Tại Tăng phủ.Tăng phu nhân ngồi trong viện, thưởng thức món điểm tâm mà nhóm tỳ nữ dâng lên.Phu quân của bà hiện đã làm giáo úy, chốn Hán Dương này, nhà bọn họ cũng coi như có chút địa vị.
Thích khoe mẽ nên bà cũng ráng ra sức học tập theo phong thái, cử chỉ của những vị phu nhân quyền quý khác.Lúc này, mặt trời ấm áp, ngồi dưới ánh nắng, bà cố nheo mắt nghĩ ngợi: Nghe đồn vị đại quan ở Thường phủ có quan hệ với các vị quý nhân ở Lạc Dương.
Ừm, Thường phủ thiếu nợ nhân tình này, chờ sau khi phu quân bà trở về sẽ thương lượng yêu cầu.
Về phần Vương đại gia kia, nhất định phải bắt hắn nhượng lại vài cửa hàng làm ăn.
Hừ, bọn họ mà không để lại, ta sẽ khiến con tiện tỳ Lư Oanh đứng ra nói bọn họ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát, kiểu gì cũng buộc nhà hắn phải nhả ra chút của cải!Hưởng thụ ánh nắng ngày xuân, bà vừa tính toán, vừa ngẫm nghĩ nhà mình cũng cần kiếm chút lợi ích, nếu như đối phương kia không muốn, phải ứng phó ra làm sao?Cân nhắc một hồi, Tăng phu nhân thở dài một hơi, hưng phấn thầm nghĩ: Đây thực sự là một năm đầy may mắn với Tăng phủ.
Tăng phu nhân tưởng tượng đến cảnh bọn họ dát vàng dát bạc lên áo váy, sáng lấp lánh đến át cả nắng mặt trời, theo sau là một hàng dài nô tỳ, mỗi khi đi bộ trên phố Hán Dương, mọi người kính sợ khuất phục cúi đầu, không dám ngước nhìn thẳng, bà không giấu được vui sướng, đứng ngồi không yên.Đúng lúc này, bà liếc mắt thấy con trai chạy vội vã vào nhà.Nhìn con mình vẻ mặt đầy tức giận, Tăng phu nhân đứng lên, lạnh giọng quát: “Con đó vì sao lại tức giận? Chẳng nhẽ con tiện tỳ đó không đồng ý?”, bà khinh bỉ “xùy” một tiếng rồi khinh miệt nói: “Con tiện tỳ đó dám không chịu ư? Ta sẽ lập tức hủy hôn sự này, cho nó khóc chết đi!”.Nghe thấy lời mẫu thân, Tăng Trường Chí càng tức giận hơn, hắn chạy tới trước mặt bà, ngồi xuống cầm chén trà uống một hơi dài, căm hận nói: “Con sợ nàng ta không đồng ý ư? Mẫu thân không biết ả ngu xuẩn đến cỡ nào đâu, vừa sáng sớm đã đem bán toàn bộ lễ vật được biếu tặng đó lấy tiền rồi mua một căn nhà rồi.”“Cái gì hả?”, Tăng phu nhân kinh hãi, ngay sau đó bà thấy hoa mắt chóng mặt.Thấy mẫu thân mình sắp lảo đảo ngã, Tăng Trường Chí ngẩn ra, hai tỳ nữ cuống quít chạy lại đỡ bà.Tăng phu nhân được đỡ khỏi ngã, sắc mặt không tốt lắm, mặt đỏ tím, khí huyết xông ngược lên.
Tăng Trường Chí cả kinh, quát to: “Mau, nhanh gọi đại phu!”.“Dạ, vâng”, một tỳ nữ xoay người, chớp mắt đã chạy ra ngoài cửa.Hắn tiến lên hai bước dìu bà, thấp giọng gọi: “Mẫu thân, mẫu thân!”.Tăng phu nhân khó khăn ngẩng đầu lên, lúc này, bà cảm giác đầu mình như có một tảng đá, vừa to vừa nặng chặn lại, tim cũng đập loạn xạ gấp gáp.
