" Khục... Rắc..."
Thanh âm khô khốc vang lên, nhẹ nhàng giải quyết việc khớp vai lệch vị trí, Lâm Phàm bắt đầu xem kỹ từng trang giấy để nghiên cứu về môn tam thân thuật này.
" Ồ, thật là đáng sợ ý trí lực, giải quyết thương thế ở mức độ như vậy mà mặt đều không hề đổi sắc, kẻ này là thể thuật kỳ tài sao?... Itachi bại bởi kẻ này cũng là xứng đáng."
Chẳng trách hắn có suy nghĩ như vậy. Khi mà sở hữu ý chí lực phi thường cỡ Lâm Phàm thường có sức chịu đựng siêu nhiên và thường là hạt giống khó được để rèn luyện thể thuật.
Mà thể thuật ở tiền kỳ thường có ưu thế lớn hơn nhẫn thuật, cho nên hắn nghĩ việc Lâm Phàm thắng được Itachi cũng là điều dễ hiểu.
Qua không bao lâu, nhìn thấy hai cánh tay đã hoạt động như thường và bắt đầu luyện tập kết ấn của Lâm Phàm, kẻ đến lập tức thu hồi tiến lên giúp đỡ trị thương ý định.
Tiếp tục quan sát Lâm Phàm, hắn dần dần hiện lên chấn kinh biểu lộ.
Bởi chỉ sau lần đầu kết ấn còn đôi chút chậm chạp, thì đến lần thứ hai, xét cả về tốc độ lần động tác thì Lâm Phàm đã hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để hoàn thành ba bộ nhẫn thuật này.
" Bộ dạng này, không gian phát triển nhẫn thuật của hắn cũng không hề yếu kém so với thể thuật! Kẻ này rốt cuộc là thể thuật hay nhẫn thuật hạt giống tốt đây? Hay hoặc là cả hai..."
Ý nghĩ này có chút đáng sợ và khi chấn kinh qua đi, suy nghĩ kỹ càng lại kẻ này tâm tình mới dần dần trở lại bình thường.
" Làm sao có thể kiêm tu chứ, dù sao tinh lực và thời gian của một người đều là có hạn. Hơn nữa có đôi khi hạt giống tốt sẽ mãi mãi chỉ là hạt giống mà thôi. Không trở thành đại thụ đều là như nhau. Không có gì đáng nói."
Nếu biết được trong cơ thể bé nhỏ kia chứa đựng linh hồn của một người trưởng thành, đã trải qua quá nhiều bài tập để khống chế thân thể tuân theo suy nghĩ, hơn nữa còn là một siêu năng lực giả thì kẻ đến sẽ chẳng có gì bất ngờ khi Lâm Phàm làm được điều này.
Có điều hắn không biết. Và khi tiếp tục quan sát thì biểu lộ dần dần bình thường kia lại dần dần bị khiếp sợ đến thay thế.
Đó là bởi vì chỉ qua vài chục phút thời gian, bên cạnh Lâm Phàm đã xuất hiện thêm một tên Lâm Phàm thứ hai.
Không sai, đây chính là phân thân thuật, hắn đã luyện thành!
Phân thân vừa mới xuất hiện không hề đờ đẫn hay ẻo lả, trái lại nhìn rất có thần. Đặc biệt là khi đột nhiên ánh mắt của ảnh phân thân trở nên sắc bén, sau đó rút ra phi tiêu bên hông công kích về phía Lâm Phàm.
" Viu... viu... viu..." Ba thanh phi tiêu bông mai vạch phá không khí bay tới.
Ở khoảng cách gần như vậy ra tay còn không hề lưu tình. Đặc biệt là nhìn phi tiêu kia không hề giống giả, chắc chắn mang theo tính sát thương cao đây. Hắn tránh được sao?
" Bụp... pặc.. pặc.. pặc.."
