Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 11

Tư thế Xích Tôn Tín kín như áo trời.

Lăng Chiến Thiên tay chống nạnh, toan tính kế hành sự.

Toàn trường im lặng như tờ, một cây kim rơi cũng nghe rõ.

Vầng thái dương từ từ nhô lên ở phía đông, đất trời chan hòa ánh sáng. Trận chiến này sẽ quyết định vận mệnh của cả hai bang hội.

Một giọng nói vang lên: “Lăng huynh đệ, trận này nhường lại cho đại ca vậy”. Một người sải bước theo lối Lăng Chiến Thiên vừa đi từ trong nội điện bước ra, không phải người được được xưng tụng là kiếm thủ đáng sợ nhất võ lâm Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân thì còn là ai nữa.

Xích Tôn Tín lùi lại thủ thế, lần đầu tiên gương mặt biến sắc.

Lăng Chiến Thiên thối lui, một trận đấu sinh tử như thế này, tự nhiên phải để Lãng Phiên Vân xuất trận mới xứng tầm.

Lăng Chiến Thiên liếc mắt nhìn Lãng Phiên Vân đi lướt qua mình, trong một sát na ngắn ngủi đó, bao nhiêu giao tình sinh tử, đều biểu lộ ra hết.

Lãng Phiên Vân sải bước về phía Xích Tôn Tín đến khi chỉ còn cách hai trượng thì dừng lại, cười nói: “Xích huynh không ở lại gia trang mà hưởng phúc, lại lao sư động chúng, ảnh hưởng đến căn cơ của bản bang, là một điều không tốt, làm hại đến toàn quân, hà cớ gì lại khổ sở thế?” Xích Tôn Tín ngẩng mặt lên trời cười lớn, không đáp. Trong Tôn Tín Môn có một người đột nhiên bước ra, hướng thẳng về phía Lãng Phiên Vân mà tấn công, hét to: “Ai sợ Lãng Phiên Vân ngươi, chứ Viên Chỉ Nhu ta thì không hề, hãy xem ta lấy cái mạng chó của ngươi đây”. Lãng Phiên Vân không hề liếc mắt nhìn về hướng Xà Hình Mâu trong tay của Xà Thần Viên Chỉ Nhu đang liều chết xông tới, nhãn thần chỉ dán chặt vào Xích Tôn Tín, đề phòng hắn thừa cơ xuất thủ.

Tất cả những việc này diễn ra quá nhanh, lại xảy ra một cách đột ngột, bọn bang chúng Nộ Giao Bang đồng thanh hét lên một tiếng nhưng không kịp nữa rồi, xà mâu của Viên Chỉ Nhu chỉ còn cách Lãng Phiên Vân năm thước.

Kình lực từ ngọn mâu quét qua làm cát bụi trên quảng trường tung bay mù mịt, song phương đều cảm thấy toàn thân bị một cỗ áp lực nghẹt thở đè nặng xuống, mọi người ở trung tâm quảng trường phải cách Lãng, Viên hai người ít nhất là năm trượng nhưng vẫn cảm nhận được uy lực hung hãn của đường mâu, Lãng Phiên Vân đứng tại trung tâm công kích sẽ phải chịu áp lực nặng nề như thế nào, có thể tưởng tượng ra được.

Khi trường mâu chỉ còn cách Lãng Phiên Vân bốn thước, chỉ nghe thanh âm bán nam bán nữ của Viên Chỉ Nhu quát lên một tiếng, tập hợp công lực, dùng tốc độ nhanh nhất đâm thẳng tới. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Đây chính là tinh hoa của kỹ thuật sử mâu một đời của Viên Chỉ Nhu. “Nàng ta” đã thành danh nhiều năm, được tôn là cao thủ đứng đầu Thất đại sát thần, biết Phúc Vũ Kiếm của Lãng Phiên Vân vừa linh diệu vừa tinh tế, tự mình nếu so cao thấp với y về phương diện này, là tự tìm đường chết, do đó hóa tinh thành vụng, dùng mâu lấy cứng chọi cứng, đơn thuần dùng tốc độ, góc độ, khí thế để thủ thắng, lăng lệ phi thường.

