Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô?

Chương 31: Phạt em

Không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, cả hai đều không nói với nhau tiếng nào. Nàng thỉnh thoảng nhìn qua cô, cảm nhận được tâm trạng của cô có vài phần không tốt. Kha Uyển Hy mấy lần muốn mở miệng phá tan bầu không khí, nhưng nhìn dáng vẻ đối phương như vậy, một chút dũng khí cũng không có.

Do chỗ làm cũng không xa nên Kha Uyển Hy chỉ đường một chút là đã tới. Dừng xe trước cửa, Vũ Hàn Ân tay vẫn đặt trên vô lăng, mắt một mực hướng về phía trước. Kha Uyển Hy cũng chưa vội rời đi, cùng đối phương rơi vào một mảng im lặng.

"Làm đến khi nào?"

"Dạ cũng...cũng...sớm thôi." nhìn lại đồng hồ đã tới giờ, nàng mới quay sang nhìn Vũ Hàn Ân "Cô Vũ, cảm ơn cô. Em đi trước."

Nói xong nàng chào tạm biệt một tiếng, nhanh chóng rời đi. Tiếng đóng cửa giòn giã vang lên mới đem tâm trí của cô trở lại. Ánh mắt lúc này mới nhìn theo bóng lưng của nàng đang từ từ khuất khỏi tầm mắt. Cô nghiên người về phía trước, ngước nhìn bảng hiệu trước mặt, khẽ cau mày.

Vũ Hàn Ân lấy điện thoại ra, bấm một dãy số. Tiếng chuông vẫn reo, không ai bắt máy. Cô bấm gọi một lần nữa, phải đến lần thứ tư, bên kia mới có người trả lời "Alo chị."

"Em ấy thường làm tới mấy giờ?"

"Ai cơ?" bên kia mang giọng điệu thắc mắc đáp lại.

"Kha Uyển Hy."

"Hả? Sao...sao...em biết?" Âm thanh của Vương Huyễn An có vài phần đứt quãng.

"Chẳng phải em thường hay tới đó sao?"

"Đúng là vậy. Nhưng sao chị không...không...hỏi em ấy?...ưm...mm...."

"Em là đang cùng với Mẫn Tề?" Vũ Hàn Ân híp mắt nghi ngờ.

"Ưm...đúng...rồi."

"..."

"Alo...chị...có việc gì nữa không...?

"Tôi thấy dạo này em khá rảnh rỗi. Nhiều sức lực như vậy, không bằng về công ty giúp tôi một chuyến đi. Ngày mai tôi sẽ kêu trợ lý liên hệ em."

"..."

"Quyết định vậy." liền cúp máy.

"..."

Vương Huyễn An bên này quăng điện thoại sang một bên. Đang lăn giường với vợ thì bị làm phiền. Em lăn giường với lão bà của em thì liên quan gì đến việc em rảnh rỗi mà chị lại giận cá chém thớt. Nỗi lòng của Vương Huyễn An hét lên. Em đang bận, là đang bận đó. Không lấy được thông tin từ em nên liền tìm cớ đẩy một đống việc qua cho em. Quá tiện cho chị rồi.

"Vợ nghe thấy không? Chị ấy ăn hiếp em. Bây giờ vợ cũng ăn hiếp em. Em không can tâm." Vương Huyễn An giọng đầy uỷ khuất, bắt đầu giãy dụa.

"Do em không ngoan." Cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại kia.

"Từ khi nào mà em không ngoan? Lòng em chỉ có mỗi vợ thôi a."

Ánh mắt mang theo vài tia không hài lòng "Tôi cho em thân mật với Kha Uyển Hy? Tôi cho em cùng em ấy vui vẻ?"

"Đó đâu phải....aaaa...." động tác tay của Quan Mẫn Tề đem lời muốn nói của Vương Huyễn An nuốt vào trong. Tốc độ ngày càng nhanh bức nàng đến triệt để. Thế khí công mọi khi cũng bốc hơi không còn tăm tích.

————————————————-

Vũ Hàn Ân lái xe về đến tiểu khu, chạy xuống bãi đỗ. Cô vẫn chưa vội rời khỏi xe. Khẽ nhịp ngón tay trên vô lăng, mắt nhìn chăm chú về phía trước. Vũ Hàn Ân ngồi trong xe suy ngẫm một hồi. Lần trước lúc cô đi tiệc về, có bắt gặp em ấy cũng đi vào tiểu khu. Mà lúc đó....đã hơn hai giờ sáng.

