Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 21: 21 Chương 20

"Bây giờ cậu còn có tâm tư quan tâm tới mấy cái này sao?" Phác Xán Liệt đối với Kim Chung Đại vừa vội vừa tức, nhanh chóng kéo cậu dậy, "Coi thử coi trên người có trầy trụa chỗ nào không?"

Kim Chung Đại ngây ngốc đứng dậy mới phát hiện xấp vải rớt xuống đất đã không cánh mà bay.

Lúc này mới ý thức được, chỉ sợ chuyện thiếu chút nữa là tại nạn xe cộ vừa rồi đều là do có người lên kế hoạch trước.

"Có phải cậu chọc tới ai không?" Phác Xán Liệt kéo áo Kim Chung Đại hỏi.

"Không có...không có...em...em về đây."

Kim Chung Đại phủi sạch bụi đất trên người, sờ lên ngực thấy mảnh giấy cứng cáp trong ngực kia vẫn còn, mặc kệ Phác Xán Liệt đang đuổi theo phía sau, liều mạng chạy về nhà.

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng cậu giấu giấu diếm diếm lại càng thêm nghi ngờ.

Kim Chung Đại về tới gánh hát liền hấp tấp chạy vào trong phòng, ai ngờ trên đường gặp Đoàn Gia Tân chặn lại.

"Ơ, Tiểu sư đệ, đi vội như vậy là có chuyện gì sao?" Đoàn Gia Tân khoanh tay dựa vào cột trên hành lang.

"Đoàn sư huynh quản nhiều quá rồi." đã có vết xe đổ, Kim Chung Đại càng không muốn cùng y nhiều lời, nhanh chóng trốn về phòng.

Cầm kéo cắt phía trong áo, lấy bức thư đặt phẳng phiu trên bàn, cẩn thận nghiên cứu.

Theo như cách Lưu lão bản nói, đây là một phần tin tức có quan hệ với mấy liên lạc viên ngầm ở Thịnh Kinh.

Hiện tại, Ngô Thế Huân không có ở đây, tất cả tin tình báo cần truyền đi đều phải dựa vào những người chưa từng gặp mặt hỗ trợ, cho nên Bành tiên sinh của Cẩm Sơn học đường gần như là trung gian và đầu mối quan trọng của những người này.

Việc Kim Chung Đại cần làm là đem thứ này giao cho Bành tiên sinh mà không để cho người khác hoài nghi.

Nào biết lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai vậy?" Kim Chung Đại cảnh giác vội lấy y phục rách kia bọc lấy bức thư nhét qua một bên, đứng ở cửa hỏi.

"Là anh, Bá Hiền."

Kim Chung Đại hơi tò mò vì sao Biên Bá Hiền đột nhiên tới tìm mình, nhìn trong phòng thấy không có vẻ gì quái dị mới đi mở cửa.

"Tiểu Bạch sư huynh, có chuyện gì không?"

"Vừa nghe Xán Liệt nói em đi trên đường xém nữa bị xe đụng nên anh tới coi thử em có bị thương ở đâu không?"

Sự quan tâm đột ngột này khiến Kim Chung Đại nghẹn giọng, tuy nói trước kia náo loạn không vui nhưng Biên Bá Hiền vẫn còn quan tâm tới mình, đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn.

Hai người ngồi xuống cùng hàn huyên một hồi, Kim Chung Đại cảm thấy ngồi không cũng không nên mới đứng lên chuẩn bị pha cho Biên Bá Hiền ấm trà, lật tới lật lui tìm lá trà.

"Anh đợi một chút, em đi chuẩn bị nước nóng rồi về liền." nói xong, Kim Chung Đại liền cầm bình đi ra phòng nước nóng.

Biên Bá Hiền cười cười, đứa nhỏ này vẫn có chút hấp tấp.

Nếu không vì chuyện kia, mọi người bây giờ cũng không đến nỗi nói chuyện vài câu đã rất gượng gạo.

Biên Bá Hiền đi dạo một hồi trong phòng cậu, đã lâu không tới, thấy căn phòng có chút quạnh quẽ.

Thuận tay giúp cậu thu dọn một chút, lúc này mới nhìn thấy trên đầu giường có chiếc áo bị rách quấn thành một cục.

Biên Bá Hiền kéo ra định giúp cậu may lại, bỗng thấy một tờ giấy được gấp lại rơi ra.