Thiên địa biến sắc.

Trên quảng trường ai nấy đều nín thở, chỉ có hàng nghìn trái tim đang phập phồng khẩn trương thấp thỏm.

Lãng Phiên Vân chỉ khi đó mới xuất thủ.

Phúc Vũ Kiếm chớp động, xả xuống ngọn Xà Hình Mâu đang thần tốc đâm tới.

Phúc Vũ Kiếm lấy vụng chế vụng, không có chút hoa dạng nào, chém nghiêng về phía sau ngọn mâu của Viên Chỉ Nhu chừng một tấc.

Một thanh âm trầm muộn vang lên lúc kiếm mâu chạm vào nhau, sóng âm xuyên thẳng nhức nhối vào màng nhĩ quần chúng xung quanh, khiến cho mọi người thần hồn điên đảo.

Viên Chỉ Nhu mắt thấy trường mâu đâm thẳng tới Lãng Phiên Vân, trước mắt bỗng hoa lên, Phúc Vũ Kiếm của Lãng Phiên Vân với tốc độ mà mắt thường khó lòng quan sát được, chặt thẳng xuống trường mâu đã uống máu người bao năm qua của thị.

Viên Chỉ Nhu trong lòng biết là không ổn, vận khởi thần lực, muốn đẩy bật kiếm ra, vận lực đẩy về phía trước, đã biết kiếm của Lãng Phiên Vân tựa như vụng mà lại rất khéo, biến hóa vi diệu, tuy chỉ chặt ngang phạt dọc, nhưng lại ẩn tàng một sức mạnh kinh hồn, đẩy xà mâu đi lệch về phía trước, Viên Chỉ Nhu lúc này lâm vào tình thế nguy nan vô phương cứu vãn. Nên biết cả người thị lao nhanh về phía trước, lại vận mâu chọc tới, thì toàn bộ tư thế là nghiêng về đằng trước, Lãng Phiên Vân kéo ra một cái xảo diệu như vậy, khác nào y và Viên Chỉ Nhu hai người nhất tề hợp lực kéo Viên Chỉ Nhu về phía trước, lúc này Viên Chỉ Nhu không sao kháng cự được, tựa như một con trâu hùng hổ xông tới, rồi quá đà sượt qua bên mình Lãng Phiên Vân. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Lãng Phiên Vân thừa thế kết liễu kẻ hung ác bán nam bán nữ này.

Viên Chỉ Nhu kêu lên một tiếng đau đớn, Xà Hình Mâu rời khỏi tay văng ra xa đến ba trượng, thân hình lảo đảo điên cuồng định lao về phía Lãng Phiên Vân nhưng lại ngã gục về phía sau, miệng phún máu tươi, rầm một tiếng ngã lăn ra đất, mất mạng ngay tại đương trường!

Toàn trường im phăng phắc.

Đến Đạo Bá Xích Tôn Tín, vốn hùng cứ biên thuỳ, không biết đã chứng kiến bao nhiêu trận đánh lớn nhỏ, mà nhất thời cũng bị những biến hóa ghê gớm này khiến cho chấn động tinh thần.

Còn bọn Hồng Cân Tặc trước đại biến đó mặt mày biến sắc, câm lặng không nói được câu nào.

Thất đại hung thần của Tôn Tín môn, hai chết một bị thương. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Nộ Giao bang chúng giờ đây mới được dịp hoan hô ầm ĩ. Viên Chỉ Nhu đã sát hại không ít huynh đệ của họ, đại cừu đã được báo, sao lại không hoan hỉ như điên cuồng cho được.

