Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 148: Hạc bắc đến nam

Khương Oánh vừa pha trà trong bếp xong, đang định lên tầng thì trông thấy Thích Tự đi từ ngoài cửa vào, không khỏi ngạc nhiên: "Mẹ thấy Tiểu Phong bảo con về từ 9h rồi mà, tưởng đang tắm rửa trên tầng chứ sao lại ở ngoài?"

Thích Tự: "Con ra ngoài đi dạo một lát, mẹ chưa nghỉ à?"

"Ở trên máy bay ngủ suốt rồi, giờ cũng không buồn lắm, mẹ vừa ngâm một ấm Bá Tử Nhân cho ba, con cũng uống chút đi." Khương Oánh quay lại phòng bếp, lấy một chiếc cốc thủy tinh rồi rót hết nước trà đầu cho hắn.

Thích Tự hỏi: "Ba cũng chưa ngủ hả mẹ?"

Khương Oánh ừ một tiếng, lại nhắc nhở: "Nóng đấy, đợi nguội chút hẵng uống."

Thích Tự nhận lấy cốc trà nói: "Con lên nói chuyện với ba đã."

Khương Oánh vội đánh mắt ra hiệu cho hắn: "Tối nay thì đừng, có gì chờ sáng mai rồi nói."

Thích Tự sững sờ, nhớ ra chủ đề ba mẹ vừa bàn tán hồi nãy mới hiểu: "Vâng, thế thôi con về phòng trước."

Sáng hôm sau, Thích Tự mới nói lại với ba về ý định cướp Tô Cánh về cho Tư Nguyên.

Thích Nguyên Thành cũng đồng tình với kế hoạch của bọn hắn, còn dặn dò thêm mấy điều cần chú ý khi tiến hành, sau đó không biết có phải nhớ tới chuyện tối qua hay không, mà chờ đến khi Thích Tự gần đi, bỗng dưng ông lại nói: "Thích Tự, con với Phó Diên Thăng..."

Thích Tự căng thẳng không thôi, nhưng vẫn giữ cho nét mặt bình thản chờ ba nói tiếp, có điều Thích Nguyên Thành mới nói được một nửa đã khoát khoát tay bảo: "Không có gì đâu, con đi đi."

Ban ngày, Thích Tự và Phó Diên Thăng người đến bộ phận Công nghệ người tới Sơn Vũ để lo liệu phần việc của mình. Khoảng 5h chiều, bọn họ mới tụ họp về Tư Nguyên, bàn bạc cụ thể kế sách đàm phán với Tô Cánh rồi cùng đi tới điểm hẹn, Diệp Khâm Như còn mang theo cả Ngô Song.

Lần này Diệp Khâm Như đặt chỗ ở một nhà hàng tư nhân, chia thành các phòng riêng, cảm giác kín đáo hơn nhà hàng Nhật lần trước.

Thích Tự nhìn quanh phong cách bài trí bên trong sau khi bước vào, hỏi: "Đây là quán ăn Hồ Bắc à?"

Diệp Khâm Như cười híp mắt khoe khoang: "Ừ, tôi nghe nói Tô Cánh kia quê ở Hồ Bắc, nên mới cố ý chọn một chỗ cho anh ta thưởng thức "hương vị quê nhà"."

Chờ khi mọi người đều đã yên vị trong phòng ăn riêng, Phó Diên Thăng mới hỏi Diệp Khâm Như: "Anh hẹn anh ta mấy giờ vậy?"

"6h30." Diệp Khâm Như bật điện thoại, nhìn qua bản đồ định vị rồi nói, "Sắp đến rồi, còn 1km nữa thôi."

Ngô Song nhỏ giọng hỏi: "Anh còn biết anh ta đi tới đâu luôn?"

Diệp Khâm Như cất điện thoại đi: "Tôi đặt cho anh ta cuốc xe này mà, dĩ nhiên phải biết rồi."

Ngô Song: "..."

Ngô Song thấy đã gần đến giờ, lại hỏi: "Diệp tổng, tôi có cần xuống đón người không?"

Diệp Khâm Như quay sang nhìn hắn: "Cậu đúng là rất thông minh, nhưng đôi khi lại ngốc không để đâu cho hết nhờ... Thử nghĩ mà xem, Tô Cánh đang là người của ai? Của Lâm Hoán. Nếu hắn hợp tác với Phi Á thì cũng chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bên mình. Đã định nẫng tay trên người ta, mà lại còn muốn đường đường chính chính gặp mặt Tô Cánh à?"

Ngô Song: "Err, thế chúng ta cứ ngồi đây đợi thôi à?"

Diệp Khâm Như: "Tôi sẽ bảo lái xe báo cho anh ta số phòng này."