Lượm lên nhìn sơ qua nội dung đại khái bên trong, vẻ mặt Biên Bá Hiền hoảng hốt.

Nghe ngoài phòng tiếng bước chân gần tới, cậu vội lấy quần áo để lại chỗ cũ, ngồi xuống vuốt vuốt ngực để trấn định tinh thần lại.

Chung Đại, đang tham gia vào tổ chức ngầm?

Kim Chung Đại lấy xong nước nóng, vừa bước vào phòng, Biên Bá Hiền đã đặt câu hỏi.

"Chung Đại, em nó thiệt cho anh biết, gần đây em đang làm gì?" Biên Bá Hiền nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại khiến Kim Chung Đại bắt đầu căng thẳng.

"Em, em không có làm gì hết."

"Em nói xạo, anh thấy rồi.

Em tại sao phải đi làm công tác ngầm nguy hiểm như vậy?" Biên Bá Hiến bắt được tay Kim Chung Đại, nắm càng lúc càng chặt.

"Bá Hiền!" Kim Chung Đại vô cùng chán nản, hồi nãy tại sao lại sơ sẩy như vậy để anh ấy nhìn thấy, không biết phải trả lời thế nào.

"Em...em...anh cũng biết rồi.

Nếu muốn tốt cho em thì giữ bí mật dùm em đi!"

"Em rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này làm anh cảm thấy em cách anh ngày càng xa rồi."

"Bá Hiền, anh không cần lo lắng, chỉ cần đừng làm lộ chuyện là được, bây giờ tính mạng của một người đang buộc trên người em, em không thể phụ người ta, cho nên chỉ xin anh coi như chuyện hôm nay cái gì cũng không nghe không thấy, đừng đề cập với người khác có được không?" Kim Chung Đại quýnh quáng, gần như nửa quỳ trước mặt Biên Bá Hiền, trong mắt đã ửng đỏ.

"Được được được, anh đồng ý.

Em nhất định phải bình an.

Đừng làm chuyện gì ngu ngốc đó!"

Mặc dù nói như vậy nhưng Biên Bá Hiền vẫn lo lắng.

Suy nghĩ trong đầu rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với Phác Xán Liệt tìm đối sách.

"Cái gì? Chung Đại cấu kết với Đảng ngầm?"

"Suỵt! Anh nói nhỏ một chút.

Nội dung bức thư đó em cũng không đọc hết nhưng kỳ lạ là Chung Đại tại sao lại có liên quan đến vị Ngô Đội trưởng kia?"

"Em nói gì? Cậu ấy và tên Ngô Đội trưởng kia...?"

Phác Xán Liệt nhớ lại liền nghiến răng, không đề cập tới thì thôi, nhắc tới tên Ngô Thế Huân này, Phác Xán Liệt liền bực bội.

Cảnh tượng hắn làm nhục mình còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng bắt được điểm sơ hở của hắn.

Yên lành làm quan viên Dân Quốc thì không muốn, lại đi cấu kết với bè lũ phản động nguy hại xã hội.

Nhưng mà vừa nói ra như vậy, tình huống của Kim Chung Đại thật sự nguy hiểm.

Khó trách trên đường có một chiếc xe ào ào đâm tới, như vậy, đích xác là muốn lấy mạng cậu ấy.

Tay Phác Xán Liệt tứa ra mồ hôi ướt đẫm, nói anh quản cũng không được, mặc kệ cũng không xong.

Giống như lần tai nạn xe khi đó, anh không thể trơ mắt nhìn Kim Chung Đại đi vào chỗ chết.

Bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm về trước, Kim Chung Đại luyện tập bị Sư phụ đánh mắng.

Biên Bá Hiền muốn đi giúp, mình lại khăng khăng không nhúng tay vào.

Nhưng đến hôm nay, mình sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ được.

Trong lòng không khỏi đối với Ngô Thế Huân thêm vài phần căm hận.

Cũng không biết từ bao giờ Kim Chung Đại có dính líu tới hắn ta.

Người ta nói "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng".

Con đường mà Kim Chung Đại lựa chọn đi ngược hướng với bọn họ, càng đi càng xa, phải nghĩ cách kéo cậu trở về mới được.

