Phương Tri Li Bất Khả

Chương 6: Đấu khẩu

Trước hôn lễ năm ngày, sính lễ được người của Thập vương phủ khênh đến xếp chật kín khoảng sân trước đại sảnh. Diệp Thành là người trực tiếp chỉ đạo công việc này.

Nhìn thấy sính lễ, lòng Đường Y Nguyệt nặng trĩu, cô chưa từng nghĩ mình sẽ phải kết hôn ở tuổi này. Tủi thân, uất ức nhưng không thể phản kháng. Đây là thời đại phong kiến, là cái thời mà cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thân là nữ nhi thì lại càng không được tự quyết định hôn sự của mình. Chỉ sướng cho mấy gã nam nhân vô lại một lúc năm thê bảy thiếp, yêu người này nhưng luôn muốn có người kia, lòng tham vô đáy, làm nữ nhân thật khổ.

Đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng, Tiểu Vy hớn hở chạy vào, trên tay cầm một bộ y phục màu đỏ tươi lấp lánh và một số trang sức:

- Tiểu thư, hỷ phục chuẩn bị xong rồi, người mau xem này.

Ngán ngẩm nhìn lướt qua, Đường Y Nguyệt xua tay:

- Đem đi đem đi, đem giấu hoặc cất chỗ nào mà ta không nhìn thấy ấy chứ không mất công ta lại xé ra làm dẻ lau.

Tiểu Vy cười tươi lắc đầu, đại tiểu thư của cô đúng là quá bi quan rồi.

- Tiểu thư à, năm ngày nữa là lễ thành hôn của người rồi, đừng trưng bộ mặt nhăn nhó đó suốt chứ, người sẽ già sớm mất thôi.

Đường Y Nguyệt dáng vẻ mệt mỏi vì chỉ nằm lì trong phòng suốt mấy ngày bị cấm túc, đôi chân ngại hoạt động liền đứng dậy, tiến tới chỗ Tiểu Vy rồi nhìn chằm chằm vào bộ hỷ phục, hai tay đưa lên miệng tạo thành một nụ cười không hồn :

- Ta không nhăn nhó, ta rất vui.

Tiểu Vy bật cười, đặt hỷ phục xuống bàn sau đó cầm lấy cổ áo giơ cao lên. Bộ hỷ phục xõa xuống, không có nếp gấp, một màu đỏ tươi thêm chút kim tuyến lấp lánh thật sự rất đẹp. Tiểu Vy cười tươi động viên Đường Y Nguyệt:

- Tiểu thư người xem, bộ hỷ phục đẹp thế này đến khi người mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp. Tiểu thư nhà chúng ta là người như thế nào chứ, người ấy à, bình thường luôn chẳng giống một đại tiểu thư chút nào cả bởi vì tiểu thư không muốn tạo khoảng cách với mọi người nhưng nữ nhân mà, hôn lễ chỉ diễn ra một lần trong đời với lại có những cô nương bất hạnh còn không được hưởng một hôn lễ trọn vẹn mà chỉ có thể đi bằng cửa sau. Tiểu thư à, người phải trân trọng bản thân mình chứ. Dù sao thì gả cho Thập vương gia cũng không phải không tốt.

Đường Y Nguyệt chán nản than phiền:

- Tốt cái gì mà tốt, đùng một cái đột nhiên trở thành tân nương lại còn không biết mặt mũi tân lang như thế nào. Muội ấy, chỉ nghe bên ngoài nói này nói nọ về Thập vương gia nhưng đã tiếp xúc với hắn lần nào chưa, đã gặp qua hắn lần nào chưa. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy thì mới có thể tin được còn những lời nói bên ngoài chúng ta chỉ nghe thôi không nên tin.

Tiểu Vy bất chợt phát giác, nghi ngờ đôi tai của mình, nhưng hôn lễ vẫn phải diễn ra theo hôn ước dù cho Thập vương gia là người thế nào thì tương lai vẫn là phu quân của tiểu thư. Tiểu Vy thầm hứa với bản thân nhất định sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ tiểu thư của mình.

Trước hôn lễ vài ngày, trong cung cử một ma ma đến dạy một số nghi thức trong cung. Nhưng cho đến khi ra cửa phủ đón người thì lại không phải chỉ có một ma ma mà còn có một nữ tử xinh đẹp, nhìn có vẻ dịu dàng, đơn thuần. Trong khi vẫn còn ngơ ngác chưa biết người đó là ai thì trên dưới Đường gia đều cúi người hành lễ :

- Tham kiến Quận chúa.

Đường lão gia liền bước vài bước tiến lên mở lời:

- Thư Di quận chúa, không biết quận chúa đến đây là có việc gì vậy?

Liễu Thư Di hơi cúi đầu chào hỏi lại:

- Ta là phụng mệnh Hoàng thượng đến để giúp Đường tiểu thư.

Lời Liễu Thư Di nói hoàn toàn là sự thật, trước khi đưa Tô ma ma đến Đường phủ, Liễu Thư Di đã vào cung xin Hoàng thượng cùng Tô ma ma giúp đỡ Đường tiểu thư.