Ngô Song cũng không quên thản nhiên lấy lòng một câu: "Diệp tổng đúng là chu toàn."

Đang nói, cửa phòng đã bị đẩy ra, Tô Cánh xuất hiện trong bộ áo phông thụng và quần bò mài, quét mắt nhìn cả đám người ở đây rồi khó hiểu chất vấn: "Tôi chỉ hẹn mình Thích Tự thôi mà, sao cả mấy người cũng tới?"

Diệp Khâm Như thấy khóe miệng giật giật: "Người đặt xe đón anh là tôi, người đặt khách sạn cho anh cũng là tôi, thế mà anh còn không định cho tôi ăn cùng được một bữa cơm?"

Tô Cánh cười: "Ra là cậu đặt à, bảo sao lái xe còn đeo kính râm đen, khách sạn thì không đăng kí ID của tôi, làm như tôi đến Hải Thành lần này để làm điệp viên hội tụ vậy..."

Diệp Khâm Như & Ngô Song: "..."

Thích Tự ra mặt hòa giải: "Anh Tô, tới ngồi đi, mấy người này đều là thân tín của em cả, không cần ngại đâu."

Tô Cánh ngồi xuống ghế trống cạnh Thích Tự, lại nhìn qua bọn họ một lượt, nói: "Lần trước đã gặp Phó tổng với Diệp tổng rồi, thế còn bạn nhỏ này là ai?"

Diệp Khâm Như nói đùa: "Bạn fan nhỏ của tôi đấy."

Ngô Song nói: "Hân hạnh được gặp Tô tổng, tôi là Ngô Song."

Thích Tự giới thiệu: "Ngô Song là trợ lí hành chính của bộ phận Công nghệ, kiêm thư kí của Diệp tổng."

Tô Cánh gật đầu chào với hắn, lại liếc sang Diệp Khâm Như: "Cậu đi ăn với tôi mà còn mang theo fan làm gì? Muốn chứng tỏ 3.5 triệu follow trên Weibo không phải fan giả à?"

Diệp Khâm Như: "..."

Tô Cánh cầm chén trà kiều mạch nho nhỏ trước mặt lên uống cạn, sau đó hỏi Thích Tự: "Nghiêm túc đấy, lần này anh tới chính vì muốn hỏi một câu, rốt cục là Tư Thị đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Khâm Như thẳng thừng ngắt lời: "Anh làm gì mà phải gấp thế! Còn chưa gọi món đâu, order đi đã."

Tô Cánh lật qua menu, ngạc nhiên nói: "Đồ ăn Hồ Bắc à?"

Diệp Khâm Như phẩy tay: "Đúng rồi, anh là người Hồ Bắc phải không? Cứ chọn mấy món anh thích đi."

Tô Cánh bật cười: "Cha tôi đúng là người Hồ Bắc, nhưng bà ngoại tôi là người Phúc Kiến, hồi nhỏ tôi toàn ăn đồ Mân Nam bà làm, lên 15 vào lớp tài năng trẻ trong đại học cũng chỉ ăn đồ Quảng Đông là chính..."

Diệp Khâm Như một lần nữa thấy khóe miệng run rẩy, lấy lại menu cả giận nói: "Rồi rồi rồi để tôi gọi." Lật được vài trang lại làu bàu, "Quán này cũng không phải đồ Hồ Bắc thuần, hình như có lai cả vị Quảng Đông nữa."

Tô Cánh nhìn hắn cười nói: "Tôi không kén ăn, cậu gọi gì cũng được."

Nói đoạn lại quay ra Thích Tự, hứng thú bảo: "Diệp tổng của các cậu đúng là nhiệt tình, sao vậy, hoành tráng thế này là muốn cướp tôi về thật à?"

Thích Tự: "Thành ý thế nào em đều đã bày tỏ từ hai tháng trước rồi, hôm nay không nói lời hay ý đẹp đấy làm gì nữa. Em gọi mấy người thân tín đến đây hôm nay, chính là để họ giao lưu trò chuyện với anh một chút."

Phó Diên Thăng nhân cơ hội này nói: "Tô tổng, uống rượu chứ?"

Tô Cánh: "Ăn đồ Hồ Bắc thì sao thiếu rượu được? Gọi ít rượu trắng đi."

Diệp Khâm Như: "Mao Đài à?"

Tô Cánh: "Có Hoàng Hạc Lâu không?"

