Phụ Sinh

Chương 39: Giấc ngủ tê liệt

Ngày xảy ra sự cố ở phòng đàn có nhiều người vây xem như vậy, thân là vai chính còn lại trong bức ảnh, danh tính của Chúc Vi Tinh không còn là bí mật nữa. Khương Dực bị bới ra xong, hiển nhiên cũng có người tiết lộ về cậu. Chỉ là còn chưa kịp phân tích chuyện ngày đó giữa cậu và bộ ba plastic ai đúng ai sai, thì ba chữ "Chúc Vi Tinh" xuất hiện thôi đã đủ bùng nổ rồi.

So với mấy lời mắng mỏ như mắng yêu đối với Khương Dực, thì đến phiên cậu đây mới được tính là công kích cá nhân hàng thật giá thật.

Tổng kết các loại từ ngữ đánh giá về Chúc Vi Tinh là: nham hiểm cay nghiệt độc miệng hung hăng, trốn học không chấp hành kỉ luật, uống rượu chơi bời đàn đúm ở bar club này kia kia nọ, diễn hề hợm hĩnh bợ đít người khác, một tiểu nhân chân chính.

Đối với người không biết chuyện, có người tốt bụng phổ cập khoa học, ai ở trong dàn nhạc đều biết hết. Tùy tiện nói hai cái:

Có thấy ai mượn tiền mua hàng hiệu, bị chủ nợ đuổi theo tới trường học phải chui lỗ chó của trường để trốn nợ chưa? Chính là bạn học Chúc! Có thấy ai vì câu được đàn ông, đi Cố Nhân Phường ăn cơm tây sang trọng, bị vạch trần thì nguỵ biện bản thân chỉ là thèm ăn chưa? Cũng là bạn học Chúc! Có thấy ai cải trang trà trộn vào tiệc rượu tư nhân, rồi bị nghi là trộm cắp, bị bắt đến đồn công an chưa? Vẫn là bạn học Chúc của chúng ta đấy!

Thậm chí còn có tin đồn, cậu ôm đùi một người bạn tốt nhà giàu mới nổi hồi cấp ba, thường xuyên lăn lộn vơi đám thanh niên xấu, cùng bọn họ bắt nạt bạn học, bức đến mức cả tinh thần lẫn thể xác người ta bị tổn thương nghiêm trọng!

Mấy bình luận này vừa phát ra, những lời nhục mạ gần như tràn ngập cả diễn đàn.

Tất cả đều kinh ngạc tại sao trên đời lại có người không biết xấu hổ như vậy, càng kinh ngạc hơn là sao người như thế lại là bạn học của mình. Mà kinh ngạc nhất chính là tại sao một kẻ ghê tởm thế kia ngã lầu còn chưa chết, quả là sức sống ngoan cường ngang ngửa với Tiểu Cường* mà. (aka bé gián)

Đương nhiên cũng có người thắc mắc nếu như Chúc Vi Tinh thật sự xấu xa vô kỉ luật như vậy thì tại sao công an lại không bắt giữ cậu ta, lời đồn có bị phóng đại quá không? Chỉ là giữa biển công kích đang sôi trào, lời nói lí tính yếu ớt như vậy hoàn toàn không đáng kể chút nào.

Vì vậy có người đưa ra kết luận, chẳng trách Khương Dực có quan hệ không tệ với vị Chúc Vi Tinh này, bọn họ là cùng một loại hàng, đều xấu xa ác bá cả thôi.

Chúc Vi Tinh đối với những ác ý trên ngược lại không tức giận lắm, cậu biết lời đồn không hẳn là sự thật, nhưng cũng không hoàn toàn là giả. Như A Bồn đã nhắc đến chuyện nợ nần của cậu trong tiệm sửa xe lúc chiều vậy, có lẽ thật sự có chuyện đó. Chỉ là nếu vì vậy mà liên luỵ đến Khương Dực phải chịu tiếng xấu theo thì đó không phải mong muốn của cậu.

Nhưng may là sinh viên của học viện Nghệ thuật U cũng rất khách quan, mới vừa rồi còn nhiều người vì mấy chuyện vặt vãnh mà nhục mạ Khương Dực như vậy, bấy giờ liên quan đến phân rõ trái phải thì có không ít người nhảy ra nói đỡ cho hắn, san bằng tất thảy.