"Nhiệm vụ" đầu tiên của Kim Chung Đại coi như thuận lợi, không bị người ngoài nghi ngờ, cậu thừa lúc sơ hở lén chạy ra ngoài, đem thứ kia giao cho giáo viên dạy học của Cẩm Sơn học đường Bành Trạch Lâm.

Vị Bành Trạch Lâm này là Bí thư của Tân Đảng, chuyên phụ trách liên lạc tình hình giữa người công tác ngầm ở Thịnh Kinh và bên ngoài.

Nhận được tình báo của Ngô Thế Huân từ Hán Quan gửi tới, cũng coi như an tâm.

"Tiểu Ngô nửa năm nay ở Hán Quan chịu khổ.

Đợi cậu ấy trở về, cậu cảm ơn cậu ấy giùm tôi.

Bởi vì hoàn cảnh hơi đặc biệt nên tôi không tiện gửi lời cảm ơn trực tiếp, nhưng những gì cậu ấy làm vì nhân dân chúng tôi nhất định sẽ không quên đâu."

Cùng trò chuyện với Bành Trạch Lâm một hồi, Kim Chung Đại cảm thấy như thể mình vừa biết một Ngô Thế Huân rất mới, cảm giác phòng bị cùng chút bài xích nho nhỏ đối với hắn trước kia cũng phai dần.

May mắn thay mình lần này coi như giúp hắn một việc, cũng không gây thêm phiền.

Kim Chung Đại cảm thấy đây chính là may mắn trong may mắn, thứ tiếc nuối duy nhất chính là xấp vải lụa Tô Hàng tốt nhất kia.

Anh ấy còn nói muốn thấy cậu mặc quần áo mới đi đón anh ấy trở lại Thịnh Kinh, nhưng tiếc là đã bị mất trong vụ tai nạn trên đường kia.

Thôi bỏ đi, Chung Đại cuối cùng cũng quyết định đi tìm Lưu lão bản để lấy vài xấp vải mới.

Ước chừng đến đầu tháng năm, Kim Chung Đại nhận được tin nói Ngô Thế Huân sắp quay về.

Bỗng chốc đứng ngồi không yên, trong lòng vừa xúc động vừa hồi hộp.

Có thể sau khi trải qua chuyện này, quan hệ hai người sẽ có chút ít cải thiện.

Cuối cùng, sau một lần trắng đêm suy nghĩ, Kim Chung Đại đưa ra một quyết định.

Thay vì đem tình cảm của mình tiêu hao ở nơi giếng cạn như Phác Xán Liệt, chi bằng thử tiếp nhận Ngô Thế Huân.

Nợ hắn một đáp án cũng đã trì hoãn hơn nửa năm, nếu lần này hắn bình an trở về, cậu quyết định cho hắn một chữ "được".

Ai ngờ vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Biên Bá Hiền, đúng lúc Ngô Thế Huân cũng trở về.

Khoảnh khắc nhìn thấy hình dáng trong bộ quân phục màu lục dần dần rõ ràng, Kim Chung Đại đột nhiên cảm thấy đôi mắt lại mờ dần.

"Nè, đồ ngốc.

Anh đã về rồi!" nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ hai mắt đã ướt át kia vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu.

Ngô Thế Huân rất vui, cậu nhóc còn mặc bộ quần áo may từ loại vải hắn thích tới đón hắn.

Mặc dù biết rõ vết huyết ứ liên quan đến Phác Xán Liệt trong lòng nhất thời vẫn không biến mất nhưng một chút phản hồi như bây giờ đối với hắn đã là hồi báo lớn nhất rồi.

Ngô Thế Huân nói với Kim Chung Đại, cấp trên đã tạm thời buông lõng cảnh giác và nghi ngờ với hắn.

Hơn nữa, may mắn là Kim Chung Đại đã truyền tin thành công, nhân viên Tân Đảng ở Thịnh Kinh nội ứng ngoại hợp mới giúp Ngô Thế Huân thoát khỏi tình thế bị kiểm soát, mới có thể đoàn tụ như hôm nay.

"Thế Huân, bất kể thế nào, em nghĩ anh cần phải coi chừng Vương Vận Phong.

Tuy chỉ tiếp xúc mấy lần nhưng em có cảm giác, có cảm giác là hắn ta đang âm thầm giở trò quỷ." Kim Chung Đại cẩn thận nhắc nhở Ngô Thế Huân.

"Cái đồ ngốc này, khó khăn lắm mới có giây phút này em lại còn nhắc đến mấy chuyện phiền toái đó.

