Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 67

Kỷ Cửu nhấn nút cúp máy, ném điện thoại lên giường mặc kệ. Sau khi sấy tóc xong và bước ra khỏi phòng tắm, cô lại cầm lên và mở WeChat.

Cô đi tới vòng bạn bè, Ôn Mặc ở bên kia đã vội vàng bỏ ly cà phê đó rồi.

Ban đầu, định thực hiện chương trình bảo vệ cho một trang web trong hai ngày qua, thời hạn mà bên kia đưa ra tương đối ngắn, tuy nhiên, cân nhắc nội dung vàng của đơn đặt hàng và chủ sở hữu của công ty kia được một giáo sư tại MIT giới thiệu, hắn đã đồng ý.

Để cho kịp, hắn thức trắng mấy ngày, nhưng cũng nằm trong ngưỡng chịu đựng, cà phê hắn uống cũng pha sữa, không làm đau bụng.

Hắn cũng sợ Kỷ Cửu lo lắng nên dám không nói ra, bởi vì biết lúc nhập viện với vấn đề về dạ dày, cô thật sự rất sợ.

Người trong quán cà phê lần lượt mở cửa, tiếng chuông gió vang lên giòn giã ngoài cửa.

Ôn Mặc lông mi dài rũ xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào giao diện trò chuyện, giống như người gỗ, mắt không chớp.

Đã đợi rất lâu.

Điện thoại vẫn không có phản hồi.

Tiểu quỷ trong lòng Ôn Mặc la hét lên.

Rùa con thực sự sẽ không định nói chuyện với hắn cả ngày?

Ôn Mặc một chút cũng ngồi không yên, đầu ngón tay không tự chủ gõ lên bàn.

Đúng lúc này, đột nhiên có người đi qua, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện.

Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào khoang mũi, Ôn Mặc nhíu mày không hài lòng, đè nén cơn sôi trào trong bụng, ngẩng đầu nhìn.

Người đẹp tóc vàng da trắng ngồi duyên dáng, vô tình vén mái tóc xoăn của mình, nhiệt tình chào hỏi: "Anh chàng đẹp trai, chào buổi sáng."

Ôn Mặc nhanh chóng tìm kiếm trí nhớ trong đầu, vài giây sau, hắn đại khái ghép hình dáng của cô ta với tên một người.

"Tôi không thích cùng bàn với người khác, tôi nghĩ cô có thể đi ngồi ở bàn khác."

Ôn Mặc có thể mơ hồ nhớ ra tên người trước mặt, Jessica, học cùng lớp với hắn, học nhân chủng học tại MIT.

Hai người gặp nhau tại buổi dạ hội cách đây vài tháng, một giáo sư giới thiệu cho họ gặp nhau, sau đó, một vị khách quý đến và rời đi mà không nói một lời.

Jessica là một hoa hậu được công nhận tại MIT, với thân hình nóng bỏng, tính cách nóng bỏng, gia cảnh tốt nên không có nhiều người theo đuổi cô. Trước đây, đi đâu cũng có người phủng, chưa bao giờ tôi bị từ chối thẳng thừng như vậy.

Nụ cười trên mặt thoáng chốc sụp đổ, người Mỹ tuy có khả năng điều chỉnh tâm lý xuất sắc, nhưng trong chốc lát, họ đã xốc lại tinh thần chiến đấu, giọng điệu quen thuộc: "Ôi! Mặc, đây không phải là việc của một thân sĩ làm, thân sĩ sẽ không phải vì lý do vô lý mà xua đuổi nữ nhân."

Ôn Mặc nhìn chằm chằm điện thoại, trên mặt không chút biểu cảm: "Thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ coi mình là một thân sĩ."

Jessica khóe miệng giật giật: "..."

Cô không tin, tiếp tục nói: "Mặc, anh uống cà phê một mình sao?"

Ôn Mặc không nói lời nào, có thể thấy mục đích của Jessica dù sao cũng không phải là một việc tốt, không có gì để nói.

"Tôi đã thấy mấy lần, anh ngồi ở đây một mình."