Diệp Khâm Như nhìn qua menu rượu, cười bảo: "Không chỉ Hoàng Hạc Lâu, mà có cả Bạch Vân Biên luôn, "Hạc vàng một đi không trở lại, ngàn năm mây trắng vẫn còn bay"... Hmm, tên rượu đúng là hợp ý "Hạc bắc bay đến nam, một đi không trở lại", gọi một bình Hoàng Hạc Lâu một bình Bạch Vân Biên nhé?"

(*hoàng hạc: hạc vàng, bạch vân: mây trắng—hai câu thơ đều ám chỉ đến sự bỏ đi biệt tích, kích Tô Cánh nghĩ về chuyện bỏ Lâm Hoán qua Tư Nguyên)

Tô Cánh lập tức xám mặt: "Nói cái gì cậu cũng quy về chuyện của mình được..."

Diệp Khâm Như cười cười, quay sang Ngô Song ở bên cạnh: "Cậu gọi phục vụ tới ghi order đi."

Phục vụ vào, Diệp Khâm Như gọi cá Wuchang hấp, thịt lợn kho Dongpo, váng đậu, canh sườn củ sen và hơn chục món khác, còn chu đáo dặn đầu bếp giảm bớt độ cay.

Thịt rượu được mang lên, mấy người uống một hồi rồi mới quay lại chủ đề chính.

Biết việc Tư Thị gặp chuyện là lí do khiến Tô Cánh còn ngần ngại đến với Tư Nguyên, Phó Diên Thăng rót thêm rượu cho đối phương rồi chủ động giải thích: "Tô tổng, việc Tư Thị sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến Tư Nguyên, ngược lại có khi còn là một chuyện tốt."

Tô Cánh: "Ý là sao?"

Phó Diên Thăng: "Ba của Thích Tự tuy là cổ đông lớn nhất Tư Nguyên, nhưng địa vị của nhà họ Tư cũng được thể hiện rất rõ qua tên gọi của tập đoàn. Trước giờ nhà họ Tư không nắm quyền, một vì phân nửa lợi nhuận của Tư Nguyên đến từ hoạt động kinh doanh của MeiWei ở nước ngoài, do đích thân chủ tịch Thích phụ trách, mà hai là vì sản nghiệp của Tư Thị đã quá lớn, bọn họ cũng không thể quản xa đến thế. Nhưng từ năm ngoái, tập đoàn bắt đầu chuyển trọng tâm hoạt động về trong nước, với mũi nhọn chính là phát triển công nghệ. Ngay khi bộ phận Công nghệ vừa được thành lập, Tư Thị đã nhanh chóng nhét người của mình vào luôn, chứng tỏ bọn họ cũng không hề muốn thả đi miếng mồi béo bở này. Điều khiến anh do dự không hợp tác với Tư Nguyên lúc trước, hẳn là vì lo rằng thế lực nhà họ Tư quá lớn, tương lai mà lớn nữa thì bộ phận Công nghệ sẽ vượt khỏi tầm khống chế của Thích Tự phải không?"

"Không sai, ngay từ đầu đã gặp điệu bộ phách lối mà còn vờ vịt của Tư tổng, làm như vì coi trọng tôi lắm nên mới thu mua Hồng Trang này kia..." Tô Cánh hừ mũi cười, lại nói, "Sau mà không gặp Thích Tự một lần, thì tôi cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về Tư Nguyên các cậu đâu."

Phó Diên Thăng mỉm cười, nói tiếp: "Qua sự vụ lần này, nhà họ Tư khó bề mà trở mình nổi. Tất nhiên giá cổ phiếu của Tư Nguyên và các công ti dưới trướng cũng sẽ chịu những ảnh hưởng nhất định, nhưng thật ra Chủ tịch Thích hoàn toàn có thể nhân đây củng cố lại quyền khống chế độc lập của mình trong tập đoàn. Đặc biệt, không còn Tư Trạch thì từ giờ bộ phận Công nghệ sẽ chỉ do một mình Thích Tự định đoạt, cho nên tôi mới nói đây lại là một chuyện tốt với chúng ta."

Tô Cánh hỏi: "Chẳng lẽ tập đoàn Tư Nguyên sẽ không tổn thất gì?"

Phó Diên Thăng: "Nhà họ Tư đầu tư hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp, bọn họ suy sụp thì không thể nào không có tổn thất, nhưng chịu ảnh hưởng đâu phải mình Tư Nguyên, mà là cả Đường Khải Nhất Khí, Bất động sản Vinh Thị và đầy rẫy các doanh nghiệp lớn nhỏ khác trong nước nữa. Tư Nguyên sở hữu thực lực thâm niên, lại có hơn 50% cổ đông cố định, chưa đến mức sẽ bị lung lay nền tảng vì xáo trộn lần này."