Lãng Phiên Vân tựa như vừa hoàn thành một chuyện cỏn con, quay đầu nhìn về phía Xích Tôn Tín, nhếch mép cười nói: “Mời!” Hai tuyệt đỉnh cao thủ hắc đạo đương thời, không thể tránh khỏi thời khắc quyết chiến này.

Xích Tôn Tín hừ một tiếng rồi nói: “Hay lắm! Hãy để Xích mỗ lĩnh giáo cao chiêu của các hạ”. Đồng thời, ra hiệu bằng tay với bọn thủ hạ cầm binh khí phía sau.

Y và Càn La là cùng một giuộc, triệt để tránh việc phải đối đầu trực diện với Lãng Phiên Vân, vì biết trước kết cục dù thế nào cũng không có gì hay. Y đã thành danh trên giang hồ mấy mươi năm, tại thời khắc này tập trung cao độ, chuẩn bị lực lượng để đối phó cường địch.

Một tên thủ hạ sải bước tiến lên, hai tay nâng cao một tấm thuẫn bằng sắt cao ngang đầu người, trên mặt thuẫn lởm chởm đầy gai nhọn, thoạt nhìn giống như lưng nhím, trông thật đáng sợ.

Xem bộ dạng người này đã phải tận lực gắng sức mới cầm nổi thiết thuẫn, đủ biết tấm thiết thuẫn này trọng lượng tuyệt đối không nhỏ.

Xích Tôn Tín giơ tay đỡ tấm thiết thuẫn, tả thủ nắm chặt tấm thuẫn, che kín thân hình từ cổ trở xuống.

Một đại hán khác lại chạy tới, trên tay cầm một thanh mâu bằng sắt dài tới hai trượng. Xích Tôn Tín một mâu một thuẫn, phối hợp cùng thân hình cao bảy thước của y, hắc bào rủ đất, râu ria đầy mặt, trông thật uy vũ.

Xích Tôn Tín hướng về phía Lãng Phiên Vân đang đứng cách xa hai trượng, cười lớn một tràng dài, nói: “Thống khoái, thật là thống khoái! Hơn ba mươi năm nay chưa có người nào qua được mười hiệp của Xích mỗ, Lãng huynh, mời!” Hồng Cân Tặc thấy phong thái hào hùng của môn chủ, không nén được chiến ý bừng bừng, cùng đồng thanh hô vang, thinh âm dội khắp quảng trường.

Trong khi đó Nộ Giao bang thấy hình tượng uy vũ của Xích Tôn Tín, nhất thời chỉ nhìn trừng trừng không nói được gì. Thiết tưởng hai người công lực tương đương, Lãng Phiên Vân chỉ dùng một thanh trường kiếm, làm sao chống chọi được với tấm đại thuẫn phòng thủ kín kẽ như tường đồng vách sắt, cùng với thanh đại thiết mâu tấn công có thể làm tan đá nát vàng này.

Xích Tôn Tín về mặt lựa chọn binh khí, quả thật tâm cơ độc đáo. Lãng Phiên Vân tâm thần trấn định, kiếm vẫn chưa rút khỏi vỏ.

Xích Tôn Tín quát lên một tiếng, tiếng thét trợ lực này của y lập tức vang vọng toàn trường, tiếp đó khẽ rung cổ tay, thanh đại thiết mâu hóa thành một chuỗi hàn quang, bay lượn tán loạn trong vòng hai trượng trước mặt y, tả thủ nắm chặt tấm thuẫn, một tĩnh một động, song cước từng bước từng bước tiến về phía Lãng Phiên Vân. Bọn thủ hạ của y cũng hò hét trợ lực, mượn thế như sấm vang chớp giật, phát động công kích. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Khoảng cách hai trượng chỉ trong nháy mắt đã được thu hẹp, thanh đại thiết mâu vung lên hóa thành lớp lớp mâu ảnh, nhằm vào toàn bộ những điểm yếu hại trên thân mình Lãng Phiên Vân.

Tiếng thiết mâu xé gió, chấn động toàn trường.