Bà không dám nói, cũng không dám mở mắt, vừa há miệng, một ngụm máu tanh xộc ra ngoài, mở mắt liền mê muội chóng mặt, cả người lảo đảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.Tỳ nữ vuốt ngực cho bà một lúc, bà bắt đầu lấy lại nhịp thở.
Tăng phu nhân ngã xuống ghế, khuôn mặt nhăn nhó căm hận nói: “Con tiện tỳ đó, dám hủy kế hoạch của ta! Đi, đi nói cho tiện nhân kia hay, chúng ta sẽ hủy bỏ hôn ước, con trai của ta lấy ai thì lấy, nhất quyết không lấy nó nữa, đồ phá của! Đi, đi ngay!”.“Vâng, vâng, mẫu thân, người đừng tức giận quá, đừng tức giận nữa!”.Không biết Tăng phủ đang loạn hết cả lên, bên này, Lư Oanh đã sắp xếp lại tất cả đồ đạc mua được, quét tước nhà cửa một phen, sau khi cảm thấy miễn cưỡng có thể ở được, Lư Oanh cùng Lư Vân cũng mệt không nhúc nhích nổi.Ngày hôm sau, Lư Vân đi học, Lư Oanh tiếp tục ở nhà mua sắm đồ đạc, quét tước dọn dẹp căn nhà.Sau khi mọi thứ được an bài ổn thỏa xong xuôi đã là xế chiều.
Vẫn còn chút việc nữa nhưng cũng không vội.Tới lúc này, tỷ đệ hai người phát hiện, mấy ngày nay chi tiêu nhiều, chỉ còn năm thù tiền.
Lư Oanh tính toán, từ ngày mai lại phải tiếp tục công việc bán chữ.Tắm rửa xong, Lư Oanh suy nghĩ cẩn thận, đi tới Bình phủ.Nàng không trực tiếp vào thẳng Bình phủ mà kiếm người sai vặt, nhờ hắn chuyển lời cho Bình Nhân lời nhắn “chờ ở ngõ sau nhà”.Chỉ chốc lát, Bình Nhân chạy đến.Nhìn Bình Nhân dáng vẻ hấp tấp vội vã, thần sắc có chút phức tạp, Lư Oanh cười nhạt nói: “Biểu tỷ, chúng ta tìm một chỗ vắng nói chuyện đi!”.“Được.”Hai nàng một trước một sau tới căn nhà vắng bị bỏ hoang ở Bình phủ.Cố giữ bình tĩnh, Bình Nhân nghiêng đầu nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng Lư Oanh.Bắt gặp bộ dáng này của biểu tỷ, Lư Oanh khẽ cười.
Nàng chớp mắt, chậm rãi nói: “Biểu tỷ có biết hôm qua Tăng ca ca nói với muội những lời gì không?”.Nói gì cơ? Bình Nhân trong bụng đầy thắc mắc, nhưng vẫn cố giữ thể diện, nên im lặng cúi đầu.Lư Oanh nhìn nàng chăm chú, rồi liếc mắt sang chỗ khác, mỉm cười: “Huynh ấy nói với muội rằng muội trí tuệ thông minh hơn người, còn nói những người ta cứu được con đều là người có gia thế lớn.
Kẻ khác muốn cùng gia tộc họ kết giao cũng phải cúi mình.
Thế mà muội lại làm dễ như trở bàn tay, khiến họ coi là thượng khách.”Sắc mặt Bình Nhân đột nhiên tái nhợt.Thấy vẻ mặt hoảng sợ của biểu tỷ, đột nhiên, trong lòng Lư Oanh trào ra một cảm giác khó nói, như thương hại cảm thông.
