Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 78: Tình yêu trở lại

Trung Quốc, tháng 7 chính là mùa nóng nực nhất, tất cả mọi người đều ở nhà, nếu không thì ở trong văn phòng, không dám ra đường.

Ở phi trường, mặc kệ khí trời nóng cỡ nào, đoàn người qua qua lại lại không dứt. Xa Vân Hề kéo rương hành lý, nàng mặc chiếc áo ngắn tay phối với quần giản dị, dưới chân mang một đôi giày màu trắng, nơi này so với bốn năm trước lúc rời đi vẫn không thay đổi, vẫn tấp nập như thường.

"Hề Hề, em đã về." Phượng Lưu Loan nhìn thấy Xa Vân Hề, tiến lên gọi nàng, sẵn tay kéo rương hành lý.

"Chị dâu, em vừa đến. Chị làm sao ra đây, khí trời nóng như vậy" Xa Vân Hề đoạt lấy rương hành lý, vẫn là chính mình nên cầm. Nhưng mà hành lý đã nằm gọn trong tay Phượng Lưu Loan.

"Ân, chị cầm được mà, anh hai em đang bàn công chuyện. Hựu Hề muốn dẫn con lại đây, chị không cho, thời tiết nắng nóng, sợ cháu lại bị cảm nắng."

Hai người vừa đi vừa nói. Cảm giác đầu tiên của Phượng Lưu Loan chính là Xa Vân Hề đã khác xưa, bốn năm, vẫn cho rằng thời gian bốn năm có thể làm cho nàng quên đi nhiều chuyện, bây giờ thấy Xa Vân Hề có cảm giác như không đơn giản là quên, trên người em ấy toát ra thứ tình cảm mãnh liệt hơn. Bởi vì là người nhà, mới sẽ thân thiết, nếu như người ngoài chưa chắc đã cảm nhận được sự thay đổi này.

"Chị dâu, em nghĩ muốn đến nhà của em trước đây để ở." Xa Vân Hề không biết tại sao muốn trở về đó, trong lòng nàng vẫn có một loại lưu luyến muốn quay về.

Phượng Lưu Loan nghe Xa Vân Hề nói xong, dừng bước lại, xoay mặt nhìn nàng.

"Về nhà chúng ta trước đã."

Không biết nên nói cái gì, bốn năm nay vết thương lòng của em ấy một chút cũng không giảm bớt. Người Xa gia vì sao đều si tình, biết rõ ràng là khổ, nhưng vẫn lựa chọn niềm đau.

"Cũng được, chị" Xa Vân Hề nhìn Phượng Lưu Loan, đáp một tiếng, tiếp theo không nói lời gì.

Lê xe, Phượng Lưu Loan thấy Xa Vân Hề vẫn tiếp tục không nói gì, bỗng cảm thấy một trận đau lòng. Em ấy đã lạnh lùng đến mức độ này sao? Trước đây, em ấy hay liến thoắt không ngừng như chim sâu, bây giờ cảm giác khiến người ta thấy xa lạ, hay do bản thân nàng cảm thấy như vậy.

"Hề Hề, em trở về, chuyện biễu diễn đã sắp xếp xong hết chưa?" Hai năm trước em ấy trở lại sân khấu, trong vòng nửa năm đã khiến cho cả giới âm nhạc chấn động, giới âm nhạc gọi em ấy là thiên tài. Nhưng danh tiếng ấy cũng chỉ là danh tiếng, em ấy mang toàn bộ tâm tình vào những bài hát, những ca khúc em ấy sáng tác hầu như đều u buồn, chứa đựng tâm tư. Người hâm mộ gọi nàng là công chúa u sầu. Người Xa gia không hy vọng em ấy mãi là công chúa u sầu, cả nhà chỉ mong em ấy là một Xa Vân Hề vui vẻ.

"Ân, em tạm thời về nước nghỉ ngơi, tạm dừng mấy hoạt động khác." Về nước tĩnh dưỡng chỉ là cái cớ, có một thứ nàng muốn tìm lại mà thôi. Đến cùng đó là cái gì, Xa Vân Hề không biết, trình diễn thời gian dài, cũng nên tìm một nơi yên lặng bình tâm sáng tác.