Mỗi đường mâu đều hiển lộ nội lực sung mãn không ai chống đỡ nổi của Xích Tôn Tín. Bọn Hồng Cân Tặc như si như cuồng, hò hét trợ uy, đinh tai nhức óc.

Nộ Giao bang chúng vô cùng khẩn trương, lặng im phăng phắc.

Lăng Chiến Thiên thấy lo lắng thay cho Lãng Phiên Vân, Xích Tôn Tín đã bao năm tung hoành ngang dọc không hề thất bại, đâu phải chỉ có hư danh, quả thật kĩ nghệ siêu quần, đã chiếm lấy tiên cơ, ra tay trước.

Một tràng âm thanh ngân nga tựa hồ như không nghe thấy được, vang lên trong tay Lãng Phiên Vân, ngay cả thanh âm xé gió vun vút của thanh đại thiết mâu, cũng không thể che lấp được.

Phúc Vũ Kiếm rút khỏi vỏ, như giao long xuất hải, đại bàng tung cánh, thoạt đầu chỉ là một vòng ánh sáng, luồng ánh sáng đột nhiên bùng lên, hóa thành một trận mưa ánh sáng đầy trời, trùng trùng không dứt, nghênh hướng mâu ảnh đâm tới. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Một tràng âm thanh leng keng vang lên, tựa như tiếng mưa rơi trên chuông gió. Mỗi giọt ánh sáng đánh mạnh xuống vô số mâu ảnh.

Mũi kiếm điểm tới mũi mâu.

Xích Tôn Tín quát nạt liên hồi, thân hình di chuyển nhanh như chớp, mỗi một biến hóa, mâu ảnh hoa lên như bạo vũ cuồng phong đầy trời, tập kích Lãng Phiên Vân từ các góc độ khác nhau.

Lãng Phiên Vân thẳng người đứng yên bất động, vô luận Xích Tôn Tín tấn công như thế nào, luồng kiếm vũ mãnh liệt từ tay y vung ra chặn đứng tất cả, luôn điểm trúng vào mũi mâu, phá vỡ thế tấn công của trường mâu. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Xích Tôn Tín khó lòng tiến thêm được dù chỉ một tấc.

Bang chúng Nộ Giao Bang bấy giờ như sực tỉnh, tiếng hoan hô vang dậy. Lúc này đôi bên nhất tề la hét, sát khí đằng đằng, tình thế khẩn trương!

Xích Tôn Tín vừa bảo trì những đợt công kích mãnh liệt, đồng thời trong lòng thầm kêu khổ, vũ khí hạng nặng chỉ lợi khi tấn công mạnh, rất bất lợi trong các cuộc chiến đấu lâu dài, nếu bản thân cứ tự ép buộc mình chiến đấu như vậy, trong vòng trăm chiêu, khi sức cùng lực kiệt, chỉ cần để lộ sơ hở, sẽ bị Lãng Phiên Vân thừa cơ lợi dụng, một khi mất đi thế chủ động, ngay lập tức sẽ rơi vào cục diện bất lợi, trong lòng không yên, quyết định cải biến chiến lược.

Xích Tôn Tín quát lên một tiếng lớn, đại thiết mâu quét ngang một cái đầy uy lực, Lãng Phiên Vân rất ngạc nhiên, chiêu quét ngang này rất hao tổn công lực, Xích Tôn Tín tất có ý gì đây.

Khi ngọn thiết mâu quét ngang qua làm dậy lên một luồng kình phong, vù vù thốc vào người y, Lãng Phiên Vân vung kiếm một vòng, đẩy lùi lực công kích nặng nề của đại thiết mâu, kiếm phong chém tạt đầu thiết mâu, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng không có chút lực đạo nào, trước mắt một bóng người nhoáng lên, ngay lập tức né mình, nguyên lai Xích Tôn Tín để cho thanh mâu tự rơi xuống.

