Phương Thức Trả Thù Lao Đơn Giản

Chương 2

Thật sự Hạ Cảnh đã bị gương mặt ấy chinh phục từ cái nhìn đầu tiên.

Không giống như những mỹ nam mỹ nữ trong giới giải trí, khuôn mặt này thực ra mà nói, ngũ quan không tính là tuyệt nhất trong đám người cậu từng gặp qua —— dù sao thân là người trong giới giải trí, minh tinh ra sao cũng đã gặp.

Mà không biết làm sao khí chất người đàn ông trước mắt này quá tốt rồi.

Rõ ràng là quần áo giá rẻ, rõ ràng điện thoại di động bàn phím lỗi thời, bình thường đơn giản. Nhưng người này giơ tay nhấc chân, chỉ cần ngồi ở chỗ đó, toàn thân đã toát ra cảm giác "cao cấp".

Không như người hai mươi mấy tuổi đầu không có tiền trong tay, trái lại như sếp lớn chỉ cần nói một câu cũng có thể quyết định vô số người ấm no.

Khắp toàn thân cần dùng hai chữ —— cao cấp.

Nhưng đối phương nghe thấy hai chữ "khách sạn", chỉ nhíu nhíu mày, ánh mắt hơi nheo lại, giọng nói êm dịu như một ly rượu nồng: "Cậu đang ở khách sạn...? Được."

Mặc dù "Tài xế" đằng trước không nói chuyện, thế nhưng xe bảo mẫu đến vùng ngoại ô không có bóng người, tiếng còi vang lên một tiếng lại một tiếng, như thể tâm trạng của người đại diện kia đang vô cùng rối bời.

Chỉ nghe quý ngài "cao cấp" lại bổ sung: "Tôi không có việc gì, đi đâu cũng được."

Giọng nói trầm thấp giàu từ tính truyền vào màng nhĩ Hạ Cảnh, không khí bên trong xe tựa như ngưng lại, cậu chỉ cảm thấy hai gò má mình dần nóng lên.

Một người đàn ông không nhận ra cậu, rất lịch sự lại còn rất có khí chất.

Toang.

Hoá ra trên thế giới này thật sự có tình yêu sét đánh!

Hạ Cảnh nghĩ.

Cậu ngồi bên cạnh anh, ánh mắt nhìn người đàn ông kia không dời.

Những năm gần đây cậu có thói quen nói ra mấy lời ngả ngớn giống như tất cả đã bị ăn sạch sành sanh, Tề Duệ áp suất thấp cũng không thể ảnh hưởng tim cậu đang gia tốc.

Cậu bỗng nhiên ngoan hẳn, chuyên nghiệp còn hơn thường ngày, duy trì hình tượng dịu dàng ấm áp của bản thân, ngọt ngào nói: "Anh không có chỗ nào để đi... Có muốn theo tôi không, ý là làm việc?"

Nói không chừng anh đến thành phố lớn này để dốc sức làm việc, vất vả lắm mới kiếm được công việc làm gì đó trong khu nhà giàu, kết quả bị sa thải không nơi để đi.

Cũng có thể là nhà nào đó ngại người này quá đẹp trai, khí chất còn "cao cấp" hơn chủ nhà.

Hạ Cảnh càng nghĩ càng thấy đúng.

Chỉ nghe người đàn ông thản nhiên trả lời: "Được."

Hạ Cảnh cảm giác nhiệt độ hai má của mình nhất thời lan tràn toàn thân, đầu ngón tay cậu hơi ngắt lấy lòng bàn tay, căng thẳng hết sức kỳ cục.

Xem ra người này thật sự không có nơi nào để đi.

Nói không chừng cũng không có tiền.

Cậu muốn hỏi đối phương có muốn làm trợ lý của cậu luôn không? Cậu có thể để đối phương theo bên người, sau đó bất tri bất giác, không có tiền không sao, cậu không thiếu tiền, cậu nuôi.

"Vậy... anh Tề, " một giọng nói trong trẻo vang lên, cậu từ từ cởi một nút áo sơ mi trên cùng, lộ ra cần cổ thon dài tao nhã, "Hay là tới chỗ anh muốn đi."

