Nhìn về phía xa hồ nước lớn, Lâm Phàm thấy được chiều tà đang dần rút lui, chuẩn bị thay thế cho đêm tối bao phủ nơi đây tràng cảnh.
Nhìn cất cao đôi cánh, bay về phía chân trời xa cảnh tượng, hắn suy nghĩ có chút mông lung, như thả hồn theo chúng.
" Cũng không biết bao giờ ta mới được làm những cánh chim kia, cất cao đôi cánh, bay khắp thế gian, đi phô diễn tài năng, cùng ngao du khắp thế giới này!"
Bụng đói cồn cào cảm giác truyền đến, kéo Lâm Phàm suy nghĩ về với thực tại cuộc sống. Trước tiên quan trọng là hắn phải sống được để chui ra khỏi khu rừng này cái đã và để sống được, thì điều đầu tiên đó là không được để bụng đói...
Chuẩn bị những thứ cần thiết cho bữa tối, nhìn đơn bạc bữa ăn chỉ còn có mỗi trái cây hoang dại, vì một tháng này hắn đã dùng hết thức ăn dự trữ của đội Rocket. Lâm Phàm thở dài ngao ngán, nhưng vẫn phải đem chúng ăn hết để có sức sống tiếp!
" Không thể tiếp tục dạng này thiếu thốn cuộc sống rồi! Đến ăn còn không đủ thì ta làm sao có sức để đối chọi với thiên nhiên tàn khốc, đó là còn chưa kể thân thể nhỏ bé này của ta, còn cần đầy đủ năng để phát triển khỏe mạnh đấy..."
Vì để cho mình có thể tốt đẹp và dễ dàng hơn sống tiếp, Lâm Phàm quyết định, ngày mai hắn sẽ đi thám hiểm rừng già, để cải thiện bữa ăn, vì hắn đã Pokemon đầu tiên của mình là Magikarp.
Còn về phần mang theo Shiny Magikarp cùng thám hiểm rừng già, hay là thôi đi hắn chưa từng nghĩ đến việc này. Bởi vì:
Thứ nhất: Chiến đấu trên cạn đối với Shiny Magikarp không khác gì cực hình với nó. Từ đó nó cho ra tác dụng chắc chắn sẽ không quá lớn, trừ khi nó tiến hóa thành Gyarados mới phần nào bỏ đi nhược điểm này.
Nhưng đợi đến khi đó thì Lâm Phàm đã sớm chết đói!
Thứ hai: Nguyên nhân này mới là căn bản, đó là Lâm Phàm không muốn làm gián đoạn quá trình tập luyện của Shiny Magikarp, bởi vì hắn thấy việc tập luyện này đối với nó có lợi cực lớn, đặc biệt là cho sự phát triển của Shiny Magikarp.
Không thấy sao? Chỉ qua ngăn ngắn thời gian, bằng vào việc tập luyện này, độ dài thân thể của nó đều đã tăng lên thêm 0,3 mét độ dài và cũng to lên thêm một vòng. Dạng này Lâm Phàm còn đi đánh gãy nó tập luyện, khác gì hắn gián tiếp hại nó.
Tuy không thể mang theo Shiny Magikarp cùng đi vào rừng. Nhưng có nó là Pokemon của mình, đó đã như là liều thuốc an thần cho Lâm Phàm, để hắn có thể đủ tự tin để đi đối mặt với những con Pokemon hoang dã khác...
Quyết định sau, Lâm Phàm liền bắt đầu suy nghĩ, lên kế hoạch cho việc thám hiểm của mình...
Nằm suy nghĩ miên man trong đêm tối, có thể là do quá kích động, vì hôm nay vừa thu được Shiny Magikarp.
Đồng thời là mong đợi cùng háo hức, khi ngày mai sẽ là lần đầu tiên hắn chính thức đi thám hiểm khu rừng, vì thế mà đến đêm khuya Lâm Phàm vẫn hai mắt mở thao láo, không tài nào ngủ được.
Đang suy nghĩ không có điểm dừng, thì nằm yên vị trong ngực của Lâm Phàm, quả trứng Larvitar bỗng nhiên động đậy cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn!