Ngày hè oi ả, xe cộ ít ỏi, đường đi thông thoáng, mùa hè ở đây không giống như ở Luân Đôn, lúc này thời tiến Luân Đôn rất dễ chịu.

"Thật à, trở về thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, em về nước có báo với ai chưa? Paparazi rất quan tâm đến em, chị sợ họ theo dõi em."

"Không có, ngoại trừ Nhĩ Nhã em không có nói với ai."

Nhớ tới paparazi, Xa Vân Hề liền đau đầu. Cũng còn tốt là anh trai phía sau âm thầm bảo vệ mình, không để tin tức lọt ra ngoài, nếu như để người ngoài biết nàng là Xa gia tam tiểu thư, Xa gia có thể gặp phiền phức hay không còn chưa biết.

Xa Vân Hề nhắc đến Lục Nhĩ Nhã, Phượng Lưu Loan nhìn nàng một cái, trên mặt vẻ mặt hơi nghi hoặc. Xa gia đều biết có một cô gái tên là Lục Nhĩ Nhã, hai năm hầu như là bên cạnh Xa Vân Hề. Trong nhà cũng rõ ràng cô gái kia thích Xa Vân Hề, chỉ là Xa Vân Hề thái độ lạnh lùng, thật sự không biết làm sao.

Trái tim đã chết có thể hồi sinh lại sao? Lục Nhĩ Nhã dịu dàng, không như Quan Di Tình nhiệt tình, muốn mở cửa trái tim Xa Vân Hề căn bản không phải một sớm một chiều, có thể vĩnh viễn cũng không mở được.

Đường Mạc Dao vẫn ngồi yên chưa hành động, có thể vì cô ấy đã nhìn ra điểm ấy, vì lẽ đó vẫn chưa làm gì. Với tính tình của Đường Mạc Dao làm sao có khả năng để cô gái mình thích vùi đầu vào lòng người khác ôm ấp.

"Đường Mạc Dao sớm muộn cũng sẽ biết, không phải sao?" Phượng Lưu Loan cười cười nhìn Xa Vân Hề, Xa Vân Hề trở về, Lục Nhĩ Nhã chắc chắn cũng sẽ về nước, tiếp theo Đường Mạc Dao sẽ hành động, đây không phải là trình tự hay sao?

Đường Mạc Dao thích Lục Nhĩ Nhã mười lăm năm, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

Nghe Phượng Lưu Loan vẫn nhắc Đường Mạc Dao, Xa Vân Hề không rõ vì sao. Đường Mạc Dao là tổng giám đốc công ty giải trí quản lý Lục Nhĩ Nhã, nhưng cô ấy và mình có quan hệ gì, mình không phải người của công ty cô ấy, mình chỉ biết Lục Nhĩ Nhã, cô ấy biết mình về nước thì có làm sao?

"Thật ?"

Xa Vân Hề cười khổ một tiếng, không nói gì thêm. Nhìn đường phố thân quen, bốn năm thật không có quá nhiều thay đổi, chỉ có người đã không còn là người của bốn năm trước.

Xe chạy chầm chậm, Xa Vân Hề trong lúc vô tình trông thấy trên làn đường đối diện có một bóng người quen thuộc. Trong tay người kia dắt một con chó rất to, giống như chó dẫn đường, đầu đội mũ che nắng, trên mắt đeo kính đen, cách một khoảng xa xa nên không thấy rõ tướng mạo, chỉ là cái thân ảnh này quá quen thuộc. Chẳng lẽ nàng bị ảo giác sao? hay vì quá mức nhớ Di Tình, nhìn thấy ai cũng nghĩ đó là Di Tình.

Muốn thu tầm mắt lại nhưng đôi mắt làm cách nào cũng không rời khỏi bóng dáng của người kia. Cho dù chỉ là một bóng dáng thân quen nàng cũng không bỏ qua.

Phượng Lưu Loan nhìn Xa Vân Hề từ lúc nàng bắt đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa vặn là đèn đỏ, xe dừng lại, nàng theo tầm mắt Xa Vân Hề nhìn tới, Phượng Lưu Loan trông thấy bóng người quen thuộc, nàng có phần ngạc nhiên. Lại xoay sang theo dõi vẻ mặt Xa Vân Hề, quả nhiên thay đổi, trở nên ôn nhu rất nhiều, lại có phần đau đớn, trái lại không còn tồn tại vẻ lạnh lùng.