Cái gì cũng mặc kệ, tiếp đãi anh một bữa cơm thật ngon mới quan trọng nhất." Ngô Thế Huân đổi lại một nụ cười mập mờ như hắn ngày trước, nhẹ nhàng sờ sờ mũi cậu.

Nếu Kim Chung Đại không biết tính tình thực sự của Ngô Thế Huân, không chừng sẽ đối với cách thể hiện hơi tùy tiện của hắn mà khịt mũi.

Nơi này là tiệm cơm mà khi đó Phác Xán Liệt đã dẫn mình tới, không ngờ quanh đi quẩn lại, mình lại tiến vào nơi này.

Chỉ có điều, người ngồi đối diện từ lâu đã đổi thành hình dáng khác.

Nội tâm có quá nhiều phiền muộn khiến Kim Chung Đại có chút khó nuốt xuống.

Nghĩ lại, không phải đã nói từ từ tiếp nhận Ngô Thế Huân, quên đi Phác Xán Liệt sao? Thời điểm này còn tự chuốc lấy phiền toái làm gì?

Vì vậy, Kim Chung Đại nghe lời, cầm dao nĩa của người Tây phương cắt miếng thịt bỏ vào trong miệng.

Ngô Thế Huân rõ ràng cảm giác được lần này thái độ Kim Chung Đại đối với mình có chút thay đổi, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu đối phương, nhìn cậu chưa quen ăn cơm Tây, tướng ăn có chút chật vật, mắt cười thành một vầng trăng khuyết.

Ai biết, toàn bộ đều bị Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền cũng đến đây ăn cơm nhìn thấy.

"Có phải là Chung Đại không?" Biên Bá Hiền không thể không nhìn về hướng đó, dáng vẻ ngoan ngoãn trước mặt Ngô Thế Huân không phải là Kim Chung Đại thì còn có thể là ai.

Biên Bá Hiền không chú ý tới Phác Xán Liệt đã liên tục siết chặt cái nĩa, còn có chút tức giận, hung hăng cắm vào đồ ăn trong mâm.

Cho nên rốt cuộc là gì đây?

Kim Chung Đại, cậu nói thích tôi, thế nhưng lại trước mặt Ngô Thế Huân bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy?

Cậu đến tột cùng là người như thế nào? Tôi thật sự càng ngày càng không thể nhìn thấu cậu rồi.

Phác Xán Liệt không biết tại sao lại tức giận như thế, thậm chí còn cảm thấy đồ ăn bỏ vào miệng đều như nhai sáp.

Trong lòng giống như bị người ta dùng dao khoét ra một lỗ, âm ỷ đau.

Kim Chung Đại không phải của anh, nhưng lại có cảm giác như bị kẻ khác đoạt đi.

"Xán...Xán Liệt, anh bị sao vậy?" Biên Bá Hiền cảm thấy không khí có vẻ bất thường, quay đầu nhìn thấy Phác Xán Liệt cúi đầu không nói gì, chỉ cúi thấp đầu không ngừng nhét đồ ăn vào miệng.

Biên Bá Hiền không phải kẻ ngu, cậu ít nhiều cảm thấy được sự bực bội của Phác Xán Liệt xuất phát từ Ngô Thế Huân, thậm chí có thể là Kim Chung Đại.

"Xán Liệt...em muốn hỏi anh một vấn đề, anh đối với Chung Đại...có phải có..."

"Bá Hiền, em nổi điên cái gì! Không có! Một chút cũng không có!" giống như đã quên hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt đột nhiên gắt gỏng đáp lại làm người xung quanh dồn sự chú ý vào bàn của anh.

Đương nhiên, việc ầm ĩ này cũng làm Kim Chung Đại và Ngô Thế Huân chú ý tới họ.

"Ôi, thật là đúng dịp.

Hôm nay, cái nên thấy, cái không nên thấy thì đều thấy rồi." Ngô Thế Huân đong đưa ly rượu đỏ đế cao, cười khẽ một tiếng.

"Hôm nay là sinh nhật Bá Hiền.

Chắc là Đại sư huynh làm tiệc mừng cho anh ấy." Kim Chung Đại bình thản nói.

"Ồ? Là vậy sao? Xem ra anh cần phải đi qua gặp mặt hai người đã làm bà mai tác hợp cho hai chúng ta mới phải...".