Vũ Hàn Ân ngồi thật lâu, trước đây cô có phải đôi lần đánh giá sai về nàng rồi? Dùng tay xoa nhẹ thái dương, thở hắt ra một hơi, nhìn đồng hồ đã qua mười giờ rưỡi. Chợt nhớ đến chuyện gì đó, lấy điện thoại gọi một cuộc liền rời khỏi xe.

Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, âm thanh không còn quá ồn ào như mọi khi. Không gian tĩnh lặng đến lạ, mùi rượu quanh quẩn đầu mũi. Hơi lạnh từ máy điều hoà làm nàng khẽ rùng mình một cái. Đợi đến khi vị khách cuối cùng rời khỏi. Nàng tháo tạp dề ra bỏ vào túi, dọn dẹp qua một lượt liền nhanh chóng rời đi.

Giờ đã hai giờ hơn, bóng dáng có phần hơi mệt mỏi bước về nhà. Hai tay bỏ vào túi quần, đá vài hòn đá cuội sang ven đường. Đêm tối mang đến từng đợt gió lạnh, dòng người cũng không còn đông như mọi khi. Kha Uyển Hy luôn tận hưởng thời gian đi bộ về mỗi tối như thế này.

Đến trước tiểu khu, bước chân khựng lại. Nàng nhìn lên cửa sổ trên kia, vẫn phản ra vài tia sáng. Mỗi lần Kha Uyển Hy đi làm về, nàng đều cố tình nhìn lên căn hộ của cô. Phần lớn đều sẽ là một mảng tăm tối, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn sáng đèn, cũng giống như hôm nay vậy.

Nàng thở dài một hơi, vươn tay lướt nhẹ qua hàng cây cảnh ven đường. Truyền đến cảm giác lành lạnh, ươn ướt của những giọt sương đọng lại. Vài ngọn gió bắt đầu nổi lên, kéo theo một loại hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu ập đến bao quanh lấy nàng. Ngón tay cùng lúc truyền đến vài phần mềm mại. Nàng cúi đầu xuống nhìn, một hàng phong lữ thảo đang nhẹ nhàng chuyển mình trong gió.

Kha Uyển Hy khẽ giật mình. Từ khi nào mà được trồng ở đây, tối qua nàng đi làm về vẫn không thấy? Nàng tự gõ đầu mình vài cái, chẳng lẽ trí nhớ nàng có vấn đề. Nhưng nhìn lại thì thấy hàng hoa được thêm vào làm đậm thêm màu sắc của không gian nơi này, không còn phần buồn tẻ như mọi ngày.

Lúc này điện thoại di động truyền đến, nàng nhìn tên hiển thị liền bắt máy "Hạ Đan?"

"Ừ, đã đi làm về chưa?"

"Vừa đến trước cổng tiểu khu, còn chưa ngủ?"

"Ừ, bên tớ trời đã bắt đầu mưa, nên muốn gọi hỏi cậu."

"Vừa về tới rồi, không sao." Nàng nhìn thử lên trời, mây đúng là đang kéo tới, gió cũng mạnh hơn.

"Ừ."

"Sáng mai có môn gì?" Nguyên ngày hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá nên nàng cũng không có thời gian xem thời khoá biểu cho ngày mai.

"Hai tiết đầu là của cô Vũ." Hạ Đan ngáp một cái "Nhớ đến đúng giờ."

"Ừ biết rồi, ngủ đi mai gặp." Nàng cúp điện thoại.

Đến trước nhà, ánh mắt nhìn sang như muốn xuyên thấu qua cánh cửa vững trãi đối diện. Nàng nhìn thật lâu, thở dài một tiếng liền xoay người bước vào nhà. Nhưng Kha Uyển Hy về tận sau này cũng không biết, cũng cùng khoảnh khắc ấy, người kia ngồi tại phòng khách cũng đóng lại màn hình ipad, tắt đèn đi vào phòng ngủ.

----------------------------

Buổi sáng hôm nay trời đổ vài cơn mưa nhỏ. Dòng người vẫn vội vã tới luôn như thường ngày. Kha Uyển Hy đồng hồ điểm sáu giờ rưỡi nàng đã tỉnh. Nằm lăn trên giường vài vòng, tận hưởng giây phút cuối cùng rồi mới lười biếng rời khỏi giường. Đánh răng rửa mặt một chút liền xong.

Kha Uyển Hy bước ra khỏi cửa, cánh cửa bên phía đối diện cũng đồng thời được mở ra. Hai người vô tình chạm phải ánh mắt của nhau. Vũ Hàn Ân hôm nay diện lên cho mình áo thun trắng, phối cùng quần jeans đen, khoác lên bên ngoài là một chiếc áo len cardigan màu be nhìn vô cùng hài hoà, thuần thục hơn so với mọi khi.