Không nghĩ tới vừa về nước ngày đầu tiên, hai người gặp gỡ bằng phương thức này, đây rốt cuộc là duyên nợ? hay là loại dằn vặt, hay là muốn các nàng tiếp tục đoạn tình yêu nhiều nước mắt này?

Sau tai nạn lần đó, Quan Di Tình vĩnh viễn mất đi ánh sáng. Cô ấy đành tàn nhẫn rời khỏi Xa Vân Hề, tuy rằng rất nhiều chuyện đều là đứng trên lập trường của Xa Vân Hề suy nghĩ nhưng lần này Quan Di Tình lựa chọn trốn tránh, không muốn để cho người mình yêu nhìn thấy mình chật vật. Cô ấy muốn nàng chỉ nhớ đến hình ảnh tốt đẹp của cô, tuy cô ấy cho rằng điều đó đúng nhưng có lẽ đối với Xa Vân Hề mà nói kỳ thực là loại dằn vặt, không phải sao?

Quan Di Tình lẽ nào không hiểu Xa Vân Hề là người như thế nào, cuối cùng là ai trốn tránh? Muốn trở thành người dưng, chuyện như vậy đối với Xa gia người không có tác dụng.

Nghĩ đến năm đó Xa Tuấn Hề vì mình làm không ít chuyện, Phượng Lưu Loan cũng có thể tưởng tượng Xa Vân Hề sẽ vì Quan Di Tình làm những chuyện còn hơn anh trai của em ấy. Về nước lần này xem như có thể đem chuyện bốn năm qua cẩn thận giải quyết một lần.

"Trở về lần này em không dự định trở lại?"

Phượng Lưu Loan chờ cho xe chạy thật xa, không còn thấy bóng người quen thuộc kia nữa mới nhàn nhạt hỏi một câu.

"Chưa biết, còn xem tình huống thế nào, việc ở Luân Đôn cũng chưa xử lý hết, chỉ nói là tạm thời nghỉ ngơi một quãng thời gian, không có nói là không trở về."

Có thể trở lại Luân Đôn hay không, Xa Vân Hề chính mình cũng không biết. Chỉ là trong lòng có một tiếng nói thúc giục nàng quay về Trung Quốc, vì thế nàng mới trở lại, không có bất kỳ kế hoạch gì.

"Thật a, vậy em phải nghỉ ngơi cho khỏe" Phượng Lưu Loan mặc kệ khi nào, trên môi luôn nở nụ cười hiền dịu, đối với Xa Vân Hề chỉ có yêu thương muôn vạn.

"Dạ chị "

Đúng thật, coi như nghỉ ngơi đi, bốn năm qua chưa lần nào nàng được nghỉ ngơi, lần này coi như thư thái tâm hồn đi.

Sau khi về, Xa Vân Hề ở nhà hai ngày, sau đó dọn về nơi ở ban đầu. Xa Tuấn Hề mua đàn piano mang đến. Từ đây, Xa Vân Hề bắt đầu đời sống như trước kia.

Liên tiếp mấy ngày, Xa Vân Hề đều ở trong nhà không ra ngoài. Một tuần sau, nàng một mình lái xe đi đến vùng núi.

Vào trong núi, cảm giác đầu tiên chính là chỗ này thay đổi, trở nên hơi xa lạ. Thật nhiều kiến trúc mọc lên, không như trước đây đơn giản, thanh nhã.

Người người lui tới nên không khí nóng hơn lúc trước, Xa Vân Hề một người bước chậm trên đường núi quanh co, rất nhiều người mang màu da khác nhau đến đây du lịch, xem ra thật vui vẻ. Nơi này đã trở thành khu du lịch, người tới nơi này đông hơn xưa, kiến trúc mang đủ loại loại phong cách, châu âu có, cổ điển có, hiện đại cũng có.

Nhìn trên đường người người qua lại không ngớt, vậy mà không có người nàng muốn tìm. Đi thẳng đến một ngã rẽ, Xa Vân Hề bị một tiệm cà phê có tên là "Tình Hề" hấp dẫn.