“Sao đột nhiên lại rung động kịch liệt và mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ Larvitar chuẩn bị chào đời? Sao trước đây ta không có cảm giác được chút gì dạng này rung động truyền đến??”
Vốn tưởng Larvitar mới chỉ đang từ lòng đỏ trứng thành hình đâu. Đột nhiên truyền đến mạnh như vậy, như kiểu Larvitar đều sắp phá trứng mà ra, khiến Lâm Phàm là thật có chút bất ngờ.
Cũng dễ hiểu thôi, vì một tháng này tới, dưới cường độ tập luyện cao vào ban ngày, khiến cho đến ban đêm mệt mỏi hắn là ngủ như chết. Thử hỏi như vậy làm sao Lâm Phàm cảm giác được rung động nhỏ của trứng Larvitar?
Ngủ đến bị người bê ném xuống ao còn không biết. Cảm nhận được quả trứng Larvitar rung lắc, đó mới là lạ! Còn về rung động mạnh như hiện tại, thì cũng chỉ mới xuất hiện ở trong mấy hôm nay mà thôi!
“Xem tình hình rung động hiện tại, có lẽ là cách ngày Larvitar chào đời hẳn là sẽ không xa nữa đâu. Như vậy ta trước hết hẳn là phải về hang động một chuyến, biết đâu suất sinh ở trong hang động đó sẽ có lợi cho Larvitar...
Thật là mong đợi Larvitar chào đời một khắc này. Như vậy ta liền có hai con Pokemon và còn có một con có thể chiến đấu trên mặt đất, cùng ta thám hiểm khu rừng...!”
Bị Larvitar nháo sự cắt đứt mạch suy nghĩ. Chỉ còn lại là vui vẻ tâm tình khiến Lâm Phàm trí não là buông lỏng hơn và dễ dàng hơn chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau! Lâm Phàm bừng tỉnh do có vật gì đó cọ cọ vào ngực mình khiến hắn tê ngứa và giật mình.
Cúi đầu xuống hắn thấy quả trứng Larvitar đang rung động nhè nhẹ, có lẽ như hắn dự đoán cách cái ngày mà Larvitar ra đời không còn xa, cũng không biết từ đâu, nhưng Lâm Phàm có cảm giác, Larvitar hẳn là sẽ ra đời trong khoảng một tuần tới!
" Như vậy liền không gấp, trước tiên còn có vài ngày thời gian thám hiểm khu vực rừng này, trước mắt cải thiện bữa ăn cái đã. Sau đó đem Larvitar trở về hang, chờ ngày nó ra đời cũng không muộn."
Cẩn thận để gọn quả trứng Larvitar vào ba lô sau, Lâm Phàm mới đi ra bờ ao, vệ sinh nhẹ thân thể và chuẩn bị lên đường, vào rừng thám hiểm!
Trước khi đi hắn còn không quên gọi Shiny Magikarp lại, dặn dò cẩn thận nó không được đi đâu, chỉ ở đây tập luyện, dù sao đối với kẻ yếu như Lâm Phàm, mỗi một sự cẩn thận đều là không hề thừa! Cẩn thận được liền tốt.
Nhưng đáp lại sự cẩn thận dặn dò của hắn là đôi mắt trố, ngốc manh thường thấy của Shiny Magikarp. Lâm Phàm có cảm giác mình như là đem nước đổ đầu vịt vậy và lời nói của hắn cũng chỉ như gió bay đối với Shiny Magikarp mà thôi!
Lâm Phàm là thật có chút hoài nghi, độ thông minh của con Shiny Magikarp này có phải hay không bị liên tục húc đầu vào đá động tác, làm cho dần dần bị giảm thiểu và thậm chí là trở xuống âm trị số.
Cuối cùng hắn cũng mặc kệ nó có hiểu hay không, dứt khoát xách lên ba lô, quay người bỏ đi vào rừng.