"Lúc thường mắng thì mắng, nhưng chớ gộp chung hắn với hàng cặn bã thật, lúc Khương Dực cứu được nữ sinh nhảy lầu tự tử thì mấy người luôn mồm cứu vớt muôn dân đang ở đâu? Việc này không ai trong viện Thể thao không phục cả, mấy người thử làm con rồng nhảy như vậy coi coi?"

"Xấu xa ác bả cả nhà mấy người á, A Sí năm nhất đã được khen thưởng 'Top 10 Thanh niên tốt' của thành phố U rồi, còn từng làm chuyên đề báo cáo trên bản tin sáu giờ, mấy cô gái mắng vui thôi mà tưởng thật à? Hắn mà thực sự đứng trước mặt mấy người, để tôi xem có bao nhiêu anh hùng rơm dám đánh một cái rắm?"

Làn sóng phản công nổi lên nhanh chóng và mãnh liệt, không lâu đã xóa sổ hết những lời ác ý mù quáng.

Mắng tới mắng lui một hồi, có nhân chứng của vụ việc ở phòng đàn không nhịn được kể lại sự tình ngày hôm qua, cũng bày tỏ rằng đối với nhân phẩm bạn học Chúc trong quá khứ thì không rõ, nhưng trong vụ này mà nói, hắn không tán thành với ý kiến của lầu trên, cậu vô tội lại khiêm tốn, làm việc không chỗ nào đáng chê trách.

Nhân chứng ngày càng nhiều, hướng dư luận cũng bắt đầu chệch đi một cách khó hiểu.

"Mọi người đều nhất trí phòng đàn bị phá hoại khi cửa khóa, có tìm trường xem hệ thống giám sát thì mấy người cũng không trốn được một nửa trách nhiệm đâu. Hơn nữa chiếm dụng phòng đàn trước hội diễn không trả mà còn trách móc người khác thì tố chất quá kém rồi! Coi như thực sự là bạn học Chúc làm, đó cũng là thay trời hành đạo thôi!"

"Tuỳ việc mà xét, nói về họ Chúc ở quá khứ, nhất định là cậu ta sai lầm tự tìm đường chết, nhưng nói đến vụ việc này, họ Chúc là người bị hại."

"... Năm ngoái tôi thấy cậu ta đúng là không phải tốt lành gì, nhưng sau khi bị thương trở về lại dễ nhìn dễ ưa hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều... Rất nhiều, tôi nghi cậu ta bị đánh tráo với người nhân bản rồi."

"Đoạn chuyển trong bản nhạc của Hồng Tử Huân? Lừa người hay gì? Có cần thiết không? Hay là chỉ thuộc đoạn đó thôi? Mới học thuộc cái này đã giả ngầu lòi, vậy tôi thuộc cả đống bản khác thì tính là gì, trẻ nghé quá rồi đó."

"Ở trên phổ cập khoa học có chút tự mâu thuẫn nha, nhân phẩm họ Chúc kém cỏi thích ôm đùi bắt nạt bạn học như vậy, sao lúc trước cậu ta không khoe ra quan hệ với Khương Dực? Mấy người xem trong hình hai người bọn họ thân mật thế kia (?), có Khương Dực bên cạnh thì cậu ta cần gì nhà giàu mới nổi nữa? Dựa vào con khủng long bạo chúa này thôi là có thể nghênh ngang mà đi khắp viện Thể thao & Nghệ thuật U rồi."

"Có lẽ A Sí thật sự không quen cậu ta, chỉ là đến đòi nợ..."

"Nói không quen á hả, hôm đó tôi nhìn thấy bạn học Chúc này ngồi trên xe máy của Khương Dực đó. Không phải có tin đồn xe của Khương Dực không chở người sao?"

"Cái gì? Khương Dực đèo người ta bằng xe máy đó hả? Lại còn là một cậu trai??!"

"Ồ, tôi nghe được hòa âm của những giọt lệ ánh trăng rồi nha. Ầy, không đúng, đó là tiếng khóc than thất tình của các cô gái trường chúng ta đấy."

"Ha ha ha ha, bốn bỏ năm lên thôi."

"Hướng đi dư luận sao lại kì quái thế này..."

Chúc Vi Tinh cũng thấy kì quái, cậu thoát ra muốn nhìn trang chủ quản lí diễn đàn một chút, nhưng dạo một vòng rồi vẫn không thu được đầu mối gì.