Vị trí nguyên bản của Lâm Phàm nổ ra một đám khói trắng, sau đó là thanh âm của những thanh phi tiêu bông mai găm vào gỗ.
Khúc gỗ rơi xuống đất phía trên có cắm lấy ba thanh phi tiêu, khói trắng tán đi và Lâm Phàm thì xuất hiện ở cách đó ba mét.
Hắn đang lặng yên cảm thụ hết thảy biến hóa khi thi triển nhẫn thuật.
Dù không thể cảm nhận được tỉ mỉ từ trong ra ngoài những biến hóa như khi còn là siêu năng lực giả, nhưng Lâm Phàm vẫn nắm bắt được thứ mình cần.
" So với sức mạnh nhân thể bị hạn chế ở thế giới Pokemon thì ở nơi đây nguồn sức mạnh này được giải phóng và ít chịu hạn chế hơn nhiều. Đồng thời nguồn sức mạnh này cũng dễ dàng bị nắm bắt hơn và khống chế hơn nhiều. Nó cũng không hề đơn nhất như ở thế giới Pokemon."
Ở thế giới Pokemon, nhân thể sức mạnh chỉ thấy được dễ dàng nhất đó là siêu năng lực và siêu năng lực giả. Nhưng ở nơi này, sức mạnh của con người mới là tối cường nhất và đa dạng nhất.
Không còn cảm giác mơ hồ và gò bó khi thi triển nhẫn thuật như ở thế giới Pokemon, đây mới là điều khiến Lâm Phàm vui vẻ nhất.
Tam thân thuật chẳng khó để luyện thành, luyện thành sau Lâm Phàm đối với ba môn nhẫn thuật cấp thấp này cũng lập tức mất đi hứng thú.
Thay vào đó hắn lại bắt đầu đoán luyện thân thể của mình. Dù sao ở giai đoạn này thân thể sức mạnh mới là thứ giúp được hắn nhiều nhất.
Qua đó hắn có thể mò mẫm để tìm trở về con đường cũ, con đường để trở thành một siêu năng lực giả, bằng cách liên tục nghiền ép cực hạn của bản thân, rèn luyện và kích thích sức mạnh ý chí ẩn trong cơ thể mình.
Dù sao cũng là toàn bộ thân thể xuyên qua, cho nên hắn tin tưởng sức mạnh trước kia chỉ là bị ẩn dấu đi mà thôi. Việc của hắn cần đó là đem sức mạnh ẩn giấu trong thân thể mình bới móc ra.
" Với bộ thân thể này ta đã có thể đi đến đỉnh phong một lần thì không có gì có thể cản ta đi tới đỉnh phong lần thứ hai. Chỉ là hoàn cảnh hơi khác mà thôi! Đến khi đó... hừ hừ!"
Càng nghĩ Lâm Phàm càng hưng phấn, càng nghĩ hắn càng đầu nhập vào tập luyện một cách điên cuồng.
Thấy Lâm Phàm bắt đầu lặp đi lặp lại việc tập luyện một cách bài bản và có phần nhàm chán, ánh mắt quan sát hắn cũng theo đó mà dần dần thu hồi và rời đi.
Tất cả lại được diễn ra như thường và việc xuất hiện của Lâm Phàm chẳng hề ảnh hưởng gì đến nơi đây. Trừ việc Uchiha Itachi có nhiều hơn một phần hứng thú và tập luyện có phần chăm chỉ hơn trước mà thôi!!!
.....
" Oa là Lâm Phàm, Lâm Phàm đến rồi!"
" Trước kia không để ý, giờ ta mới nhận ra Lâm Phàm cũng thật tốt nhìn đâu..."
" Đâu chỉ là tốt nhìn, ta thấy là thật đẹp trai mới đúng... Hơn nữa còn rất mạnh đâu."
Không chút nghi ngờ, biểu hiện ưu tú sau, Lâm Phàm lập tức trở thành nhân tố được mọi người chú mục và cũng thành công hấp dẫn được một đám loli fan.
