Posted by MANH on 23.01.2022
Diệu Thủ Sinh Xuân: Thế tôi đi làm việc đã.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh ra đi thanh thản.
Trịnh Tử Hạo nhìn bốn chữ cuối, ra đi thanh thản.
Thanh thản cái con khỉ mốc! Bình thường chỉ trong lễ truy điệu, lúc đọc điếu văn người ta mới kết bằng câu mong hương hồn xxx ra đi thanh thản thôi!
Gã không tài nào dừng nghĩ được, từ nào phải đi với câu nấy chứ! Sao cậu dám nói tôi đi thanh thản hả, đúng là cái đồ… Thôi kệ vậy, dù gì cũng đã lấy được số di động, người chết ngắc rồi có băm thêm một dao hay hai dao thì cũng thế, băm ba bốn dao cũng chẳng hề gì. Ồ, tốt nhất là số chẵn.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Nói lại, đổi từ đi.
Sau khi bị bác sĩ Trịnh bắt gõ lại dấu chấm than, Lâm Mễ Lạc cảm thấy gã rất khắt khe với từ ngữ và dấu câu, nhưng mà không sao hết, cùng là fan của Bột đại đại với nhau, mình nên thông cảm, thông cảm.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh ra đi thong thả.
Trịnh Tử Hạo dập laptop lại, thằng oắt này ngứa đòn quá thể!
Ơn giời cậu ta đã đổi từ, nếu không Trịnh Tử Hạo cũng đến mất kiên nhẫn mà gọi ngay một cuộc lừa phứt cậu ra đường.
Chết dở lỡ mồm, là “mời”.
“Sao rồi?” Trịnh Kỳ trông rõ ngái ngủ, cúc áo sơ mi cài lỏng là lỏng lẻo, tay áo xắn lên hờ hững, tóc mái buông lòa xòa.
Nếu nhìn bằng con mắt bê đê, Trịnh Kỳ bây giờ mơi hàng khủng khiếp, nhưng tiếc thay, kẻ đang đứng trước mặt anh là Trịnh Tử Hạo.
Hai tay áo xắn lên không đều, ba cái khuy không cài, vạt áo không bỏ trong quần, tóc tai…
Trịnh Tử Hạo cau mày đứng lên sải bước đến chỗ anh. Trịnh Kỳ cảm thấy ánh mắt gã như đang nói rằng ông là đồ hết thuốc chữa, phắn đi mà đầu thai lại. Mặc dù không biết gã tính làm gì, nhưng những lúc thế này tránh xa mới là thượng sách.
Không để Trịnh Kỳ kịp tẩu thoát, Trịnh Tử Hạo kéo tay áo anh xuống gài nút đàng hoàng, chỉnh hết lại cúc áo sơ mi, vuốt tóc vuốt tai hẳn hoi, “Ông sửa lại cái quần cho ngay ngắn được không?”
“Anh về đây!” Rõ là hết thuốc chữa.
Chiều tối, Trịnh Kỳ phát hiện thanh niên mông đít khít rịt đã biến mất khỏi QQ mình. Anh kiểm tra mấy lượt thì thấy đúng là mất tên thật. Chắc cậu ta đang ngượng nên không muốn đến nữa đây mà. Chuyện này không khiến anh bận tâm cho lắm, dù sao thêm hay bớt một bệnh nhân cũng thế thôi, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Lại đến giờ viết truyện của Trịnh Tử Hạo. Hôm nay đã làm quen được với Tăm Bông Trắng thì chớ, người ta còn vô tư cho mình số điện thoại, Bột đại thần lấy làm thỏa thuê lắm, chương mới viết suôn sẻ bất thường. Gã chẳng những cho Lục Thiến quen biết và hợp tác với một nhân vật nữ có địa vị rất cao mà còn để cho…
Lương Khâu và Lãnh Thiên Thành hào phóng giúp đỡ cô.
Không sai, chính là nhân vật nữ. Bởi, nếu hợp tác với đàn ông thì khó tránh phải hiến dâng thể xác, mặc dù có thể có cách khéo léo ngoại giao, nhưng cũng tiềm ẩn nguy cơ bị dẫm cương, như thế thì tăm tối quá. Chung quy con đường thành công không thể đổi chác bằng tình dục mà phải đến từ sự tàn nhẫn. Gã viết truyện về thiên thần bóng tối chứ không phải thiên thần sa đọa.
Viết liền mạch không nghỉ lúc nào, đôi bàn tay tung tẩy trên những con chữ màu bạc, tiếng bàn phím lách tách khiến gã hớn ha hớn hở. Cứ thế, lúc dừng tay, số chữ đã tăng rất nhiều so với mọi khi.
Chưa đến giờ đăng truyện, gã không ngăn nổi suy nghĩ liệu bây giờ Tăm Bông Trắng có đang online không. Nếu có, gã phải nhắc là sắp đến giờ để cậu ta nhanh nhanh vào xí chỗ, còn nếu không onl thì gã sẽ nhắn tin điện thoại! Phải lắp tên lửa vào đít mà chạy về giật tem.