Jessica cũng đã đến quán cà phê này vài lần, thỉnh thoảng gặp Ôn Mặc, cũng chưa từng phát hiện có người ở ngồi chung với hắn.

Sau lần nhìn thấy này vào đầu năm ngoái, cô không bao giờ quên được nam nhân đẹp trai đến từ Phương Đông này!

Cô có nhiều bạn trai cũ, đến từ khắp các quốc gia trên thế giới, nhưng nam nhân Trung Quốc là người duy nhất còn thiếu.

Tuy nhiên, thứ mà cô không lấy được, cô lại càng thích lấy nó.

Không lâu sau khi chia tay học kỳ trước, tại buổi dạ hội, giáo viên nói rằng sẽ giới thiệu học sinh đáng tự hào của mình. Thời điểm gặp Ôn Mặc, cô đã quyết định chọn bạn trai tiếp theo.

Những ô cửa kính phản chiếu ánh sáng trắng chói lóa, trên phố không ngừng có dòng người qua lại.

Hoa Kỳ là một đất nước cực kỳ cởi mở, mới bắt đầu mùa hè, nhiều người đã mặc áo yếm, quần đùi ngắn cũn cỡn, để lộ đôi chân dài miên man, tập thể thao đầy sức sống.

Ôn Mặc nhàn nhạt thu hồi tầm mắt liếc nhìn người phụ nữ đối diện: "Jessica, tôi đã có bạn gái rồi."

"Nhưng tôi chưa từng thấy cô ấy." Jessica kiên trì nói.

Cô cho rằng Ôn Mặc đang viện cớ để trốn tránh tình cảm của mình.

Vẻ mặt của Ôn Mặc trở nên lạnh lùng, sự kiên nhẫn gần như cạn kiệt.

Đang lúc bế tắc, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên hai lần, phá tan sự tĩnh lặng nơi góc này.

Ôn Mặc thu lại vẻ mặt tức giận của mình, dư quang thấy màn hình biểu thị đang gọi điện thoại, hắn liền cảm thấy được vui sướng, khóe miệng không tự chủ được cong lên. Mặc kệ có người ngồi đối diện mình, hắn nhanh chóng dùng đầu ngón tay vuốt nút trả lời vì sợ sau một giây người đó sẽ cúp máy.

Jessica nhìn chằm chằm vào chuỗi chuyển động uyển chuyển của nam nhân, cô hơi giật mình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Ôn Mặc bộc lộ ra cảm xúc.

Thật ra, năm đó cô đã từng nghe đến cái tên đến từ Trung Quốc khi nhập học, bởi vì hắn là du học sinh Trung Quốc duy nhất của MIT trong mấy năm qua, thậm chí điểm thi còn vượt xa nhiều người khác.

Chỉ là lúc đó cô rất kiêu ngạo, cũng không cảm thấy người này là độc nhất vô nhị, sau này khi gặp nhau, ở trường cô thường tình cờ gặp hắn, vô thức bắt đầu quan sát từng động tác của hắn.

Sau khi quan sát một lúc lâu, cô tự nhiên phát hiện ra một số đặc điểm của hắn, chẳng hạn như sự khó hiểu của hắn.

Ngay cả khi có vô số mỹ nhân nóng bỏng ở trước cửa, hắn vẫn luôn duy trì vẻ thờ ơ, lãnh đạm.

Đôi khi, Jessica còn tự hỏi liệu nam nhân sinh viên người Trung Quốc này có tính cách lạnh lùng sao? Tại sao thậm chí không có phản ứng mà một người đàn ông nên có?

Kỷ Cửu nhìn thấy Ôn Mặc gửi ảnh qua, vui sướng lăn lộn mấy cái trên giường.

Ôn Mặc của cô lớn lên có dễ thương không nè? Thật là ngoan, biết nghe lời quá đi hihi!

Lăn lộn một hồi, Kỷ Cửu trở mình ngồi ở đầu giường, quyết định cho hắn thêm một cơ hội, cô hắng giọng và bấm cuộc gọi video cho Ôn Mặc.

