Phương Nam Có Cây Cao

Chương 23: Người đàn ông dự tiệc

Thường Kiếm Hùng nhìn hai tấm hình trong tay.

Đó là một bức ảnh chụp nghiêng mặt Nam Kiều, khuôn mặt lộ ra hơn nửa, có thể nhìn thấy rất rõ dung mạo cô.

Đó là một bức ảnh chụp thấy nụ cười của Thời Việt, anh đang nắm tay Nam Kiều, dắt cô ra khỏi xe. Nam Kiều đứng không vững, suýt chút ngã vào lòng Thời Việt. Tấm ảnh này được chụp từ phía sau Nam Kiều, mặc dầu tiêu điểm mơ hồ, nhưng từ góc độ này trông họ lại càng ái muội hơn.

Trên khuôn mặt của Thường Kiếm Hùng là một sự lạnh lẽo phẫn nộ đến cực điểm. Anh dùng lực chầm chậm vò tấm hình, ấn đường nhíu lại như đang suy nghĩ.

Sau khi video chạy đêm của Thời Việt nổi tiếng trên weibo, có một đám người nhàn rỗi bắt đầu bàn luận về tướng mạo của “nữ nhân vật chính” trên mạng, một bên cho rằng là trai đẹp phải đi cùng với gái đẹp, bên kia lại kiên trì nói “nữ nhân vật chính” tướng mạo bình thường, nếu không thì sao lại làm mờ khuôn mặt đi cơ chứ.

Đúng lúc đó thì có một người tung ra tấm hình Nam Kiều ngồi trên toa xe đó, post tấm hình chụp lén đó lên weibo. Khi Thường Kiếm Hùng nhìn thấy được liền ngay lập tức liên hệ với người đó, bỏ ra một khoản tiền mua lại tấm hình.

Thân phận này của Nam Kiều, tuyệt không nên bị cuốn vào những sóng gió như thế.

Quan trọng hơn là, anh cần những tấm ảnh này, cũng là vì ý định khác.

Danh viện Tung Chúc.

Nếu nói cách xa phố thị phồn hoa, thì cách Cố Cung về phía Tây Bắc gần năm trăm mét, đầu đường Sa Than Bắc, có ba chùa miếu cổ từ thời Vĩnh Nhạc triều Minh, kết hợp với nhau cấu thành viện Tung Chúc. Chỉ có những người già sống trong những con hẻm nhỏ gần đó mới biết được nơi ấy mà thôi.

Viện Tung Chúc này bắt đầu từ đời Minh đã là dùng làm Phiên Kinh Hán và Hán Kinh Hán, tương tự như với cục biên tập trung ương ngày nay vậy, không hề phổ biến với người dân. Cho đến bây giờ vây chung quanh là tường đỏ cao ba thước, rất ít người bến đến bên trong còn có một viện Tung Chúc xa hoa nổi tiếng.

Sắc trời đã tối.

Đại điện đã trải qua mấy trăm năm mưa gió tuyết sương, một pho tượng Lạt Ma thấp bé màu đỏ tay nâng đèn, chiếu lên vách tường đã loang lổ vết tích bể dâu, gạch đá bị mài mòn nghiêm trọng.

Thời Việt bước vào từ phía tây của viện. Cảnh sắc trong viện được bố trí rất thanh nhã. Ánh đèn sáng rỡ trong nước phản chiếu, chiếu sáng những chiếc lá xanh mơn mởn mà ướt át. Trên kiến trúc cổ Trung Quốc bên bờ nước có treo một chiếc đèn bão hình bát giác, dưới đất là đá cẩm thạch, ẩm ướt trơn nhẵn, cùng với không khí khô ráo của Bắc Kinh, tạo nên tình thú tựa Giang Nam.

Toàn bộ trong viện Tung Chúc không có lấy một người giúp việc. Thời Việt đi thẳng đến một căn phòng có vách tường thủy tinh bên bờ nước.

Trong phòng tỏa ra ánh sáng. Bên trong có một chiếc bàn tròn phủ sứ men xanh, đốt hương hoa sen.

Trong phòng tràn ngập thức thiền hương nhàn nhạt.