Tề Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Thả lỏng nhờ tổ tông Hạ Cảnh này không vì mê trai mà quên mất công việc, mà người đàn ông xa lạ nhặt ven đường cũng không nhận ra Hạ Cảnh là tiểu thịt tươi đang "hot".

Tóc người đại diện xem như còn giữ được.

Chu Thừa hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí lạ lùng trong xe.

Thậm chí anh không quan tâm Hạ Cảnh có nhận ra anh hay không. Có lẽ Hạ Cảnh là do người nào đó muốn nịnh bợ anh đã sắp xếp để "vô tình gặp", hoặc là đối thủ muốn khiến anh mê muội làm lu mờ ý nghĩ, mấy tình huống thế này đối với Chu Thừa đã không còn sức ảnh hưởng từ lâu, anh thậm chí hoàn toàn không thèm để ý Hạ Cảnh.

Chỉ là cảm xúc anh hơi phức tạp.

Không biết đây là lần thứ mấy che giấu thân phận đi làm quen thất bại, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị người ta từ chối làm anh thật sự không hiểu nổi.

Lẽ nào tiền thật sự quan trọng đến vậy sao?

Anh độc thân nhiều năm như vậy, phụ nữ già trẻ lớn bé —— thậm chí là đàn ông cũng tự dâng tới rất nhiều, nhưng đều vì tiền của anh mà tới.

Nhưng một khi anh che giấu thân phận để đi làm quen, đối tượng hẹn hò đều sẽ có các loại lý do để từ chối anh.

—— không hợp nhau, muốn bạn trai có công việc ổn định, quá đẹp trai không có cảm giác an toàn...

Bị từ chối hết lần này đến lần khác, thậm chí anh cũng rút ra được một bài học kinh nghiệm cho bản thân, mỗi lần phải giải quyết vấn đề qua lời nói trước —— chẳng hạn như lần này, anh đặc biệt nhấn mạnh mình rất đáng tin, luôn có thời gian dành cho bạn gái.

Nhưng mà ngay cả mặt mũi còn không kịp nhìn, lần làm quen này chết yểu trong trứng nước.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ dần lướt qua, tới gần giờ cơm tối, mặt trời buông xuống phương tây rải rác ánh vàng. Gần như một nửa trang viên xung quanh đây đều là sản nghiệp của Chu Thừa, những cảnh đẹp này đã nhìn không biết bao nhiêu lần.

Chu Thừa có chút mệt mỏi, bất giác thở dài.

Hạ Cảnh sững sờ: "Anh sao vậy?"

Chẳng lẽ bởi vì mới vừa bị đuổi ra khỏi trang viên, không có công việc làm nên buồn?

Hay là không thích kiểu người như cậu?

Lần đầu tiên Hạ Cảnh tiếp xúc với người đẹp trai cao cấp thế này, thực sự không biết đối phương có thích hình tượng dịu dàng ấm áp này của cậu hay không.

Lỡ như không phải thì sao?

—— một người đẹp trai cấm dục lạnh lùng như thế, chẳng lẽ không thích kiểu người ngược lại với mình?

Hạ Cảnh hỏi trước: "Anh ở đâu vậy?"

"Hả?" Giọng nói trầm thấp lần thứ hai vang lên trong xe, "Ở đâu cũng được, nhà tôi rất nhiều."

Quả nhiên vừa tới thành phố đã dốc sức làm việc, vì không có nơi nào để đi nên bốn biển là nhà.

Cậu đảo mắt: "Vậy trước đây anh làm công việc gì?"

"Cái gì cũng làm."

Hạ Cảnh càng xác định, đẹp trai nhưng thật ra là một người nghèo dưới quê lên —— không chỉ mọi thứ đều đáp ứng yêu cầu của cậu, cậu còn bao dưỡng nổi đối phương nữa cơ!

Nghĩ tới đây, Hạ Cảnh ngồi thẳng lưng.

Đáng tiếc địa điểm ghi hình cũng nằm trong vùng ngoại ô Dương thành, lái xe không bao lâu, giọng nói đè nén lửa giận của Tề Dựe truyền đến: "Đến rồi, lăn xuống xe!"