Kha Uyển Hy chào một tiếng, Vũ Hàn Ân cũng gật đầu rồi cùng đi vào thang máy. Nàng đến sảnh thì đi ra trước, còn cô xuống tầng hầm lấy xe. Vũ Hàn Ân từ tốn lái xe ra khỏi tiểu khu. Dọc đường, ánh mắt rơi xuống những bông hoa vừa được trồng tối qua, khẽ nhướng mày một cái. Thấy bóng dáng Kha Uyển Hy đang đi phía trước mặt, cô liếc nhìn một chút rồi đạp ga chạy lướt qua.

Thời điểm Kha Uyển Hy vừa vào đến lớp cũng là lúc chuông reo lên. Mặc dù Kha Uyển Hy rất cố gắng làm cho mình tỉnh táo nhưng cơn buồn ngủ ập đến quật ngã nàng. Dù biết người trên kia là Vũ Hàn Ân nhưng Kha Uyển Hy không có cách nào chống cự được.

Vũ Hàn Ân giảng xong một lượt, kêu vài bạn học lên bảng làm bài. Bỏ phấn xuống, phủi phủi hai tay vào nhau, ánh mắt rơi xuống bóng dáng người kia. Kha Uyển Hy đang chống tay đỡ lấy trán, đầu hơi cúi xuống bàn. Cô trở về chỗ ngồi, hướng nàng gọi "Lớp trưởng Kha."

Kha Uyển Hy mải mê ngủ không nghe được Vũ Hàn Ân gọi đến tên mình. Hạ Đan bên cạnh khều nàng vài cái đánh thức nàng dậy. Nàng càu nhàu vài tiếng, ngước đầu lên. Nhìn về phía bục giảng thấy ánh mắt Vũ Hàn Ân đang chăm chú nhìn nàng. Cô ngoắc tay bảo nàng đi lên chỗ của cô. Trong lòng Kha Uyển Hy dâng lên vài trận bất an, nuốt nước bọt một cái. Nàng với tay dọn dẹp tập vở trên bàn. Khoác cặp lên vai rồi bước lên chỗ của cô.

Vũ Hàn Ân thu hết mọi cử động của Kha Uyển Hy vào mắt, tay khẽ chống cằm chờ nàng đi lên. Đánh giá bộ dáng của nàng một chút, ánh mắt khó hiểu nhìn nàng "Em đem cặp đi đâu vậy?"

"Dạ đi ra ngoài." nàng chỉ ra ngoài cửa.

"Tại sao?" Cô nhướng mày.

"Em nghĩ cô đuổi em ra." Kha Uyển Hy nãy giờ không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Ngước mặt lên. Tôi khi nào nói đuổi em ra ngoài?" Dù trong lòng khá buồn cười cái người đứng trước mặt, nhưng cũng cố tình nghiêm giọng lại.

"..." chứ lúc trước không phải là lấy phấn ném cho em tỉnh rồi đuổi em ra sao? Nếu không phải vậy thì cô kêu em lên đây làm gì?

"Em hay nghĩ xấu cho tôi đến vậy à?" thấy nàng im không trả lời, cô nắm lỗ tay nàng không nặng không nhẹ nhéo một cái, đến khi thấy mặt Kha Uyển Hy nhăn nhó không còn bộ dạng cô mới thả tay ra. Ý cười trong mắt ngày càng rõ, âm thanh vang lên chỉ vừa đủ hai người nghe "Đi rửa mặt đi rồi vào lớp."

Thời gian còn lại của buổi học, cứ năm mười phút là cô kêu nàng lên bảng sửa bài. Khiến nàng không tỉnh ngủ cũng không được. Đến cuối giờ thì nàng cũng tỉnh ngủ hẳn, gắng gượng qua thêm hai tiết nữa cũng đã gần mười hai giờ trưa.

Vũ Hàn Ân bảo nàng ăn trưa xong lên phòng cô làm một số bài cho kỳ thi sắp tới. Kha Uyển Hy cùng Hạ Đan đi tới căn tin chọn vài món rồi ăn cùng nhau. Căn tin của trường tuy đồ ăn có phần hơi đắt, nhưng chất lượng thì không tệ.

Đến khi hai người ăn xong ,Hạ Đan tạm biệt về nhà trước, còn Kha Uyển Hy đi đến văn phòng của Vũ Hàn Ân. Đứng trước cửa, nàng do dự vài phút mới nâng tay lên gõ cửa, bên trong truyền đến giọng điệu băng lãnh thường ngày vang lên.