Song, nàng từ xưa đến nay vốn là người không dễ mềm lòng, tuy rằng có chút thương hại, nhưng đã tính kế, nhất định phải làm cho đến cùng.Ngẩng đầu, Lư Oanh yên lặng quan sát Bình Nhân, sau đó nàng rời mắt, nhỏ giọng thổn thức: “Kỳ thực, lòng muội cũng hiểu rõ, trong trái tim Tăng ca ca chỉ có mình biểu tỷ…”.Bình Nhân đột ngột ngẩng đầu nhìn Lư Oanh, môi nàng run run, khóe mi ngấn nước.
Điềm đạm nhìn Lư Oanh, bộ dạng Bình Nhân như nói nếu muội đã sớm biết rõ chúng ta lưỡng tình tương duyệt*, vậy muội sẽ thành toàn cho chúng ta chứ? Ta cầu xin muội!*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhauLư Oanh không nhìn nàng ta, nói tiếp: “Muội từ trước đến nay không thích làm khó người khác, nếu Tăng ca ca muốn hủy hôn, muội nhất định sẽ buông tay”.
Nét mặt Bình Nhân đầy sung sướng, Lư Oanh nói chậm rãi: “Nhưng chỉ có điều, muội đã mười lăm rồi, nếu hủy hôn sợ là sau này không tìm được người trong sạch… Vì vậy, biểu tỷ...tỷ muốn muội buông Tăng ca ca cũng không khó, bất quá tổn thất này của muội cũng phải được đền bù chứ?”.Dứt lời, nàng thản nhiên xoay người đi thẳng, chưa được bao xa, nàng bỏ lại một câu nói phiêu đãng trong gió: “Nếu như muốn ổn thỏa, chờ Tăng bá phụ trở về, muội và Ổn thúc sẽ cùng tới Tăng phủ nói chuyện”.
Ổn thúc là cậu của Bình Nhân, cũng là một trong bốn người rất có uy tín trong Bình gia.Khóe môi khẽ nhếch, Lư Oanh bước chậm rãi về nhà, vừa suy nghĩ: Chờ đến lúc lấy được tiền của Bình Nhân, ta liền tới Tăng gia hủy hôn.
Ổn thúc từ trước đến nay luôn cẩn trọng, biết lễ nghĩa, có ông ấy đi cùng ta tới Tăng phủ, Bình Nhân càng yên tâm hơn, càng đỡ phải chuyện nàng ta phá hỏng đại sự của ta, hoặc lại chạy vào Tăng phủ cố ý nói xấu.Về phần bản thân, ta chỉ muốn một điều, thông qua lời nói của Ổn thúc làm cho phụ mẫu của Bình Nhân hiểu rõ, cái gã họ Tăng kia là cái hạng người gì, Tăng phu nhân là người ra sao.Hừ, các ngươi tính toán ta một thước, ta sẽ tính trả ngươi một trượng! Tăng ca ca ơi là Tăng ca ca, muội không những muốn hủy hôn, ta đây sẽ còn muốn cho ngươi không lấy được cả Bình Nhân! Ta muốn cho toàn bộ gia nhân trong nhà Bình Nhân thấy rõ tâm địa của ngươi và cả nhà ngươi, cho tiếng xấu của ngươi lan xa trong thành Hán Dương này, không bao giờ tìm được mối hôn sự tốt nào nữa!Nàng xét cho cùng cũng mới mười lăm tuổi, chuyện hủy hôn phải xoay sở cho tốt, không chỉ liên quan tới thanh danh của nàng, mà ngay cả tiền đồ của tiểu đệ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lư Oanh trước giờ chưa bao giờ tự nhận mình là người có lòng lương thiện độ lượng.
Thậm chí có thể nói, nàng là người có thù tất báo, chỉ dựa vào cảm giác cùng dũng khí bản thân để làm những việc âm ngoan xảo quyệt.
Nàng nghĩ hôn sự này nhất định phải hủy, chuyện hủy hôn ấy, vì sao không thể hủy danh tiếng của Tăng gia? Tại sao ta không thể giả vờ là người vô tội bị hại?.