Chỗ này cực kì náo nhiệt, học viện Nghệ thuật có rất nhiều khoa, trừ các hoạt động diễn tập tập thể thì sinh viên rất ít tương tác. Cái diễn đàn nặc danh này để dùng cho mọi người giao lưu chuyên ngành, tìm việc làm thêm, kết bạn và tìm đối tác trong các kì thi,.. rất thực dụng. Sôi nổi nhất là ở mục chuyện bên lề, ngoại trừ học viện Nghệ thuật U, thỉnh thoảng cũng có sinh viên trường khác ra vào nơi đây.

Chúc Vi Tinh nhìn lướt qua, trang web này có không ít thông tin đáng giá, giúp cậu hiểu hơn về trường học cũng như chuyên ngành đang theo học. Đương nhiên, nếu như tên hay biệt danh của Khương Dực không xuất hiện quá hai trang thì sẽ tốt hơn, ai không biết còn tưởng học viện Nghệ thuật mới là trường hắn theo học.

Không tìm được cách xử lí bài đăng, Chúc Vi Tinh đành phải từ bỏ, cậu quay lại giao diện trò chuyện với A Tiết, gõ câu hỏi.

[Chúc Tịnh Tịnh]: Phó Uy hiện đang ở đâu?

A Tiết hình như chỉ chờ cậu trả lời, hắn phản hồi cực nhanh.

[A Tiết]: Nước ngoài.

[A Tiết]: Cậu thực sự quên nhiều thứ lắm sao?

[Chúc Tịnh Tịnh]: Đúng, vậy nên cậu nói tôi biết một chút được không?

Mặc dù hôm qua bộ ba plastic đều ghim cậu, nhưng so với Gai Gai và Lý Lịch hùng hổ doạ người thì tính công kích của A Tiết là thấp nhất. Hiện tại với giọng điệu cười toe phất phơ của hắn, chắc hẳn đã sớm quẳng chuyện lộn xộn ra sau đầu, lại còn có thể nói chuyện ôn hòa với Chúc Vi Tinh một cách tự nhiên.

Cậu cũng muốn thu thập một ít thông tin từ hắn ta.

A Tiết quả nhiên thẳng thắn hơn so với bọn Lý Lịch.

[A Tiết]: Cậu muốn biết gì? Phó Uy à?

[Chúc Tịnh Tịnh]: Ừ, tôi và cậu ta thực sự là bạn bè sao? Hoàn cảnh gia đình cậu ta rất tốt à? Ra nước ngoài du học sao?

[A Tiết]: Bọn tôi quen hắn trong một buổi tụ tập bạn bè năm ngoái, mấy lần hẹn hắn sau đó thì thấy cậu thường đi theo, vậy nên mọi người liền chơi chung. Chính là cậu nói với bọn tôi cậu với hắn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là bạn học tiểu học, là bạn thân chí cốt của nhau, nhà Phó Uy kinh doanh thủy sản ở quê, có đất có đai, điều kiện rất tốt.

[A Tiết]: Về việc Phó Uy đi nước ngoài thì tôi cũng không biết tại sao, hai tháng trước hắn đột nhiên nói sẽ đi, không muốn học ở học viện Nghệ thuật U nữa. Bọn tôi cũng thắc mắc, còn định hỏi cậu đây. Bởi vì lúc đó tinh thần Phó Uy rất kém, không giống như tâm trạng không tốt, mà như là đang muốn che giấu chuyện gì đó, cả người lúc nào cũng hầm hè gầm gừ.

[A Tiết]: Sau đó lại còn nói với tôi, hắn đi đêm về gặp quỷ. Có một con quỷ vẫn luôn quấn lấy hắn, bám riết không tha khiến hắn ăn ngủ không yên, nhưng tôi chỉ nghĩ hôm đó hắn uống say thôi. Hỏi lại thì hắn không chịu nói, sau đó không lâu liền đi nước ngoài.

Có quỷ?

Chúc Vi Tinh đương nhiên không tin, là trong tâm có quỷ thì đúng hơn.

[Chúc Tịnh Tịnh]: Sau khi cậu ta ra nước ngoài, cậu và cậu ta có liên lạc gì nhau không?

[A Tiết]: Không có, hắn không liên lạc gì với bọn tôi hết, tôi với Gai Gai đều cho rằng hắn vui đến quên trời quên đất rồi.

[A Tiết]: Hừm, bây giờ nói chuyện với cậu, tôi càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Gai Gai có bữa uống say cũng nói với tôi, cậu ta nghi Phó Uy vốn không đi, nhưng cũng không có ở nhà, hắn mất tích.

