Câu nói cuối cùng kia của cô, xem như đã hoàn toàn chọc giận Cố Dĩ Trạch.
Hắn đã mất hết kiên nhẫn, sắc mặt của hắn ta cũng dần dần lạnh xuống: "Tô Vãn, anh cho em một cơ hội cuối cùng, em rốt cuộc muốn hay không muốn quay lại với anh hay không?"
"Không cần, tôi chưa bao giờ biết hối hận" Cô cười lạnh: "Tô Vãn, điều mà tôi đây cả đời này thật sự hối hận là khi lãnh phí nhiều năm thanh xuân của mình ở trên người của anh."
Nhìn bóng dáng lạnh lùng rời đi của cô, ánh mắt của Cố Dĩ Trạch không ngừng thay đổi, cuối cùng biến thành ánh mắt sâu thẳm, ảm đạm không thấy đáy.
Đêm đó, Tô Vãn phát hiện Diệp Dục Sâm không về nhà. Cô nhớ đến hôm nay mình nhìn thấy một màn kia ở nhà hàng, có lẽ là anh cùng với Giang Uyển hình cùng nhau trở về.
Về đến nhà, cô hoàn toàn không muốn nghĩ về điều đó, xem như mọi chuyện như chưa hề phát sinh, cô ăn cho no rồi đi ngủ. Tất cả mọi thứ đều theo kế hoạch từng bước tiến hành, hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ người nào đó.
Thế nhưng những ngày vui vẻ đều rất ngắn, hai ngày sau, tên chết tiệt kia liền trở về.
Không biết anh ta ăn trúng cái gì, mà tính cách đột nhiên thay đổi, thái độ đối với Tô Vãn đặc biệt không tốt.
Mở miệng từ đầu tiên là nói hắn không nên dưỡng một người rảnh rỗi như thế này, không những như thế hắn còn sai khiến cô làm đủ mọi việc, cuối cùng lại gạt bỏ mọi công sức của cô.
Ví dụ như hai bữa ăn hằng ngày kia.
Anh đột nhiên lòng tốt dâng trào, cho đầu bếp về nhà nghỉ hai ngày, sau đó một hai bắt Tô Vãn tự mình xuống bếp nấu cho anh ăn, nhưng chờ cô nửa ngày chỉ thấy cô vội vàng đem lên vài món, anh ta lại ghét bỏ sai người vứt hết vào thùng rác.
Hay là ví dụ như lúc trang điểm, khi Tô Vãn ở nhà chỉ trang điểm đơn giản, anh nhăn mặt nói cô xấu, nhưng lúc cô trang điểm xinh đẹp ra ngoài, anh lại ghét bỏ nói cô trang điểm xinh đẹp là muốn đi hẹn hò với ai.
Hai ngày này không khí trong nhà thật không bình thường. Lạnh, không phải lạnh bình thường mà là đặc biệt lạnh.
Đây là cảm giác chung của tất cả mọi người, dưới không khí căng thẳng này, mọi người làm việc đều phải đặc biệt cẩn thận, nhưng hai nhân vật chính trong việc này, chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau một cái, khiến cho cả căn nhà đều là mùi thuốc súng.
Nhưng sự thật là Diệp Dục Sâm đang đợi Tô Vãn giải thích việc ở nhà hàng ngày hôm đó.
Nhưng Tô Vãn căn bản là không nhớ đến sự việc ngày hôm đó, cho dù cô có nhớ thì cô cũng không giải thích được gì.
Theo quan điểm của cô, thì cô làm gì cũng không cần báo cáo cho anh biết, anh không thể khống chế quyền tự do của cô. Hơn nữa, hôm đó không phải là có mình cô ở đó, chính anh cũng cùng Giang uyển Hinh xuất hiện cùng nhau ở nhà hàng,vả lại là đi cả đêm không về.
Làm gì chỉ có chuyện chỉ cho quan phóng hỏa, mà không cho bá tánh đốt đèn chứ?
"Nói thật, tôi cũng chưa từng yêu cầu anh nuôi tôi, là anh một mực bắt tôi về đây."
Sau khi lại bị nghi ngờ thêm một lần nữa, Tô Vãn thật sự không chịu được nữa, trực tiếp nói cho anh biết, "Nếu anh thấy tôi không vừa mắt, tôi sẽ tìm một nơi khác để chuyển ra ngoài, nếu ở đây mọi người còn gặp nhau sẽ càng ghét nhau."
Khuôn mặt ảm đạm của Diệp Dục Sâm trực tiếp đen lại, anh lạnh lùng nhìn cô, "Cô muốn chuyển ra ngoài? Chuyển đến chỗ Cố Dĩ Trạch sao?"
"Tôi..."
Tô Vãn còn chưa kịp hiểu anh đang nói gì, thì anh đã bước tới, duỗi tay nắm cằm cô thật chặt: "Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô sống cùng với anh ta hay không? Bây giờ cô là của tôi."
"Ha ha..."
Cô cười mỉa mai, "Ngay khi anh có giữ được thân xác của tôi, thì anh cũng không giữ được trái tim của tôi, Cố Dĩ Trạch tốt hơn anh cả trăm lần, tôi chính là thích anh ấy đó, ít nhất anh ấy cũng có thành ý hơn anh, cùng Dương Tuyết Tuyết chia tay rồi mới tìm tôi để bắt đầu lại, còn anh thì sao?"
Cô không sợ chết mà mắng một câu: "Đồ cặn bã!"
_________oOo________
Editor: Điệp Lam
Beta: Alissa.
Cập nhật 17/3/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.