Khi trường mâu rơi xuống, cát bụi tung bay, Lãng Phiên Vân nhất thời cảm thấy như bị một màn mây đen tấn công trực diện, Phúc Vũ Kiếm xuất thủ liên tu bất tận, ngay lập tức đánh vào màn mây đen, toàn thân như bị điện giật, không tự chủ được lùi về phía sau một bước, màn mây đen như làn khói nhẹ, lững lờ trôi ngang qua.

Cuối cùng cũng nhìn rõ Xích Tôn Tín song thủ giơ cao tấm thuẫn cao tới sáu thước, trên mặt thuẫn đầy gai nhọn lởm chởm, bốn phía tấm thuẫn ngân quang lấp lánh, cực kỳ sắc nhọn, giống như lợi phủ.

Tấm đại thiết thuẫn này trong tay Xích Tôn Tín nhẹ như không, chẳng khác nào đám mây đen không trọng lượng, có thể tấn công từ bất cứ góc độ nào, với bất kỳ vận tốc nào, lúc thì bằng phẳng như bánh xe, lúc thì nặng tựa thái sơn áp đỉnh, chiêu thức liên miên, thiên biến vạn hóa, mọi người xung quanh đều im hơi lặng tiếng nhìn song phương giao đấu. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Lãng Phiên Vân thối lui bảy bước liên tiếp, mới có thể bình ổn cước bộ, Phúc Vũ Kiếm lại toàn lực triển khai, ngăn trở sự công kích liên miên của địch thủ.

Xích Tôn Tín hét lên một tiếng, toàn lực xuất chiêu tấn công lần nữa, thân hình hốt nhiên lùi lại, dường như hắn đang chiếm thế thượng phong, song lại bỏ chạy.

Chúng nhân nghi hoặc, không biết tại sao Xích Tôn Tín lại bỏ đi ưu thế phải chiến đấu vất vả mới đạt được như vậy, chỉ có cao thủ tinh mắt mới thấy được Xích Tôn Tín tuy chiếm thượng phong nhưng không thể thắng nổi, phương thức chiến đấu của hắn tổn hao sức lực quá nhiều, sở dĩ hắn rút lui khi còn có thể rút lui, chính là để tránh tổn thương nặng nề.

Lãng Phiên Vân không hề truy kích.

Xích Tôn Tín thối lui, trong lòng do dự, không biết nên sử dụng loại vũ khí nào. Lãng Phiên Vân kiếm thế vừa nhu vừa cương, vừa vụng về vừa khéo léo, do vậy đã khắc phục được hạn chế của trường kiếm.

Xích Tôn Tín có thể tùy tiện sử dụng thành thục đủ loại vũ khí trong thiên hạ. Lãng Phiên Vân chỉ sử dụng một thanh trường kiếm nhưng biến hóa vô cùng. Một người từ biến hóa vô cùng thành ra đơn giản.

Một người từ đơn giản mà biến hóa vô cùng.

Trong vô số cuộc quyết đấu, Xích Tôn Tín đều có khả năng nhanh chóng lựa chọn loại vũ khí tối ưu, nhưng lúc này khi đối mặt với Phúc Vũ Kiếm đáng sợ, lần đầu tiên y cảm thấy do dự.

Xích Tôn Tín trong lòng đột nhiên hiểu rằng mình đã bại, Lãng Phiên Vân chuyên tâm nhất ý, dùng kiếm chế địch. Còn y phải lựa chọn vũ khí để sử dụng, tam tâm lưỡng ý, thậm chí không biết phải lựa chọn vũ khí nào, tự nhiên chí khí tiêu tan.

Toàn trường im lặng như tờ.

Xích Tôn Tín thừa thế cười ha hả nói: “Lãng huynh, chúng ta sao lại nhất thiết phải quyết đấu một trận sinh tử, chi bằng dừng tay ở đây thôi?” Xích Tôn Tín thâm mưu viễn lự, biết rằng kết cục là không có lợi cho mình, tốt nhất là chiếm thế thượng phong cầu hòa, vẫn giữ được thể diện.