Vừa mở QQ đã có tiếng ting ting ting, chiếc ava rất quen mắt – Tăm Bông Trắng.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh có đó không?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Có. Sao thế?
Tăm Bông Trắng: Lát nữa Bột đại đại lên chương mới rồi, mình cùng giật tem đi!
Khóe môi Trịnh Tử Hạo cong tớn cả lên, đúng là tư tưởng lớn gặp nhau, điểm khác biệt duy nhất là mình sẽ không có mặt trong cái đám giành tem thôi.
Tăm Bông Trắng: Nhào vô nhào vô, giật tem xong thấy mình oách thiệt luôn ớ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Nhỡ không giật được thì sao?
Tăm Bông Trắng: Thì đọc xong rồi ngủ.
Cái lùm mía!
Sao có thể thế được!
Trịnh Tử Hạo xắn tay áo lên.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Tôi chậm tay lắm, cậu cố gắng lên, nhất định phải giật tem đấy.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Phải giật được tem!
Diệu Thủ Sinh Xuân: Không giật nổi thì cậu khỏi cần đến chỗ tôi khám!
Lâm Mễ Lạc thấy bác sĩ Trịnh gửi liền tù tì ba tin nhắn thì nghĩ: coi mòi anh ta quan tâm đến Bột đại đại ra phết, nhưng vì tay chậm nên đành nhờ cậu cướp tem.
Thế là chuyện giật tem không còn là của riêng cậu nữa.
Giật tem đã từ sở thích cá nhân biến thành vinh quang đoàn thể.
Đây là việc liên quan đến thể diện, có chết cũng vẻ vang.
Ý thức về một sứ mệnh cao cả trào dâng trong lòng Lâm Mễ Lạc. Việc tranh tem đầy vui sướng trước kia phút chốc đã thăng cấp thành nghĩa cử tràn đầy nhiệt huyết[1].
Lúc đó, Trịnh Tử Hạo không thấy Tăm Bông hồi âm nên sốt ruột gửi thêm một tin nữa.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Là đấng mày râu, ghế đầu phải chiếm!
Tăm Bông Trắng: Dạ!!! Quyết chí giật tem!!! Xem tôi đây!!!
Thấy lời đáp, Trịnh Tử Hạo thả lỏng toàn thân, dựa lưng vào ghế uống miếng nước, châm điếu thuốc, sướng tỉnh cả người!
Ố ồ? Tay áo xắn lên không cân, phải chỉnh lại một chút.
Lâm Mễ Lạc đã đặt lời nhắc để viết hết những gì muốn bày tỏ ra từ trước, sau đó sao chép lại, chỉ chờ refresh xong là dán vào. Những lúc thế này, thứ quan trọng hơn cả nhân phẩm chính là tốc độ mạng.
Ngó thấy giờ vàng sắp điểm, Lâm Mễ Lạc càng lúc càng căng thẳng, bởi trước kia nếu không giật tem thì bản thân cậu chỉ hơi buồn bã thôi, nhưng kể từ hôm nay, việc này đã liên quan đến hạnh phúc của hai người, cho nên cậu chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Trịnh Tử Hạo hút xong điếu thuốc thì cũng đến sát giờ.
Đếm ngược, 5, 4, 3, 2, 1. Gửi.
Đăng bài thành công.
Lâm Mễ Lạc ấn phím còn nhanh hơn cả sóng điện từ, ai mà ngồi cạnh thể nào cũng lo cậu bấm lủng bàn phím cho coi.
Trịnh Tử Hạo nhìn QQ của Lâm Mễ Lạc không rời mắt.
Ting ting ting.
Trịnh Tử Hạo mở tin ngay.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh, tôi giật tem rồi!!!
Khóe môi Trịnh Tử Hạo lại cong tớn lên.
Tải lại trang web, quả nhiên cậu bình luận ngay đầu tiên, đã thế còn bình luận dài nữa, “Đại đại ơi, hôm nay em gặp một bác sĩ ớ, người ta cũng là fan anh nè, may quá, đã thế bác sĩ còn tốt bụng nữa, em biết tất cả những người yêu truyện của anh đều là người tốt mà…”
Đọc xong cả đoạn, gã đã hiểu Tăm Bông Trắng quy hết công lao gặp được bác sĩ tốt bụng là mình đây cho Đại Khí Bàng Bột, như thế chẳng phải vì mình cũng rất tuyệt sao?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Thấy rồi.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh có thấy bình luận tôi viết không? Bác sĩ Trịnh là người tử tế. Xin hãy tuyên dương tôi!!!
Trịnh Tử Hạo hơi bực, cái này thì có gì để khen? Mình là Đại Khí Bàng Bột, nên mình tốt nghĩa là bản thân mình rất tốt, tại sao phải ghi nhận công lao của “mình” trên mạng?