Nhưng đối với tâm lý của một người trưởng thành như Lâm Phàm làm sao có thể bị hấp dẫn bởi một đám nhóc tì đâu.
Do đó hắn cũng chẳng buồn đáp lại sự cuồng nhiệt của đám nhóc, lặng lẽ đi đến góc nhỏ quen thuộc và gục đầu xuống bàn chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.
Nhưng thái độ của hắn lại thành công gây thù chuốc oán với đám tiểu nam hài trong lớp, phần lớn đều là nhìn hắn với một ánh mắt chứa đầy lửa giận và thù hằn.
" Lại một tên Itachi nữa, hừ. Thật là chán ghét, không phải là được một lần đệ nhất sao, vậy mà đã kiêu căng thành dạng này."
" Đúng vậy, có gì ghê gớm cơ chứ. Đó là không đụng phải ta, nếu đụng phải ta chưa chắc hắn đã may mắn tiến được đến trận chung kết."
Lúc này lại có một thanh âm đi ngược với ý kiến số đông ở đây vang lên.
" Không phải hắn thái độ tự trước giờ vẫn vậy sao? Không có chút nào thay đổi đâu."
Như một viên đá nhỏ làm rung động mặt hồ phẳng lặng, cả đám nhóc tất cả đều đứng hình mất hai giây để hồi tưởng lại hình ảnh của Lâm Phàm từ trước giờ trong suy nghĩ.
Kỳ lạ là tất cả đều vừa khớp với những gì được nói ở trên. Điều này lập tức khiến đám nhóc câm nín không còn gì để nói, nhưng sự khó chịu vẫn còn viết rõ trên mặt.
Có điều nó chỉ là chuyển qua một phương hướng khác mà thôi.
Mục tiêu là kẻ vừa nói ra những lời đi ngược với ý kiến của số đông kia.
" Itachi không phải chuyện của ngươi, tốt nhất là im miệng cho ta, ngươi cũng chẳng hơn gì tên đáng ghét kia đâu." Một tên nhóc áo xám với mái tóc xù như bờm sư tử lập tức nã pháo âm thanh phun về phía Itachi.
Rất tiếc! Đáp lại tên nhóc chỉ là sự thờ ơ từ Itachi.
Lời cũng đã nói xong,Uchiha Itachi lẳng lặng tiến về chỗ ngồi, bình thản ngồi xuống như chẳng có gì xảy ra, mặc cho tên nhóc ở bên tai gào thét nhưng không dám thật sự động thủ.
Đang lúc đám nhóc còn nhốn nháo thì cửa phòng học bỗng nhiên bị mở toang.
Đi vào là ông thầy ninja quen thuộc, nhưng bên cạnh còn theo đó là hai tên ninja lạ lẫm. Cả ba vẻ mặt đều phi thường nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng sợ.
Điều này làm cho đám nhóc lập tức nhận sợ, trước dạng khí thế này bọn chúng lập tức trở nên ngoan ngoãn. Tất cả trở về đúng vị trí của mình và lom lom nhìn ba người.
Cảm nhận được không khí xung quanh biến hóa, Lâm Phàm cũng ngồi thẳng dậy hướng mắt về phía đài cao thầm nghĩ " Xem ra có chuyện chẳng tốt lành gì muốn phát sinh."
Sự im lặng trong phòng học rất nhanh bị phá vỡ khi một trong hai tên ninja lạ lẫm kia lật tay lấy ra một bản danh sách, sau đó lập điểm tên những học sinh đang có trong phòng học này.
Kẻ bị đọc tên vẻ mặt ngu ngơ, kẻ không bị gọi hoặc chưa bị gọi cũng là ngơ ngác và hồi hộp thậm chí là sợ hãi mà tiếp tục nghe điểm danh.
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm trong căn lớp học nhỏ bé này!!!