" Thôi kệ! Mặc cho đầu cá này tự do hoạt động đi, dù sao từ trước đến nay nó cũng sẽ không đi ra khỏi ao nước này. Ta lo lắng cũng bằng thừa..."
Hừng hực khí thế đi vào rừng thám hiểm vào buổi sáng, nhưng lại phải ỉu xìu trở về vào buổi chiều. Bởi Lâm Phàm là thật không tìm được thêm bất kỳ thứ gì có thể cải thiện được bữa ăn, ngoài số trái cây thu được là nhiều hơn trước kia.
Bởi vì nơi này cũng không phải là phổ thông địa cầu thế giới. Trong rừng làm gì tồn tại gà rừng, thỏ rừng, chuột rừng,... loại này mấy con thú nhỏ, lại có chứa thịt thơm!
Khắp nơi đều là Pokemon. Lâm Phàm đến tự vệ trước chúng còn khó, trêu chọc chúng hắn còn không dám, nói gì đến việc biến chúng thành lương thực, bổ sung cho khẩu phần ăn của mình.
Động vào chúng khác gì bảo hắn chuẩn bị đi đầu thai và cánh cửa đến địa phủ đang rộng mở chào đón hắn!
Dạng này hoàn cảnh khiến cho Lâm Phàm ngay trong ngày hôm sau liền lên đường trở về hang động của Tyranitar.
Bởi so với ở đây thì ở đó hoàn cảnh là tốt hơn nhiều, dù sao nơi đó cũng có nhiều trái cây cho hắn hơn là ở nơi này. Đến kiếm vài quả dại bỏ bụng mà cũng khó khăn vất vả.
Chỉ là trên đường đi có một điểm khiến Lâm Phàm lưu ý, đó là xuất hiện nhiều Pokemon hoang dã cỡ nhỏ hơn, tập trung về khu vực này.
Nếu trước kia là khó gặp được chúng, thì hiện tại lại có thể thi thoảng cách một đoạn lại gặp một đầu đang trốn chui trốn lủi kiếm ăn, thi thoảng sẽ nghe ngóng động tĩnh và chạy biến khi gặp Lâm Phàm kẻ lạ mặt này!
Cũng không khó để có thể đoán được đáp án.
"Có lẽ là do thời gian Tyranitar mẹ bị bắt đi đã qua hơn một tháng. Không có hung uy của Tyranitar mẹ đe dọa, với độ dồi dào thức ăn và môi trường sống tốt như ở nơi này, những con Pokemon tập trung lại đây kiếm ăn và sinh sống cũng là điều đương nhiên."
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm không khỏi theo bản năng đề cao cảnh giác, nhìn ngó xung quanh, để chắc chắn không có nguy hiểm rình rập. Hắn cũng tăng nhanh bước chân, đường cũ phản hồi, dùng nhanh nhất tốc độ để về phía hang!
Bởi vì trong tự nhiên, đã có thức ăn thì sẽ có kẻ tìm đến kiếm ăn đơn giản như vậy quy luật suy ra.
Nơi này nhiều Pokemon nhỏ như vậy, chúng chắc chắn không phải thức ăn của Lâm Phàm, nhưng sẽ là thức ăn của kẻ ăn thịt mạnh hơn chúng và nhìn chúng cẩn thận bộ dạng, Lâm Phàm đoán nơi này ắt hẳn là thật có kẻ ăn thịt tồn tại.
Mà Lâm Phàm sợ nhất và không muốn gặp nhất lúc này, đúng là dạng này những kẻ ăn thịt. Bởi trước bọn chúng, Lâm Phàm cũng không khác gì một miếng nho nhỏ thịt tươi và không có chút nào sức tự vệ!
Cũng còn may, nhờ một tháng rèn luyện bơi lội không ngừng nghỉ, cơ thể Lâm Phàm đã dẻo dai, linh hoạt hơn rất nhiều lúc mới đến đây.
Di chuyển trong rừng tốc độ cũng theo đó mà nhanh hơn rất nhiều. May mắn nhất là hắn cũng không có gặp được một con to lớn, thích ăn thịt nào trên đường trở về hang động của mình.