Hắn chấp nhận rất nhanh, hình như đang canh điện thoại.

Khi video hiện lên, phông nền là quán cà phê ban nãy, nhưng trên bàn đã trở nên sạch sẽ, không còn ly cà phê nào.

"Tiểu Cửu."

Ôn Mặc thấp giọng hô một tiếng, đôi mắt mảnh khảnh nhuốm một màu sắc ủy khuất.

Vẻ mặt của hắn trông giống như một chú cún con bị chủ bỏ rơi.

Như có cái gai đâm vào tim, Kỷ Cửu hít một hơi dài rồi thở dài: "Đổ hết cà phê rồi à?"

"Ừm, đúng vậy." Hắn thành thật trả lời.

Kỷ Cửu nói: "Lần sau không được uống nữa, dạ dày anh không chịu nổi."

Ôn Mặc lúc này so với ai cũng ngoan ngoãn hơn, ngoan ngoãn gật đầu.

Giữa cà phê và vợ, đương nhiên vợ phải được ưu tiên đặt lên hàng đầu rồi.

Kỷ Cửu cười hỏi: "Bây giờ đang làm gì vậy?"

Ôn Mặc nói: "Đang viết chương trình."

Kỷ Cửu hỏi lại, "Có mệt không?"

"Không mệt." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Kỷ Cửu đột nhiên nghe thấy một câu tiếng Anh – Mỹ phát ra từ micrô, hình như ở vị trí rất gần.

"Mặc, là bạn tốt của anh sao?"

Cảnh tượng im lặng chết người.

Ôn Mặc nhàn nhạt ngẩng đầu, ánh mắt như dao.

Jessica run rẩy vài cái: "Mặc, tôi nói sai sao?"

Nói sai cái gì?

Cô cảm thấy cô nói sai cái gì?

Lão tử vừa mới được tha thứ, một câu này của cô phỏng chừng lão tử hắn sẽ bị đánh chết.

Ôn Mặc nhìn Jessica bằng ánh mắt muốn giết người.

Bầu không khí đặc lại trong giây lát.

"Ôn Mặc."

Kỷ Cửu âm thanh lạnh lùng nói, "Em cho anh năm giây để giải thích, nếu giải thích không rõ ràng, anh chỉ có thể chờ chết."

"Em không có ở đây, nhưng đám nữ nhân thối kia lại ở đây." Ôn Mặc sốt sắng liếc nhìn cô, mái tóc ngắn lộn xộn uốn thành những vòng cung nhỏ trông hơi ngốc một chút.

Kỷ Cửu giận dữ cười nhẹ một tiếng: "Vậy sao? Anh sao không nói chính mình là trêu hoa ghẹo nguyệt?"

Ôn Mặc im lặng, hắn ôm đầu trông rất đáng thương.

Jessica nhìn cảnh này không thể tin được!

CHÚA ƠI! Đây thật sự là tính lãnh đạm? Ai nói hắn vô cảm? Rốt cục là ai nói hắn không có biểu tình gì? Người ta có biểu tình đến phong phú kia kìa.

Ôn Mặc cười hì hì nói: "Tiểu Cửu, anh chỉ trêu em thôi?"

Khụ khụ.

Ôn đại gia thật sự tận hưởng cảm giác mà bạn gái vì mình mà ghen tị.

Kỷ Cửu trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Chuyển máy cho em nói chuyện với người đó đi."

Jessica còn đang kinh ngạc, Ôn Mặc và Kỷ Cửu đang nói bằng tiếng Trung, cô nghe không hiểu một chữ. Lúc này, nam nhân bất ngờ chĩa điện thoại về phía cô khiến cô thực sự sợ hãi.

Kỷ Cửu nhìn lên nhìn xuống người phụ nữ ngoại quốc lạ mặt và gượng cười: "Xin chào."

Jessica biết đây là bạn gái thật sự của người ta tới tìm mình, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Xin chào."

"Cô tên gì?" Cửu hào phóng hỏi.