Xa Vân Hề thầm nghĩ, người chủ tiệm cà phê này thật sự rất thú vị, lấy cái tên này đặt cho tiệm cà phê thật không sao chứ?. Tuy rằng tên này nghe không đến nỗi khó nghe, mà là làm người ta có chút khó chịu. Nói khó chịu, lại không biết nơi nào khó chịu. Ở nước ngoài gặp rất nhiều tiệm cà phê, nhưng người ta đặt tên đều rất êm tai, lấy cà phê làm hàm nghĩa. Vừa nghe tên, liền biết đó là tiệm cà phê, mà chủ tiệm này khác lạ, nếu như người khác ở bên ngoài nói với mình cái tên này, mình sẽ không bao giờ nghĩ đó là tiệm cà phê.

Nổi lên hứng thú, Xa Vân Hề nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bên trong trang trí rất thanh nhã, không hề xa xỉ, lấy màu trắng đen làm chủ đạo. Có chút cổ điển kết hợp phong cách hiện đại làm cho người ta cảm giác rất khoan khoái.

Xa Vân Hề ngồi vào bên cạnh cửa kính, như vậy sẽ dễ dàng nhìn ra ngoài quanh cảnh đường phố, gọi một tách cà phê Lam Sơn. Đối với cà phê, Xa Vân Hề cũng chỉ thinh thích, lúc nào cần vực dậy tinh thần nàng sẽ uống, nàng không thích vị đắng, Quan Di Tình trước đây cũng không đề mình tùy tiện uống.

Nhân viên trong tiệm đều là cô gái trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi đi, xem ra hẳn là còn đi học. Họ phục vụ rất tốt, lúc nào cũng cười. Cũng không biết người chủ tiệm này ra sao, trông phong cách trang trí, e rằng đó là một bà chủ.

Dò xét một vòng, nàng thấy ở cách mình không xa có một chiếc đàn dương cầm màu trắng, rất đẹp, nắp đàn dương đã mở, có lẽ có người thường chơi đàn ở đây. Xa Vân Hề chậm rãi đến bên chiếc đàn gõ nhẹ nhẹ mấy lần, sau đó yên tĩnh ngồi xuống, mười ngón thả ở trên phím đàn, bắt đầu từng biểu diễn từng nốt từng nốt.

Tiếng đàn quá mức ưu mỹ, rất nhiều người nghiêng tai lắng nghe, xoay lại nhìn chỉ thấy một cô gái đang đắm chìm trong âm nhạc. Ca khúc quá buồn, người đàn chứa chan tình cảm, có mấy vị khách nữ vô thức nước mắt tuôn rơi. Những người thường nghe nhạc piano có lẽ đều biết đây là bài hát "Tình yêu sẽ trở lại" của Công chúa u buồn, năm ngoái vào ngày thất tịch nàng đã ra mắt single đầu tiên, lúc đó liên tiếp mấy tháng chiếm cứ vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng.

Mọi người không biết nữ nghệ sĩ đang đàn piano kia là ai, chỉ thấy bóng lưng của nàng cùng tiếng đàn cô liêu đến cay khóe mắt. Khi đàn xong, qua lúc lâu mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Xa Vân Hề đàn xong thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng dậy. Mọi người xung quanh thấy nàng đều kinh ngạc, thật là đẹp người, chỉ là có phần lạnh lẽo mà thôi.

Xa Vân Hề chuẩn bị đi tính tiền, nhưng nhìn thấy có một cô gái vẫn đứng bất động ở cửa. Trên người cô ấy mặc áo sơ mi trắng, quần màu lam nhạt, cầm trong tay một cây gậy, đôi mắt đeo kính râm. Thời khắc này đôi mắt Xa Vân Hề dường như không khống chế nổi được mình, nước mắt lập tức rơi ra.

Vốn định tính tiền, nhưng bưng miệng mình không để cho mình khóc ra thành tiếng. Trong tiệm cà phê mọi người nhìn thấy cảnh này đều không hiểu vì sao, tựa hồ như là ẩn giấu một câu chuyện đau lòng.