Đến gần hang động vị trí, thấy nhởn nhơ thoải mái kiếm ăn, bọn Pokemon nhỏ, Lâm Phàm mới yên tâm là không có nguy hiểm tiềm ẩn.
Trên đoạn đường về gần đến hang động, Lâm Phàm thấy rất nhiều Pokemon nhỏ ăn chay như Treecko, Volbeat, Bulbasaur,...
Trong đó Lâm Phàm rất thích Treecko, do nó có tính linh hoạt trong chiến đấu rất cao, thích hợp cho nhiều đội hình. Còn về phần Bulbasaur tiến hóa hình đúng dạng chuẩn hình tank, cũng có tác dụng lớn.
Nhưng hắn không có đem bất kỳ con Pokemon nào trong số chúng thu phục, thậm chí ý định cũng là không hề có.
Dù không có hạn định số Pokemon được bắt trong rừng và mang theo trong người giới hạn như luật trong trong liên minh, nhưng vì mình và cũng vì Pokemon của mình sau này, hắn không thể không làm ra cân nhắc được cùng mất, lợi cùng hại!
Để đào tạo được một Pokemon tốt, ngoài người huấn luyện tự thân cách thức chỉ đạo, dạy dỗ, cách huấn luyện,... Còn có là do yếu tố dinh dưỡng mà người đó cung cấp cho Pokemon, cộng thêm sự chăm sóc chúng mà nhà huấn luyện làm ra...
Nếu Lâm Phàm chỉ yêu cầu Pokemon ở tầm trung, hắn sẽ không ngại thu phục bất kỳ một con Pokemon, rồi thả ra tự nhiên, cho tự sinh tồn như Pokemon hoang dã. Không cần biết tiềm lực của nó đến đâu.
Nhưng hắn yêu cầu Pokemon của mình là phải thuộc hạng ưu tú, có cơ hội đào tạo để đạt được thực lực chuẩn thiên vương, thậm chí thiên vương, cao hơn nữa là quán quân cấp bậc.
Nên hắn không thể không cân nhắc việc thu phục Pokemon của mình... Ít nhất cũng phải có thể tự thân phát triển tốt và có thể thấy rõ tiềm lực cao như Shiny Magikarp, không thì cũng phải có chút tác dụng trong thời điểm này thì hắn mới thu phục.
Không thấy đối với mấy con Pokemon nhỏ, thu phục xong người ta đều phải tự tay chăm bẵm chúng từng li từng tí đấy sao?
Mà hiện tại hắn đang ở hoàn cảnh là ốc còn không mang nổi mình ốc, miếng ăn của bản thân còn phải đi lo từng bữa, ở đâu lo được thêm cho một con Pokemon khác.
Hơn nữa thu phục mấy con cỡ nhỏ Pokemon này, ở hiện tại là hoàn toàn không có mấy tác dụng đối với Lâm Phàm. Cứ nhìn chúng mà xem, dạng này nhỏ bé, yếu ớt có thể đánh được ai ở bên ngoài kia.
Đụng độ và giao chiến với kẻ địch mạnh, đem chúng tung ra chiến đấu, không khéo còn chẳng khác nào tung cho đối phương một miếng thịt mềm và bảo ngươi hãy ăn đi.
Mặc dù tương lai của chúng có thể là rực rỡ muôn màu thật đấy, nhưng rất tiếc, hiện tại Lâm Phàm là không đủ lực để đi cùng chúng trên một chặng đường dài, từ giờ cho đến cái ngày bọn chúng tỏa sáng đó!
Thứ hắn cần bây giờ là một con thực dụng Pokemon, có thể giúp hắn ít nhất là có chút sức tự vệ trước nguy hiểm, mà không phải là một con Pokemon chỉ có tiềm lực, không có chiến lực kẻ yếu đuối...
Hang động đã dần xuất hiện ở trước mắt, Lâm Phàm tức tốc trở về hàng, gạt bỏ đi những vấn đề trong đầu!
Chuyện tương lai để tương lai tính, dù sao đường còn dài, lo gì không tìm được Pokemon tốt và hợp với mình!