Phượng Vĩ

Chương 9

" xin lỗi vì đã để khách quan đợi lâu , tại hạ Vũ Mị xin tạ lỗi " Khắp nơi tiếng nói bỗng nhiên im bặt không một tiếng động , ở trên sân khấu , cũng tối đen như mực bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng , một thiếu nữ y phục đỏ rực quyến rũ mà yêu mị xuất hiện , nàng ta dáng người yểu điệu khiến nam nhân không thể bỏ qua được nàng ta , chỉ là dung nhan của nàng ta lại rất bình thường , thậm chí là chỉ có thể nói là thanh tú , nhưng chỉ cần nhìn vào dáng người của nàng ta cũng đủ mê hoặc cho nên người ta tự khắc bỏ qua khuôn mặt của nàng ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó

Phượng Bạch Thiển nhếch môi cười nhạt , cũng không có gì hứng thú thêm , cúi đầu chơi đùa với quạt ngọc trên tay không nói thêm lời nào , nếu như nàng là nam nhân thì có lẽ thật sự sẽ hứng thú với vóc dáng yêu mị đó

3 người Trần Khinh Ngọc ngồi bên cạnh hứng thú nhìn chằm chằm bên dưới khán đài không chớp mắt , ai ai cũng chờ đợi câu nói tiếp theo của Vũ Mị

" danh sách đấu giá tối nay chắc mọi người cũng nắm rõ , vậy tiểu nữ không tốn thời gian nữa " Vũ Mị vừa dứt lời , 2 đại hán to lớn đưa 1 cái lồng lớn lên khán đài , lồng lớn được bao phủ bởi 1 tấm lụa đỏ thần thần bí bí

Có nhiều người bên dưới sảnh thông thường cũng bắt đầu hưng phấn , trái ngược lại những phòng phân hào lại không hề có động tĩnh giống như không có người

" vật phẩm đầu tiên , 1 con mao tuyết thú " miếng lụa được kéo ra . Bên trong cái lồng lớn đang nằm sấp lười biếng gặm nhân sâm , nó đúng như tên của nó , lông trắng như tuyết

Trong đầu Phượng Bạch Thiển hiện lên chút ký ức về loài mao tuyết này , tên giống thú , nó là hung thú sống ở trong băng tuyết quanh năm , có 1 bộ lông trắng như ngọc , thân thể nó cũng rất lớn có thể đặt hai đại nam nhân trên đó cũng có thể , mặc dù là hung thú nhưng khi qua thú pháp của nhà đấu giá nó lại như mất đi bản năng của mình , cho nên chỉ có thể làm thú cưỡi không thể làm thú chiến đấu

Đối với nàng mao tuyết này 1 chút hứng thú cũng không có

Nhàm chán nên nàng chống tay lên bàn , nhìn chăm chú cái quạt ngọc trên tay mình

Ngược lại với nàng , Trần Khinh Ngọc lại hai mắt tỏa sáng nhìn mao tuyết dưới khán đài , hứng thú đến nỗi đứng dậy lại gần xem

Nàng là 1 tiểu thư khuê các chính hiệu , suốt ngày hết tu luyện thì vùi đầu vào văn chương hơn nữa được phụ mẫu nuông chiều không cho đi ra ngoài sợ bị thương , đây là một trong những lần hiếm hoi nàng được ra bên ngoài thăm thú , nhưng không ngờ lại gặp chuyện giữa đường như vậy , từ lúc gặp cướp đến giờ chưa từng hưng phấn như vậy

Trần Khanh với Trần Vũ cũng nhìn chằm chằm dưới khán đài , mặc dù không được như tiểu cô nương nhưng vẫn rất hưng phấn , ai mà không muốn có một tọa kị hoành tráng như vậy

Ngắm nghía được 1 lúc Trần Khinh Ngọc quay lại nhìn Phượng Bạch Thiển , nàng e lệ tiến lại gần

" công tử , nếu không ta đưa mao tuyết này cho người để tạ ơn được không " mặc dù nàng rất thích con mao tuyết này nhưng đền ơn đáp nghĩa chuyện này nàng vẫn hiểu , con mao tuyết này mặc dù sau đấu giá , giá cả chắc cũng không lớn không nhỏ nhưng vẫn trong tầm kiểm soát được với nàng , có thể tự dùng tiền bản thân để mua

" không cần " Phượng Bạch Thiển ngẩng đầu trầm tư nhìn nàng 1 chút rồi trả lời , hài tử này thật biết đối nhân xử thế , mao tuyết này khi bán ra chắc cũng không phải 1 con số nhỏ vậy mà nàng bỏ được , chỉ tiếc nàng không hứng thú

" Ngọc muội muội , nếu công tử muốn có thể tính chung với hai huynh đệ ta không " chuyện này cũng coi như có lỗi của 2 huynh đệ họ không bảo vệ biểu muội cẩn thận nên mới như vậy , báo đáp là chuyện nên làm

Trần Khanh không lên tiếng cũng không ngăn cản , hắn chỉ một mực im lặng , mắt mũi nhìn chân không cử động

Phượng Bạch Thiển quét 1 vòng quanh 3 người sau đó không nói gì cả

Một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng cười lắc đầu " thôi , không cần "