"Jessica."

"Rất vui được gặp cô, cô là một phụ nữ phương Tây xinh đẹp." Trước tiên sẽ khen người ta.

Jessica vui vẻ cười: "Cảm ơn."

Kỷ Cửu nói tiếp: "Đáng tiếc là mắt không được tốt lắm."

Jessica: "?"

Kỷ Cửu: "Trên thế giới có rất nhiều nam nhân, cô lại còn tình chọn hoa đã có chủ."

Jessica nổ lực duy trì dáng vẻ thong dong: "Còn chưa có kết hôn, thì tính là cái gì?"

"Đúng vậy." Kỷ Cửu sờ sờ cằm, gật đầu đồng ý, "Đáng tiếc, người kia ở trước mặt cô không chỉ có bạn gái, còn có đứa nhỏ dưới một tuổi."

Jessica: "?"

Ôn đại gia đang nghe cuộc nói chuyện: "?"

"Cô muốn làm mẹ kế sao?" Kỷ Cửu lộ ra nụ cười chân thành.

".. Thực xin lỗi, làm phiền hai người." Jessica sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt buộc tội Ôn Mặc, sau đó xách túi rời đi.

Bóng dáng vội vã chạy đi đó dường như bị một ác linh đuổi theo phía sau.

"..."

Ôn Mặc quay camera lại.

Hiện tại ở Hoa Kỳ đang là ban ngày.

Dưới ánh đèn ấm áp, Kỷ Cửu thấy bên tai người nào đó hơi đỏ lên, trong mắt có gì đó rất lạ.

Kỷ Cửu có điềm báo không lành: "Anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Cổ họng hắn động đậy, im lặng một lúc mới nói khẽ: "Tiểu Cửu, muốn có con thì cần phải có bước dạo đầu." Ôn đại gia tỏ vẻ từ trước đến nay chưa được ăn thịt. Nói rằng điều này là rất quan trọng!

Kỷ Cửu sững sờ một hồi mới định thần lại, gương mặt như vừa ăn phải một ngụm ớt, cả người đỏ bừng. Chết tiệt! Tên này đầu óc quá đen tối!

Ôn Mặc hai mắt rạo rực, tâm trạng rất vui vẻ, trên môi nở nụ cười.

Hắn đang đợi hồi âm của cô.

Một vài giây.

Câu trả lời là -

Cuộc nói chuyện đã kết thúc bốn phút năm giây.

* * * Một con rùa nào đó lại trốn thoát.

* * *

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Kỷ Cửu trở lại làm việc ở công ty.

Băng ghế còn chưa có nhiệt, Hoàng Sảng gõ cửa và gửi điểm phỏng vấn tốt.

Kỷ Cửu thản nhiên lật vài trang, khẽ hỏi: "Ai có điểm cao nhất?"

Hoàng Sảng trả lời: "Trần Di."

"Người tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật của Đại học Thanh Hoa?"

Kỷ Cửu vẫn có ấn tượng sâu sắc về cô ấy, chủ yếu là phỏng vấn. Hôm đó ra ngoài rót nước uống, tình cờ thấy cô ấy một mình ở phía sau hành lang tập trung nghiêm túc vẽ bản thảo, kiểu nghiêm túc này hiếm có trong cái xã hội nóng nảy này.

Cô đã nghĩ rằng cô ấy có thể là người may mắn cuối cùng còn lại.

Không, hóa ra tầm nhìn của cô thực sự đúng.

Kỷ Cửu không thèm nhìn một chút, đem tài liệu cất đi, để sang một bên: "Trợ lý đâu?"

"Thư ký Khang đã chọn cho cô, tên là Tô Ngọc, người đến từ công ty bên cạnh."

Kỷ Cửu cau mày: "Sao chọn đến đây?"

Hoàng Sảng dừng lại, giọng điệu ẩn ý nói: "Tôi nghe nói là từ chức."

Cuối cùng, lại thêm một câu: "Bởi vì cuộc nói chuyện với bạn trai cùng công ty."