Đường Y Nguyệt được dạy cung quy và lễ nghi cơ bản, Liễu Thư Di luôn ngồi một bên nhìn chăm chú.

Bản chất của Đường Y Nguyệt vốn không muốn học mấy thứ này nên luôn lơ là, không chú ý. Trong lúc đôi mi nặng trĩu muốn sụp xuống thì một đường roi quật thẳng xuống cái lưng sắp còng xuống của Đường Y Nguyệt, kèm theo đó là một giọng nói nghiêm khắc:

- Đường Y Nguyệt, tính đến hôm nay thì ngươi vẫn chưa phải là Thập vương phi đâu. Đến cả khi ngươi trở thành Thập vương phi thì cũng không được vô lễ như vậy.

Cái lưng đau làm cho Đường Y Nguyệt tỉnh ngủ, cô liền bật dậy phản bác:

- Quận chúa à, cô chỉ ngồi một bên đó nhìn thì làm sao biết được tôi đã học được những gì. Ra tay đánh người như vậy, rốt cuộc thì ai mới vô lễ.

- Nhìn bộ dạng của ngươi có giống như đang chăm chỉ học tập, tôn trọng Tô ma ma không? - Liễu Thư Di lạnh lùng nói.

- Vậy thì cũng không đến lượt cô quản, Tô ma ma còn chưa nói gì. Hơn nữa cô không thấy Tô ma ma đang giảng sao, đột nhiên bị cô cắt ngang lời như thế thì tóm lại là ai không tôn trọng ai?

Đường Y Nguyệt không chịu thiệt, đối với cô mà nói Liễu Thư Di giống như đang diễn một vở kịch có sẵn kịch bản. Chỉ có mù mới không thấy trong đôi mắt cô ta chứa đầy thù hận. Ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Y Nguyệt cô vậy. Nếu như không phải Tiểu Vy kể cho cô nghe chuyện của Liễu Thư Di thì có lẽ bây giờ cô đang đau đầu suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã đắc tội cô quận chúa này lúc nào.

Liễu Thư Di và Thập vương gia là thanh mai trúc mã. Hai người luôn xuất hiện cạnh nhau gần như là mọi lúc mọi nơi. Trước khi Liễu Kỳ Minh lên đường dẫn quân đánh chống giặc đã giao phó Liễu Thư Di cho Thập vương gia. Sau khi Liễu Kỳ Minh tử trận, Liễu Thư Di được phong làm Quận chúa, Liễu phủ được đổi thành phủ Quận chúa và Liễu Thư Di đang sống ở đó.

Dù sao thì hiện tại chức vị của Liễu Thư Di vẫn cao hơn vì thế Đường Y Nguyệt còn gặp khó khăn trong việc phản bác lại.

Liễu Thư Di luôn giữ cho mình trạng thái lạnh lùng, nghiêm khắc thêm vào đó là ánh mắt có chứa sát khí.

- Bắt đầu từ bao giờ mà một vị tiểu thư lại ngang hàng với quận chúa thế.

Liễu Thư Di cầm roi giơ thật cao rồi xuống tay thật nhanh. Vốn muốn cho Đường Y Nguyệt ăn thêm một phát roi nữa nhưng Đường Y Nguyệt lại kịp thời dùng tay chặn lấy. Nhưng vẫn trạng thái ung dung, cô cười sau đó nhún vai một cái, tay vẫn nắm chặt cái roi:

- Thế nào, bây giờ có phải cô hận không thể một nhát đánh chết ta luôn sao? Bởi vì ta không nghe lời? Hay là... bởi vì ta cướp mất vị thanh mai trúc mã của cô?

Liễu Thư Di gần như mất bình tĩnh:

- Im miệng.

- Sao nào? Ta vẫn cứ nói đấy, miệng trên mặt ta chứ đâu phải trên mặt cô, ta thích thì ta nói, cô quản được chắc.

Đường Y Nguyệt dùng giọng điệu khiêu khích để nói.

Liễu Thư Di vốn đã mất bình tĩnh liền dơ tay còn lại định tát vào mặt Đường Y Nguyệt nhưng cuối cùng vẫn bị Đường Y nguyệt chặn lại. Hơn nữa, Đường Y Nguyệt còn cười rất vui.

Liễu Thư Di giận đến run cả người, nói:

- Chưa gả vào Thập vương phủ mà đã hống hách thế này, không biết sau khi gả vào rồi thì ngươi sẽ độc ác thế nào nữa. Đừng tưởng bở bản thân là một người quyền cao chức trọng, tất cả những gì Đường gia nhà ngươi có đều là cướp lấy từ người khác. Các ngươi không xứng được hưởng những thứ này.

Đường Y Nguyệt nhíu mày tức giận nhưng lại nguôi giận ngay tức khắc, cô liền nói:

- Ý cô là ta không xứng với Thập vương gia?

- Câu này của ngươi có lẽ là đúng rồi đấy, ngươi không xứng.

- Ta không xứng? Vậy cô xứng chắc? Nếu như xứng đáng đến vậy thì tại sao đến bây giờ cô vẫn còn là Quận chúa chứ không phải là Vương phi? Nếu như cô xứng thì bây giờ đã không đứng đây ganh tỵ với ta rồi.