Gã để tay lên phím, suy nghĩ một hồi.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Cậu muốn giật tem thì sao phải viết dài như vậy?
Tăm Bông Trắng: Viết trước rồi dán vào nè.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Làm thế thì rắc rối quá. Đừng viết dài vậy, gõ một kí tự là xong rồi còn gì.
Trịnh Tử Hạo cảm thấy gõ nhiều chữ thế rồi lại copy rồi lại paste quá lãng phí thời gian.
Tăm Bông Trắng: Spam vào tem thì hơi phí, tiếc lắm. Dù sao tem chỉ có một thôi mà.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Chắc gì anh ta đã đọc.
Tăm Bông Trắng: Có sao đâu, đại đại nhận được bao nhiêu bình luận như thế, xem sao hết nổi. Hơn nữa đại đại còn phải viết truyện, có khi còn phải đi làm nữa, tôi chỉ dùng cách riêng để bày tỏ sự ủng hộ dành cho anh ấy thôi.
Lời Tăm Bông nói khiến đầu óc Trịnh Tử Hạo bỗng trống trơn, hành động mà gã coi là phiền phức và thừa thãi, hóa ra lại rất nghiêm túc với người ta. Trong lòng gã, ngoài cảm giác không đáng ra thì còn cả niềm hân hoan thầm kín khi được người ta trân trọng, nói chung là rất phức tạp.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Cừ lắm.
Gã nhắn hai chữ.
Lâm Mễ Lạc đang deep dở, thấy bác sĩ Trịnh khen một câu thì hớn hở liền.
Tăm Bông Trắng: Cảm ơn bác sĩ Trịnh nhé, tôi đọc truyện đây. Bác sĩ có muốn chung không? Đọc xong ngủ.
Trịnh Tử Hạo đọc dòng tin “có muốn chung không?” của cậu, nghĩ bụng ý cậu là đọc truyện với nhau hay ngủ với nhau? Tại sao lại để cụm “muốn chung” ở chỗ đấy?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Chung cái gì?
Tăm Bông Trắng: Đọc truyện ớ.
Diệu Thủ Sinh Xuân: Vậy cậu nói lại đi, sai trật tự câu rồi.
Lâm Mễ Lạc trố mắt nhìn máy tính, ngộ ra hai điều. Thứ nhất, bác sĩ Trịnh rất để ý đến cấu trúc câu, để ý cực kì. Thứ hai, bác sĩ Trịnh thẳng tưng.
Bởi vì gay nên radar của cậu nhạy viu víu luôn, mỗi khi gặp đàn ông cậu đều cẩn thận đánh tín hiệu thử xem có phải đồng loại không, nhất là với bác sĩ hậu môn trực tràng. Nếu bác sĩ mà gay, không khéo cậu hết muốn lên giường khám bệnh luôn ấy chứ, trừ khi…
Bác sĩ Trịnh không gay, vậy chuyện thăm khám vô tư rồi. Chỉ khám bệnh trong sáng đơn thuần thôi.
Tăm Bông Trắng: Bác sĩ Trịnh có muốn đọc truyện chung không?
Diệu Thủ Sinh Xuân: Cậu cứ đọc nhé, tôi ngủ.
Lâm Mễ Lạc bó tay.com, anh chơi tôi đấy hả!
Nhưng người ta là bác sĩ, có hơi dở hấp cũng là điều dễ hiểu. Đành nghiến răng vậy.
Tăm Bông Trắng: Thế bác sĩ ngủ
Tăm Bông Trắng: ngon.
Tăm Bông Trắng: Nãy run tay.
Trịnh Tử Hạo nghiến răng hàm kèn kẹt, cậu cố ý!
Tăm Bông Trắng: Thế bác sĩ ngủ ngon.
Trịnh Tử Hạo không chúc ngủ ngon Lâm Mễ Lạc, mặc dù cuối cùng Tăm Bông Trắng đã bổ sung một câu đầy đủ, nhưng cảm giác kinh hoàng khi nhìn thấy câu văn đứt đoạn đó vẫn nghèn nghẹn trong cổ gã, y như có miếng sụn trong họng, tuy không khiến người ta nghẹt thở ngay, nhưng cảm giác nhổ không ra nuốt không trôi sẽ từ từ hành hạ khiến gã bực mình phát khiếp.
“Coi như cậu biết điều.” Gã gập máy tính và nói.
Uống sữa, rửa tay và làm vệ sinh cá nhân xong, đã đến giờ lên giường đi ngủ. Lúc nằm mơ, Trịnh Tử Hạo lại mộng thấy Tăm Bông, gã liều mạng túm hai vai Tăm Bông lắc điên cuồng rồ dại, gào lên hỏi, “Tại sao tay lại run! Tại sao lại ngắt giữa câu đó!”
Tăm Bông bị gã lắc tả tơi rơi rụng, nghẹn ngào nói đúng một câu, “Bởi vì… tôi vội đi… đọc truyện.”