Thời Việt toàn thân âu phục đen nhánh, khuôn mặt hờ hững mà sắc bén. Anh nói: “Chị An, tôi đến rồi”.

“Vẫn gọi tôi là An Ninh đi”.

Thanh âm của người phụ nữ vẫn trước sau như một, trong ôn nhu còn có cả mạnh mẽ, trong quyến rũ còn có cả sắc sảo, hệt như bản thân cô ta vậy.

An Ninh khoan thai bước tới, bộ dáng nhàn nhã.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh mực, không đeo bất kỳ trang sức nào, nhưng lại trông rất quý khí. Màu sắc của chiếc váy càng tôn thêm nước da trắng như ngọc của cô ta, Thời Việt biết đôi tay ấy vừa mềm vừa yếu đuối, nhưng khi hành hạ người khác thì lại có biết bao cứng rắn.

Trên đôi tay đó hôm nay đeo một chuỗi phật châu đen bằng gỗ trầm.

Đây chính là bộ dáng của một người phụ nữ đã ba chín tuổi sao?

Thời Việt chưa từng suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng người phụ nữ ở trước mắt này, so với chín năm trước mới vừa gặp mặt, thoạt nhìn cũng chẳng khác chi bao.

“Đã mấy năm không gặp rồi nhỉ? Sao lại ăn mặc như đang chịu tang thế kia?”. An Ninh ngồi xuống ghế chủ, khẽ nhấc tay: “Ngồi đi”.

Thời Việt y lời ngồi xuống đối diện cô.

Cơm nước đưa lên đều là các món ăn tinh tế của Quảng Đông, Thời Việt chỉ nhìn chứ không muốn ăn. An Ninh bảo anh ăn đi, anh cũng chỉ động đũa hai cái.

Bên An Ninh có mấy dĩa sủi cảo, lóng lánh trong suốt, để lộ nhân bánh đo đỏ bên trong.

Cô không hề ăn những món khác, chỉ ăn vài miếng sủi cảo, thi thoảng lại gắp mấy miếng sườn.

Dẫu nhìn cô ăn những món này đã nhiều năm, Thời Việt vẫn cảm giác không thể thích ứng nổi. Món cháo thịt trứng muối dường như càng thêm tanh nồng.

Chuỗi phật châu quấn từ cổ tay đến lòng bàn tay kia, sao lại có thể đè ép được lòng người như thế.

An Ninh ăn một cách từ tốn và ưu nhã, những viên sủi cảo lóng lánh, được chuẩn bị riêng cho chính người phụ nữ đoan trang mà cẩn trọng này.

“Dạo này thế nào?”

“Tốt”.

“Làm ăn ra sao?”

“Tốt”.

“Nghe nói cậu mới từ núi A Nhĩ về, bên đó sao rồi?”

“Rất tốt”.

“Đến trạm gác chưa?”

“Đến rồi”.

An Ninh ăn hết năm sáu miếng sủi cảo, tao nhã cầm khăn ăn tỉ mỉ lau miệng, không có chút gì ảnh hưởng đến nhan sắc, đôi môi vẫn căng mịn màu son.

“Trong lòng có chuyện gì sao?, An Ninh thản nhiên liếc nhìn Thời Việt, “Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn không gỡ được nút buộc quân đội trong lòng cậu sao. Chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng cứ canh cánh mãi thế”.

Thời Việt dùng muỗng khuấy chén cháo thịt trứng muối kia, động tác bỗng ngưng, rồi lại tiếp tục chầm chậm khuấy.

“Có chuyện gì sao”.

Giọng điệu này của Thời Việt, vừa là câu trả lời phủ định cho vấn đề này của cô, lại vừa như chất vấn cô gọi anh đến đây có dụng ý gì. Lời này lọt vào tai An Ninh, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, ngón tay trắng trẻo phủ lên trên đầu gối, toát ra phong vận của người phụ nữ trưởng thành.

“Nhìn mấy người đàn ông bên cạnh đến phát chán, cho nên muốn gọi Thời Việt cậu đến”.