Nàng đẩy cửa đi vào. Cô ngước đầu lên nhìn, với tay lấy sấp giấy đang để kế bên đưa cho nàng "Cấu trúc đề mới, làm qua thử đi. Thắc mắc thì đến hỏi."

Nói xong liền tiếp tục công việc của cô, Kha Uyển Hy từ đầu đến giờ một lời cũng chưa kịp nói. Nàng tiến về phía ghế sofa, lật thử vài trang ra xem. Nhìn sơ qua một lượt, cấu trúc một số bài thay đổi có chút khó hơn, đề bài yêu cầu phải có lập luận rõ ràng hơn so với đề bài cũ.

Kha Uyển Hy dựa lưng vào phía sau, cầm sấp giấy lên nhìn nhìn một chút, rồi lại lén nhìn sang Vũ Hàn Ân. Cô đang cúi đầu viết gì đó. Từ góc này nhìn tới mọi thứ như hoà vào làm một, làn da trắng mịn màng, góc nghiêng làm nổi bật ngũ quan của đối phương. Kha Uyển Hy cảm thấy dù có dùng mọi ngôn từ trên đời này, cũng không bao hàm hết vẻ đẹp đó được. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Vũ Hàn Ân. Kha Uyển Hy suy nghĩ tới gì đó liền hướng Vũ Hàn Ân lên tiếng "Cô Vũ, em...em... có thắc mắc."

"Nói đi." cô không quay sang nhìn Kha Uyển Hy mà trực tiếp hỏi.

"..."

"Sao không nói gì?" Cô hỏi lại lần nữa, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

"Cô đã...đã...ăn....gì chưa?"

"..." Buông bút trên tay xuống, nhìn lên bắt gặp được ánh mắt của Kha Uyển Hy.

"..."

"Chưa, đợi làm nốt công việc."

"À..."

"Làm bài đi. Tôi sẽ kiểm tra đó." Cô nghiêm giọng lại nói với nàng.

Nghe cô nói xong nàng cũng không muốn làm phiền cô. Kha Uyển Hy ngoan ngoãn ngồi làm được một hai bài đầu tiên, nhưng trong lòng vẫn không yên ổn. Hướng Vũ Hàn Ân nói muốn ra ngoài nghe điện thoại một chút. Cô cũng gật đầu để nàng đi.

Vũ Hàn Ân một tay cầm viết, một tay chống tay lên bàn. Khẽ chớp mắt vài cái, nhìn màn hình mấy tiếng đồng hồ khiến cô thật sự mỏi mắt. Vừa công việc ở trường, vừa lo xử lý một số vấn đề ở công ty, nên mấy ngày nay cô thật sự không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Cũng theo dự tính của cô, để Vương Huyễn An về lại công ty. Có Vương Huyễn An thay cô quản lý một số chuyện, cô cũng không phải bận bịu đến thế này. Cũng nhân dịp này muốn tự thưởng cho bản thân một ít thời gian nghỉ ngơi.

Tiếng cửa lúc này được mở ra, biết là Kha Uyển Hy quay về, cô cũng không quan tâm đến nàng. Lúc này một hộp cơm được để ngay ngắn trước mặt. Vũ Hàn Ân nhìn lên Kha Uyển Hy, nhưng nàng đang cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cô "Cô Vũ...ăn một chút đi rồi làm tiếp."

Vũ Hàn Ân nhìn nàng một chút, như muốn từ trong mắt nàng đọc được một chút gì đó. Tay vội đóng tài liệu ở trước mặt lại, bấm tắt máy tính. Nhận lấy phần cơm từ Kha Uyển Hy. Cô cũng đứng dậy đi theo nàng đến ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đặt phần cơm lên bàn, tay cầm lên bài làm của Kha Uyển Hy. Lướt mắt nhìn sơ qua một lượt, nhìn sang Kha Uyển Hy bên cạnh. Tâm trạng có vài phần tốt lên, cô cuộn lại sấp đề trong tay, không lưu tình mà hướng tới nàng mà đánh một cái "Bài chưa xong, lại chạy đi làm việc tôi không nhờ."

"..."

"Phạt em được chưa?"

---------------------------------------------

---------------------------------------------

🙈🙈🙈 Chap mới về rồi....

Mấy cái cover truyện lần trước thì đa số các bạn chọn cái cuối cùng nên chắc Au sẽ dùng cái đó nha 😉

Các bạn thấy chap này như thế nào? Comment bên dưới cho Au biết nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều 😘

Love all,

Ashleyancy 🎻

23.10.2021