Lãng Phiên Vân không khỏi cười lớn, nói: “Xích huynh có tay có chân, làm gì có ai bắt huynh đến tệ đảo, những lời nực cười như vậy, lại có thể nói ra miệng sao”. Xích Tôn Tín đỏ mặt, tự biết rằng mình vốn bí mật tấn công, vốn là không có hảo ý, chủ yếu là vì muốn tiêu diệt địch nhân mà thôi. Bèn thản nhiên nói: “Lãng huynh chớ chê cười, sự tình đã đến nước này, nếu tiếp tục tử chiến, huynh đài và ta tất lưỡng bại câu thương, chỉ có Càn La ngồi yên hưởng lợi, với cả hai chúng ta mà nói, đều không có lợi”. Lời của hắn câu nào cũng có lý, dù cho Xích Tôn Tín có bại trận thực sự, vẫn còn Tứ đại sát thần thể lực sung mãn đầy đủ khả năng chiến đấu, bọn thủ hạ Hồng Cân Tặc trừ những tên đã bỏ mạng, vẫn còn tới hơn hai ngàn người, thực lực rất mạnh, hươu chết về tay ai1, vẫn không thể biết được. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Ngay khi ba bang hội lớn trong hắc đạo nổi can qua chia ba thiên hạ, thế quân bình sẽ bị mất, thiên hạ sẽ nổi can qua, chẳng bao giờ có được sự yên bình nữa.

Lăng Chiến Thiêm chêm vào: “ Không phải đâu, không phải đâu, Xích huynh tuy còn khả năng tái chiến, nhưng cũng không có hi vọng thủ thắng, dưới núi ta đã sắp xếp tinh binh mai phục, do đại tướng của ta là Xuyên San Hổ Bàng Quá Chi đích thân suất lĩnh, chặn đứng đường thoát của ngài, ngài không thể biết được”. Xích Tôn Tín giận dữ nói: “Dù rằng toàn quân của ta bị tiêu diệt, Nộ Giao bang nguyên khí cũng tổn thương trầm trọng, đương kim thiên hạ, ai mà không muốn chiếm lấy vị trí của chúng ta, tất thừa thế quật khởi, Nộ Giao bang tất sẽ diệt vong, giống như Tôn Tín môn của ta mà thôi, chuyện trong một sớm một chiều, không biết Lăng huynh nghĩ thế nào?” Lời nói này quả thật lợi hại, phân tích hậu quả tỉ mỉ cặn kẽ. Lăng Chiến Thiên không biết phản bác thế nào, phong độ quả thực không bằng.

-------------

1 Hươu chết vì tay ai (lộc tử thùy thủ): lấy từ tích "Đuổi hươu ơ Trung Nguyen", hươu ám chỉ thiên hạ.

Câu này ngụ ý thiên hạ sẽ về tay ai.

-------------

Xích Tôn Tín thẳng thắng thừa nhận Nộ Giao Bang có đủ lực lượng khiến cho y binh bại nhân vong, thái độ thành khẩn.