Cô cầm chiếc ly rượu trên bàn lên, tự mình rót thức rượu vang màu hổ phách vào ly, chậm rãi lắc lắc, ánh sáng trong suốt khúc xạ lên mu bàn tay trắng ngần của cô.

Ánh mắt đầy suy tư nhìn Thời Việt và ly rượu.

Đôi chân mày sắc bén của Thời Việt khẽ nhíu, gác muỗng, nhìn về phía An Ninh.

“Chị muốn thế nào?”

An Ninh cười quyến rũ, chóp mũi cao thẳng khẽ ngửi mùi hương từ ly rượu vang, nói: “Nhìn cậu từ hai mươi đến ba mươi, cứ ngỡ cậu đã trưởng thành không ít, nhưng không ngờ vẫn chưa đủ chín chắn”.

Cô hớp một hớp rượu, ngữ khí lạnh lẽo, nói: “An Ninh tôi một lời đáng giá ngàn vàng, đã bước ra khỏi cửa rồi còn muốn đi vào trở lại, đâu có dễ dàng như thế”.

“Tốt xấu gì cậu cũng đã là người ở bên cạnh tôi mấy năm, tôi có lòng quan tâm đến cậu, sao cậu lại không biết cảm kích?”

“Thời Việt tôi không phải người vong ân phụ nghĩa”.

“Cậu biết thế là tốt”. An Ninh cười lạnh lùng, đầu ngón tay di chuyển đến ly rượu, nhìn vết môi dính trên mép ly, nhàn nhạt nói: “Có bạn gái rồi sao?”

“Không có”.

“Trả lời nhanh như vậy, chắc chắn là nói dối”. An Ninh nói, ánh mắt sắc bén mà lọc lõi, trải đời, khả năng quan sát không tầm thường: “Cậu biết mà, Thời Việt, An Ninh tôi, rất không thích đàn ông nói dối”.

Thời Việt nhíu mắt.

An Ninh biết chuyện này cũng không có gì lạ. Lúc nhận được điện thoại của Khích Hạo, anh đã biết chắc sẽ có ngày này.

Anh chỉ đang tính xem khi nào thì An Ninh sẽ biết.

Anh trong video đó, rất chú ý không tiếp xúc quá nhiều với Nam Kiều, lúc thân thiết với nhau, anh đã sớm tắt camera rồi. Vô luận là đối với Nam Kiều hay là anh, đều rất an toàn. Anh không để Nam Kiều xóa video, chủ yếu là muốn nghe ngóng An Ninh, mấy loại video này, vẫn còn chưa đủ để cô ta hoài nghi.

Vì thế chỉ có những người ở trên toa xe đó mới có thể chụp được rồi truyền ra ngoài thôi.

Nhưng ai lại có thể rảnh rỗi kiếm chuyện đưa ảnh cho An Ninh xem? Ai lại có mặt mũi lớn đến mức có thể tiếp xúc được với An Ninh? Không cần phải nghĩ nữa.

Thường Kiếm Hùng, anh quá không hiểu An Ninh rồi.

Anh cho rằng làm như thế là có thể hại được tôi sao, nhưng loại phụ nữ có suy nghĩ chiếm hữu cực mạnh này như An Ninh, chỉ khi nào đâm Nam Kiều một dao thì mới cam lòng được.

Thời Việt lãnh đạm nói: “Thường Kiếm Hùng năm đó hãm hại tôi, tôi chơi người phụ nữ của anh ta, chị An có ý kiến gì sao?”

“Chơi?”, An Ninh cười một nụ cười đầy ý tứ, “Cậu biết cha cô ta là ai không?”

“Biết”

“Biết mà cậu lại lớn gan đến thế?”

“Thấy hay thì chơi thôi”.

An Ninh cười ha hả: “Xem như cậu có bản lĩnh. Cô gái này tôi đã từng gặp qua, vào hai ba năm trước cùng với một tên nhóc họ Chu tham gia một bữa tiệc. Cô gái này đẹp thì đẹp, nhưng lại là một người đẹp đầu gỗ, cũng khó cho cậu rồi”.

Cô nhìn Thời Việt, hỏi: “Cho nên, đã tìm ra được luận văn năm đó rồi?”