[Chúc Tịnh Tịnh]: Sao Gai Gai lại nói vậy?

[A Tiết]: Cậu thấy ảnh đại diện WeChat của hắn không? Phó Uy để dành tiền rất lâu mới mua chiếc xe thể thao đó, tuy cũng chỉ thuộc loại trung nhưng vẫn được hắn coi như bảo bối. Chính hắn nói, trừ khi hắn chết, chứ không thì không ai được đụng vào xe hắn khi chưa được phép hết. Nhưng mấy tuần trước, Z4 của Phó Uy bị người nhà của hắn âm thầm rao bán. Kì quái chính là, xe vẫn còn ngon lành thế mà chẳng ai thèm mua, có tin đồn xe này rất xúi quẩy. Cậu từng thổi gió với bọn tôi, nói về sau xe cũ thì Phó Uy sẽ đưa cho cậu. Bọn tôi còn thấy kì quái, xe muốn bán, lại không ai muốn, thì sao cậu không đi tìm Phó Uy nháo loạn, cho nên Gai Gai mới hỏi cậu như vậy, kết quả cậu cái gì cũng không nhớ, hèn chi!

Chúc Vi Tinh nhíu mày lại, nhìn điện thoại trầm tư nửa ngày.

[Chúc Tịnh Tịnh]: Ngày tôi gặp sự cố đó, lúc uống rượu ở bar Ngọ Sơn, thật sự không có gì xảy ra sao?

[A Tiết]: Ý cậu là gì?

[Chúc Tịnh Tịnh]:: Chúng ta có gì không vui không, tôi có nói với cậu chuyện gì lạ không?

[A Tiết]: Hôm đó tôi còn say sớm hơn cậu nữa, không nhớ rõ. Hình như là nghe cậu với ai đó cãi nhau, có phải Gai Gai không thì tôi không chắc, hai người thường thường ầm ĩ cãi nhau mà, chuyện này rất bình thường.

Chúc Vi Tinh nhìn đến đây, không nhịn được mở xem tin nhắn mà [Làm mưa làm gió] đã gửi cho cậu. Khi thấy người kia nói hắn muốn đi học, ở một mình rất cô đơn và tăm tối, cảm giác bị giam cầm kì dị như chui qua màn hình lan tràn đến da thịt Chúc Vi Tinh. Theo đó còn có một loại lạnh lẽo lạ lùng, xuyên qua ngón tay đang cầm điện thoại của cậu một đường đi lên trên, dọc theo mạch máu, thẩm thấu tan vào trong xương cốt.

Trong phòng chỉ có mình cậu, anh trai đang ở phòng khách xem TV, có chút ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa, mờ ảo mà lập lòe. Hơn nửa gian phòng còn lại chìm trong bóng tối mơ hồ.

Chúc Vi Tinh chợt thấy ngột ngạt vô cớ, không khỏi nổi một thân da gà. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy có một đôi mắt ẩn trong bóng tối của căn phòng đang gắt gao nhìn mình. Nhất cử nhất động hay suy nghĩ của cậu đều như bị ánh mắt bí ẩn kia giám sát, cậu không rõ cảm giác bất thường này là do sự bất an trong tiềm thức, hay là nỗi sợ hãi còn sót lại trong trí nhớ đột nhiên bị khơi dậy, hay chính là di chứng sau tai nạn tái phát không báo trước, từ choáng váng biến thành ảo giác.

Cậu nằm trên giường nỗ lực hít thở, nhưng chân tay dần dần cứng đờ, trước mắt trở nên đen kịt, trong khoảng không dường như hiện ra một cái hố đen không đáy muốn nuốt chửng lấy cậu.

Nó khiến cậu tự dưng nghĩ đến cảm giác khi bản thân mới vừa tỉnh lại ở bệnh viện, mệt mỏi, hỗn độn, mờ mịt bất lực.

Ngay khi Chúc Vi Tinh sắp rơi vào một loại ảo giác tù túng nào đó, một tiếng lạch cạch vang lên, đèn bên cửa sổ đối diện được người bật lên.

Ánh đèn sợi đốt chói mắt từ đầu kia chiếu rọi lại đây, tiếng dép lê sàn sạt của tên nhóc du côn cho thấy tâm trạng hắn đang không tốt. Ném quần áo rồi kéo ghế, một đường binh binh ầm ĩ, cuối cùng lạch cạch mở cửa sổ ra, đứng đó hút thuốc.