Phía trước là phòng studio dựng lên tạm thời trong vùng ngoại ô.

Chu Thừa hơi nhướn mày.

Hạ Cảnh biết mình kéo Chu Thừa lên xe còn tới chỗ làm, e là đã làm tâm trạng người đại diện lên xuống mười tám lần, giây phút này chột dạ đến mức rất ngoan ngoãn: "Biết rồi biết rồi, lập tức xuống."

Cậu quay đầu, điềm đạm đáng yêu lại khéo léo nói với Chu Thừa: "Làm phiền anh theo tôi xuống xe nha?"

"Cậu là nghệ sĩ?"

"Ừ..."

"Anh ta là người đại diện của cậu?"

"Đúng vậy."

Chân mày Chu Thừa nhíu chặt hơn một ít.

Không chỉ đơn giản là một thanh niên giả vờ vô tình gặp anh trên đường, có vẻ là một nghệ sĩ, hơn nữa còn bị người đại diện chèn ép rất đáng thương.

Ánh mắt thanh niên nhìn mình dẫn theo chút miên man, tựa như giấu hàng ngàn dải tinh hà sau lớp sương mù.

Chu Thừa không đẩy tay đối phương đang kéo anh ra, cảm nhận sự ấm áp truyền đến, ung dung thong thả đi xuống xe.

"Xin lỗi," Hạ Cảnh vừa xuống xe đã cười cười, nụ cười dịu dàng mà lại mang chút đẹp đẽ, "Hiện trường lễ cưới Nghiêm Thanh có vài chuyện ngoài ý muốn, chậm trễ thời gian nên đến muộn một chút."

Cậu vừa đi lên trước, một nam nghệ sĩ mới trang điểm xong đang đứng phía trước vội lui về sau một bước, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Cảnh ôm cánh tay Chu Thừa.

Chu đại thếu gia quên hết chuyện trên người mình còn đang mặc một bộ quần áo giá rẻ, nhất thời có suy đoán.

Một nghệ sĩ đáng thương bị bắt nạt, xuất hiện với anh hẳn tất cả mọi người đều cảm thấy thanh niên được anh bao dưỡng rất bình thường.

Chu Thừa vừa nhớ tới ánh mắt thanh niên khi trong xe: "Cậu —— "

Tề Duệ dùng sức vỗ một cái vào lưng Hạ Cảnh: "Mau mau lên, lăn đi làm việc."

Hạ Cảnh lập tức quay đầu: "Biết rồi! Em muốn uống trà sữa!"

"Không được!"

Chỉ một ly trà sữa có mười mấy tệ cũng không uống nổi, còn cần người đại diện cho phép.

Chu Thừa cảm thấy, cho dù Hạ Cảnh được người khác sai khiến cố tình tiếp cận anh, anh cũng có thể tha thứ.

"Được rồi..." Hạ Cảnh dẹt dẹt miệng, quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt oan ức vừa rồi không còn sót lại chút gì, chỉ lộ ra nụ cười ngoan ngoãn ôn hoà, giống như tất cả oan ức và khó chịu cũng không muốn lộ ra trước mặt của anh: "Vậy, tôi đi làm trước, anh có thể ở đây chờ tôi không? Chụp hình quảng cáo rất nhanh, tôi chụp xong sẽ lập tức đưa anh về nhà tôi ở! Anh đừng lo lắng!"

Thanh niên ngoan ngoãn tiếp tục ôm cánh tay Chu Thừa, hơi nâng cằm lên nhìn anh, đôi mắt rực rỡ ngời ngời.

Rõ ràng một người trải qua rất nhiều khổ cực, lại cố gắng hết sức thể hiện sự hạnh phúc và vui vẻ trước mặt anh.

Nếu không thành công tới gần anh, chắc là lại bị người phía sau bắt nắt tiếp?

Đương nhiên anh phải đồng ý cậu.

Quỷ thần xui khiến, Chu Thừa gật gật đầu: "Được."

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Chu bá tổng: Tôi chỉ muốn có một người không yêu tiền của tôi.

Hạ Cảnh: Tôi thèm cơ thể anh mà!