Phượng Vĩ

Chương 3

Nghe tiếng động Ca Khanh tỉnh lại từ trong giấc mộng , cậu ta không biết tại sao mắt mình lại bỗng nhiên tối sầm sau đó thì không còn biết gì cả

Cậu ta đang định tìm kiếm Phượng Vĩ để hỏi thì bỗng nhiên cậu ta chợt khựng lại há hốc mồm nhìn cảnh trước mặt

Cậu ta đang ngồi trên mái của mái nhà nhỏ đứng giữa một biển hoa đỏ rực , xa xa kia có một dáng người đang đứng , nàng cứ đứng như vậy tựa như một con gió ngang qua cũng có thể đưa nàng đi cùng , hắn không biết tại sao khi nhìn nàng như vậy lại thấy không khí ở đây như bao trùm lấy ưu thương đến tột cùng , bỗng nhiên cái gì đó nhói lên trong đầu hắn nhanh đến mức không thể bắt lấy được nhưng cậu biết cậu không muốn tiếp tục nhìn thấy khung cảnh này nên lớn tiếng gọi

" phượng vĩ .... đây là đâu "

Nhưng dường như nàng không trả lời cậu mà tiếp tục nhìn về phía xa mà trầm lặng . Cho đến khi cậu ta tưởng nàng sẽ không trả lời mình thì Phượng Vĩ quay đầu lại , nhìn hắn rồi mỉm cười , chợt nàng biến mất sau đó xuất hiện bên cạnh cậu ta khiến cậu ta há hốc miệng nhìn

Phượng Vĩ nhìn thiếu niên nhỏ ngồi kế bên , nếu như nàng còn gia đình thì chắc có lẽ em trai nàng cũng bằng tuổi hắn phải không ? nhưng không ai trả lời được câu hỏi của nàng , cũng không ai biết được câu hỏi trong lòng nàng , lòng nàng như lại lần nữa như bị ai đó bóp nghẹn không thể thở được , nàng thở dài tự mình lẩm bẩm câu gì đó mà đến cả nàng cũng như không nghe được

Ca Khanh không hiểu sao lại thấy đau lòng , vô thức cậu đặt cánh tay của mình lên lưng nàng vỗ nhẹ giống như đang an ủi

Phượng Vĩ cứ ngồi im như vậy một lúc , lúc sau nàng lại quay về với trạng thái cợt nhả nhìn cầu , nàng ái muội liếm môi nhìn cậu ta

" sẽ không phải cậu thích tỷ đây rồi cho nên cứ nhìn tỷ như vậy , tỷ đây cũng không ngại ăn cậu "

Ca Khanh giật bắn mình thu tay về ai oán nhìn nàng giống như đang lên án khiến cho nàng cười khanh khách

" đùa cậu , đây là sào huyệt của bản cô nương , thế nào đẹp không ? " Phượng Vĩ nhìn xung quanh rồi đắc ý nói

" đẹp , rất đẹp " một người đã từng nhìn thấy vô vàn thứ hiếm gặp trên thế gian như Ca Khanh cũng bật thốt lên mà khen đẹp , cậu chưa bao giờ nhìn thấy một nơi đẹp mà thần bí như vậy , đẹp một cách khiến người ta choáng váng

" vậy cậu có muốn ở đây chơi với ta không " Phượng Vĩ hai mắt sáng rực nhìn hắn , như đang muốn nói cho hắn nàng thực sự cô đơn a mau đến đây với tỷ tỷ đi

" được , nhưng tháng sau ta còn phải quay về nếu không hai đại thần nhà ta sẽ nổi điên lên mất " Ca Khanh vui vẻ gật đầu , cậu ta trốn nhà ra đi có để lại bức thư hẹn một tháng sau quay lại , cho nên tháng sau phải đúng hẹn quay lại nếu không cuộc đời của cậu xong rồi

" vậy a , giới thiệu lại một chút tỷ đây tên Phượng Bạch Thiển , thế nào tên tỷ đẹp không " Phượng Bạch Thiển không biết tại sao lại muốn giới thiệu tên của mình cho hắn , thế gian gọi nàng là Phượng Vĩ bởi vì nàng tự lấy tên là Phượng Vĩ nhưng ai biết được cái tên này là hai họ phụ mẫu nhà nàng ghép lại , cho nên bọn họ tưởng rằng mình tên là Phượng Vĩ thật

" Ta tên Vĩ Ca Khanh , trước đây vì giấu diếm họ của mình cho nên ta chỉ lấy hai tự Ca Khanh , nếu tỷ đã nói cho ta biết tên thật của tỷ thì ta cũng nói cho tỷ biết " Vĩ Ca Khanh cười khanh khách trả lời lại

Nhưng hắn lại không chú ý đến ánh mắt Phượng Bạch Thiển bỗng nhiên co rút , sắc mặt dần trắng bệch dần nhưng sau đó lại biến mất nhanh đến nỗi không ai có thể nhìn thấy lại

" vậy sao " nàng mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt thì thẩm hỏi lại , cứ giống như một câu hỏi tiện miệng mà đặt ra không cần phải trả lời

" đúng vậy , cha ta nói phải biết lúc nào giấu thân phận lúc này biểu đạt ra ngoài , ở trong gia tộc không ai có thể ăn hiếp ta nhưng bên ngoài lại có rất nhiều nên phải cẩn thận "