Tô Cánh rất hài lòng với lời giải thích của đối phương, hai người trò chuyện thêm một hồi về các xu thế trong giới kinh doanh hiện nay, Diệp Khâm Như và Ngô Song cũng nói lên một vài nhận định của mình, thậm chí còn phê bình một vài hành vi trước đây của Tư Trạch.

"Chẳng giấu gì các cậu, vừa rồi nhà họ Tư có chuyện, trong giới cũng đầy người được thể cười cợt châm biếm này kia..." Tô Cánh nói đến đây, bỗng nhiên nhìn về phía Thích Tự, thấp giọng hỏi: "Có phải cậu biết trước là bọn họ sẽ gặp vấn đề rồi không?"

Thích Tự chỉ cười, hỏi ngược lại: "Sao tôi biết được?"

Tô Cánh nhìn hắn đầy ngờ vực: "Thế cái tin cậu gửi hồi hai tháng trước là có ý gì..."

"Tôi chỉ định đi phân bua với ba một chút về quyền định đoạt của mình ở bộ Công nghệ thôi." Nói đoạn, Thích Tự lại quay sang Phó Diên Thăng, "Thời gian này, Thầy Phó đây mới là người chuyên xử lí công chuyện của tập đoàn cùng với ba tôi, có lẽ anh ấy sẽ biết nhiều hơn tôi đấy?"

Tô Cánh cũng nhìn theo, chỉ thấy Phó Diên Thăng bình thường đĩnh đạc nghiêm túc lại đang mỉm cười đầy bí ẩn với mình, còn nâng chén rượu nói: "Tô tổng để ý những chi tiết này làm gì, theo tôi thì kết quả thế nào mới quan trọng chứ, nhỉ?"

Tô Cánh cũng nhanh chóng cầm rượu lên uống, cười cười thấp giọng nói một câu: "Nói rất hay."

Thích Tự nâng rượu của mình lên: "Anh Tô, bây giờ anh đã tin chưa, những gì em nói trên Wechat lúc đó đều là thật lòng."

Tô Cánh cũng cụng li với hắn, hỏi: "Thích Tự, team anh có 12 người, đều là các anh em thân thiết cả, nếu đến Hải Thành, cậu sẽ bao ăn bao ở chứ?"

Ánh mắt Thích Tự lập tức sáng bừng, hắn còn đùa theo một câu: "Không chỉ bao ăn bao ở, Diệp tổng đây còn có thể mai mối cho những ai độc thân nữa."

Tô Cánh bật cười: "Diệp tổng? Chính cậu ta còn đang một thân một mình kia kìa!"

Diệp Khâm Như: "Hơ, anh nói thế hơi bị động chạm đấy, tôi độc thân cũng đâu có nghĩa là không có tài nguyên. Anh biết Du Liên, người thành lập ra Liên Tú không? Hiện giờ cô ây đang phụ trách mảng nội dung cho bộ Công nghệ bọn tôi, đội ngũ thiết kế bên dưới là một dàn mĩ nữ xinh đẹp khí chất, đảm bảo ăn đứt đám sao mạng đã ra mắt bên Lâm Hoán!"

Tô Cánh: "Đệch..."

Diệp Khâm Như: "Đệch cái gì, Thích tổng chúng tôi đã nói đến thế, đồng ý bao từ ăn ở cho đến chuyện chung thân đại sự rồi mà anh còn không mau đáp ứng đi, kì kèo cho lắm đến lúc cậu ấy quay ra gây khó dễ cho là mệt đấy!"

Tô Cánh lại cười: "Thấy có vẻ cậu mới là người muốn gây khó dễ cho tôi đấy?"

Diệp Khâm Như hừ một tiếng rồi nói: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng Thích tổng bảo nếu anh sang thì sẽ để anh ngang hàng với tôi, nên là tôi chưa đủ quyền gây khó dễ cho anh được."

Tô Cánh sửng sốt, lập tức nhìn sang Thích Tự, nét mặt không giấu được vẻ cảm động.

****

<Epilogue>

Diệp Khâm Như: "Tô Cánh là người Hồ Bắc, hôm nay ăn đồ Hồ Bắc."

Tô Cánh: "Từ nhỏ tôi chỉ ăn đồ Phúc Kiến thôi."

Diệp Khâm Như: "Chết dở, biết thế bảo Ngô Song đi điều tra từ trước."

Ngô Song: "Haiz, có cấp trên như này đúng là ngượng không để đâu cho hết, còn phải giả làm fan của anh ta đến bao giờ đây?"

-

vtrans by xiandzg

T/N: Chưa gì đã thấy Tư Nguyên sắp có thêm một cái chợ vỡ Tô Diệp, hai ba lớn đầu rồi mà võ mồm thấy mệt =))))