Nếu là trước đây, Chúc Vi Tinh chắc chắn sẽ thở dài với sự cáu kỉnh của người kia, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy từng tia khói theo gió bay đến kia như một mồi châm, bùng lên ngọn lửa nho nhỏ đủ làm tan đi lạnh lẽo đang vây lấy cậu, xua đi bóng tối đang xâm chiếm tâm trí cậu, kéo Chúc Vi Tinh từ hố đen vô tận trở về hiện thực.

Khi phát hiện mình có thể cử động, Chúc Vi Tinh giật giật bắp chân, đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi lạnh trượt dài trên lưng.

Cậu liếc nhìn Khương Dực, người cũng đang nhìn cậu.

Thân người cường tráng của Khương Dực dựa vào bên tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, tư thái nhàn tản, song ánh mắt lại đặc biệt sâu nặng, thậm chí có chút tàn khốc.

Hắn nhìn chằm chằm Chúc Vi Tinh, rồi nhìn đến một mảnh tối tăm trong phòng ngủ của cậu, nhìn gần một phút đồng hồ, bỗng nhiên khó chịu nói: "Định dựa vào đèn đóm nhà tôi mà sống à?"

Lời này rõ ràng là cố tình kiếm chuyện, chính hắn làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, cả đêm không ngủ bật đèn làm ô nhiễm ánh sáng bên phòng Chúc Vi Tinh, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu còn chưa nói, bây giờ lại bày ra bộ dáng kẻ ác cáo trạng trước.

Thế nhưng Chúc Vi Tinh cũng không phản bác, cậu chỉ lẳng lặng nghe giọng nói trầm thấp của Khương Dực, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy sự tồn tại của người này cho mình cảm giác an toàn như vậy. Khương Dực như một chùm sáng, chói mắt và nóng bỏng như ánh mặt trời, có thể khiến mọi thứ tối tăm u ám biến mất hết.

Chúc Vi Tinh không nói lời nào, Khương Dực cũng không ép cậu, hai người cứ như vậy một ngồi im, một đứng im, nhìn nhau không nói gì.

Mãi đến khi hút hết non nửa bao thuốc lá, Khương Dực như đã nghĩ xong chuyện đời người, tâm trạng nóng nảy ấm ức ban nãy cũng bị gió đêm xoa dịu, lúc này hắn mới trừng Chúc Vi Tinh một cái, khép lại cửa sổ, lên giường nằm ngay đơ.

Hắn chân trước vừa đi, chân sau Chúc Vi Thần sau khi xem TV rồi đi tắm xong liền về phòng ngủ.

Nghe tiếng ngáy của anh trai, Chúc Vi Tinh sau khi bình tĩnh lại cũng ngã xuống gối, bắt đầu phân tích hiện tượng mình vừa trải qua một cách khoa học. Cậu hẳn là gặp phải chứng "Giấc ngủ tê liệt" trong truyền thuyết, thường bị người ta hiểu lầm là một loại hiện tượng tâm linh nào đó, thực ra đó là tình trạng tê cứng tạm thời do cơ bắp bị căng thẳng bộc phát mà thôi. Đột nhiên phát sinh như vậy, Chúc Vi Tinh cảm thấy một nửa là do thần kinh cậu căng thẳng trước thông tin của Phó Uy quấy nhiễu, còn một nửa là liên quan đến chấn thương não của mình.

Hơn nữa, việc ở quầy hàng hai ngày nay hết sức bận rộn, đoán chừng là mệt quá cũng nên, đi ngủ sớm thì tốt hơn.

Chúc Vi Tinh vuốt mặt, tự nhủ.

Nhưng cậu nhắm mắt lăn qua lộn lại một hồi mà vẫn còn tinh thần, bèn lấy điện thoại ra định nghe mấy bài trợ ngủ, kết quả vừa mở màn hình lên liền thấy tin nhắn của A Tiết gửi đến hai phút trước.

[A Tiết]: Hình như tôi nhớ cậu có hét lên câu gì đó ngày cậu xảy ra chuyện, cậu nghĩ tôi có nên báo cho cảnh sát biết không? Bất quá cũng có thể là tôi nghe lầm.

[A Tiết]: Cậu nói... cậu đã phát hiện ra một bí mật đáng sợ, có thể khiến cậu mất mạng.

---------------------