Thời Việt gật đầu: “Thường Kiếm Hùng đã đưa cho Nam Kiều”.

“Thú vị nhỉ…”, An Ninh lười biếng dựa vào ghế, tay xoa một bên mặt, như đang suy nghĩ, nói: “Con người làm cái gì, ông trời cũng đều nhìn thấy hết. Cái tên nhãi họ Thường này cũng thật quá tính toán, không ngờ lại si mê theo đuổi con đường này, cô gái đầu gỗ kia đã từng thua thiệt một lần, sao có thể để mắc lại một lỗi lầm như vậy nữa chứ?”. Cô lắc đầu: “Cô gái đầu gỗ này cũng thật là đáng thương, tuy là thiên chi kiêu nữ, nhưng lại không gặp được một người thật tâm”.

Thời Việt nếm một muỗng cháo, cảm giác lành lạnh.

“Nhưng mà trên đời này, mong đợi vào một người đàn ông thật lòng với mình, còn không bằng nuôi một con chó”. An Ninh khoan thai đứng dậy, bước tới phía sau Thời Việt, đặt hai tay trắng nõn lên vai anh, ghé vào tai anh khẽ nói: “Thời Việt, cậu thấy sao?”

Thời Việt không nói một lời, lại ăn thêm một miếng cháo nguội lạnh nữa.

An Ninh ấn một cái lên vai anh, rồi đứng lên, nói: “Cậu đầu tư vào Lập tức phi hành à?”

“Đúng thế”.

“Nghe nói sản phẩm của họ dạo này buôn bán không tệ, khá hot ở Âu Mỹ”.

Thời Việt bình tĩnh nói: “Nhãn quang của tôi luôn không tệ”.

An Ninh nói: “Tôi nghe nói công ty GP đang định mượn lấy cơ hội này hợp tác với Lập tức phi hành, tiến nhập vào thị trường Trung Quốc”.

“Khoảng thời gian này tôi không ở Bắc Kinh nên không biết”.

“Có người mới vừa báo tin này cho tôi biết. Nếu giao dịch mà thành công, thì Lập tức phi hành sẽ mang giá trị mấy trăm Mỹ kim”.

Thời Việt nhìn An Ninh, phỏng đoán xem người phụ nữ này rốt cuộc là đang nghĩ gì.

An Ninh cười: “Dẫu có thế nào, Lập tức phi hành đã tìm thấy con đường chết của mình rồi, rất nhanh sẽ phải cần đến lần đầu tư tiếp theo”. Ngón tay cô nhẹ gõ lên mặt bàn: “Thời Việt, cậu cũng nên rút ra rồi”.

Thời Việt bỗng chốc tỉnh táo, trong đầu tức khắc liền rõ ràng: “Chị An ý chị là…”

Trong nụ cười của An Ninh mang theo vạn phong tình: “ Cướp lấy hóa đơn của GP về đây cho tôi. Dẫu cho Lập tức phi hành có hợp tác với GP hay không, cậu cũng đều không thua thiệt”.

Hai mắt Thời Việt trầm xuống, con ngươi lạnh lùng lãnh đạm. Anh đang suy nghĩ.

“Sao vậy? Không muốn xuống tay với công ty của cô gái đầu gỗ đó sao?”. An Ninh quay người nhìn anh, cười dịu dàng: “Là thấy hay thì chơi, hay là làm giả thành thật?”

“Lấy hóa đơn không khó”. Thời Việt ngẩng đầu, trên mặt đã phủ một lớp lạnh nhạt, “Nhưng chị An cũng đã từ gặp qua một lần Nam Kiều rồi, nói thế thì cũng có chút giao tình với nhà họ Nam, chị An không nể mặt họ sao?”

An Ninh vuốt từng hạt châu, cười vừa êm ái vừa quyến rũ: “Thời Việt à, người đùa giỡn tình cảm của tam tiểu thư nhà họ Nam là cậu, mà người lấy hóa đơn của GP cũng là cậu…”

Cô xòe hai tay ra, vô tội nói:

“Cậu cùng với An Ninh tôi có quan hệ gì đâu chứ?”