Lãng Phiên Vân thản nhiên nói: “Thượng Quan bang chủ, chiến hay hòa, hiện tại do một lời của bang chủ quyết định”. Thượng Quan Ưng toàn thân rúng động, hốt nhiên tỉnh ngộ nhận thức thân phận bang chủ của mình đã được chân chính thừa nhận, trong lòng vô cùng cảm kích, biết rằng Lãng Phiên Vân lợi dụng sự việc ngày hôm nay để củng cố địa vị của mình, liền bước lên trước mấy bước, mục quang không hề e sợ nghênh đón nhãn thần ngời ngời của Xích Tôn Tín, dõng dạc nói: “Lần này bọn các ngươi tập kích bất ngờ, làm cho người bổn bang đổ máu không ít, nếu để cho các hạ yên ổn rút lui, Nộ Giao bang tất bị thiên hạ chê cười”. Dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Trừ phi môn chủ vạch ra điều kiện mà bổn bang chấp nhận được, bằng không mọi chuyện miễn bàn”. Xích Tôn Tín ngẩng mặt nhìn trời, bầu trời bao la vô tận, chỉ hai ngày nữa là đến trung thu, biết rằng nếu còn kiên trì tái chiến, thì không biết còn lại bao nhiêu đệ tử Tôn Tín môn có thể lại được ngắm cảnh trăng tròn. Nhất thời trầm ngâm suy tư. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Toàn trường im phăng phắc, đang bình tĩnh chờ đợi vị Đạo Bá danh chấn miền biên thùy phía tây quyết định vận mệnh tương lai.

Mặt trời mùa thu treo giữa trời, cảnh vật tĩnh lặng.

Xích Tôn Tín đưa mắt nhìn lực lượng hai bên, đột nhiên nói: “Được rồi! Xích Tôn Tín ta rút lui về biên thùy phía Tây, chỉ cần Thượng Quan Ưng các hạ còn sống ngày nào, ta nhất định sẽ không xâm phạm đến Nộ Giao Đảo. Xin được hỏi tôn ý của Thượng Quan Ưng bang chủ?” Đây đâu chỉ là nhận thua trước mặt mọi người.

Thượng Quan Ưng đưa mắt nhìn Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên, hai người không biểu hiện thái độ gì, biết rằng họ tôn trọng mình, để mình toàn quyền quyết định, bèn dõng dạc nói: “Hay lắm! Xích môn chủ quả thật mau lẹ, nhất ngôn cửu đỉnh, cứ quyết định như vậy đi”. Xích Tôn Tín giơ tay phải, tiến tới vỗ vào bàn tay Thượng Quan Ưng ba lần, hai nhân vật đứng đầu trong giới hắc đạo, đã lập lời thệ không xâm phạm lẫn nhau. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Nộ Giao bang chúng hoan hô ầm ĩ.

Còn về phần Tôn Tín môn, bọn Hồng Cân tặc khẩu khí bớt hẳn hung hăng. Có Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên ở đây, cục diện cuộc quyết đấu sinh tử trở nên khác hẳn.

Thượng Quan Ưng quay lại nhìn Nộ Giao Điện đứng sừng sững uy nghiêm, trong lòng thầm nói: “Cha, cha có thể yên tâm, hài nhi nhất định tuân theo di ngôn của người, hết sức phấn đấu, khiến cho bản bang phát dương quang đại, uy danh trường tồn mãi mãi!” Lăng Chiến Thiên trên gương mặt hiển hiện một nụ cười bừng sáng như ánh mặt trời, Nộ Giao Bang sau kiếp nạn này, sau này sẽ trên dưới một lòng, cùng nhau hưng chấn bang uy.

Xích Tôn Tín hướng về phía Lãng Phiên Vân nói: “Lãng huynhkhông hổ danh thiên hạ đệ nhất kiếm thủ, khi nào có dịp giá lâm tới vùng biên thùy phía Tây, tiểu đệ nhất định sẽ nghênh đón, mời Lãng huynh thưởng thức mỹ tửu”. Lãng Phiên Vân lãnh đạm nói: “Xích huynh quá khách khí”. Trong lòng thầm nghĩ, hai ngày sau, chính là ngày giỗ của Tích Tích, y sẽ ngồi trên thuyền nhẹ giữa Động Đình, nhân tiện uống say một trận túy lúy.

Xích Tôn Tín ra lệnh cho thuộc hạ rút lui.

Hòa bình trên Nộ Giao Đảo lại được khôi phục như xưa. Cố sự “Phúc Vũ Phiên Vân” đến đây là kết thúc.

Nhưng cố sự về Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân đến bây giờ mới bắt đầu.