Pokemon Kaitou Izumi

Chương 473: Có cơ tình

Ở bên trong gia tộc Dra-, nơi sinh sống của một bầy Jynx chuyên gia siêu năng lực, lúc này đây có hai người đang chật vật đau đớn ngủ say trong tra tấn.

Việc Kaitou thức tỉnh khỏi Bad Dreams sớm hơn dự tính là điều Draskiv không tính toán được.

Hai thành viên tham gia huấn luyện còn lại vẫn đang chịu cảnh bị đè ép bởi tinh thần của Jynx.

Có điều, lúc này hai người còn lại cũng có dấu hiệu của việc thoát khỏi khống chế, mà người vùng dậy trước tiên là Kento

“Đây là… hiện thực?” Kento không quá rõ ràng tình huống hiện tại, rõ ràng là cậu đã tiến vào một số ảo cảnh được tạo ra bởi Jynx.

Lúc này đây lại thức tỉnh ở trong một khu rừng xa lạ, điều đầu tiên mà Kento làm là tìm hiểu xung quanh.

Sau khi nhìn thấy thành viên tham gia huấn luyện còn lại ở bên cạnh, và trước mặt mình là hai con Jynx cấp cao.

Bản thân thì không mang theo pokeball, toàn bộ hành trang và pokeball đều bị thu lại, chỉ có thể một mình đương đầu với kẻ thù, Kento thật sự phải rất cẩn thận.

Bịch!

Vừa mới đứng dậy, lập tức một sức đè khủng khiếp từ phía Jynx đánh xuống, cả người Kento mất đi thăng bằng, sau đấy khuỵu xuống một chân.

Ngước mặt lên, toàn bộ gương mặt của Kento tràn đầy mồ hôi, có điều nơi này cũng không quá cách xa gia tộc Dra-.

Trước khi thử thách bắt đầu, Draselly – người ở lại giải thích cuộc huấn luyện bên trong gia tộc đã nói

“Các ngươi phải tiến vào lãnh địa của Jynx, không được phép mang theo bất cứ đồ vật tùy thân, Jynx sẽ không tùy tiện tấn công các ngươi.”

“Nhưng bọn nó vẫn sẽ liên tục sử dụng siêu năng lực tác động lên tâm trí ngươi, thức tỉnh, và trở về bên trong gia tộc Dra- trước thời hạn chín ngày là điều kiện để vượt qua cửa aỉ”

“Huấn luyện về tinh thần và lòng tin – bắt đầu!”

Nói xong toàn bộ luật lệ và yêu cầu để vượt qua cửa ải, Draselly đột nhiên biến mất rời đi, để lại Kento và người còn lại ở trong khu vực của Jynx.

Bọn cậu bị ép tiến vào ảo ảnh trước khi kịp nhận ra, và cả hai đều đang chật vật với những trò đùa quái ác của bọn nó.

Có lúc Kento nghĩ rằng mình sắp chết rồi cơ, nhưng mà bằng cách này hay cách khác, cậu vẫn cố gắng giữ được bình tĩnh, phân tích ra sự khác biệt trong mỗi ảo ảnh.

Và bây giờ là thời điểm mà Kento cần phải trở về bên trong gia tộc, hít lấy một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh…

“Chết tiệt, đầu mình cảm giác nặng quá”

Kento đưa tay chống lấy một bên thân cận, suy yếu nhìn về đối diện, cậu cố gắng bước trở về phía khu nhà ở.

Nhưng mỗi bước đi đều nặng nề như đá đè, đúng như lời của Draselly nói, đám pokemon này không tùy tiện tấn công bọn cậu.

Vậy nên thống kê lại việc mà Kento cầm làm lúc này là:

“Giữ vững tinh thần tỉnh táo, sau đấy phối hợp giữa nghỉ ngơi và việc quay trở lại gia tộc trước thời hạn, các pokemon sẽ không tấn công, hoảng sợ liền sẽ khiến ta trở nên yếu đuối!”

Hít một hơi sâu, tựa người vào thân cây để làm chỗ đựa, Kento cố gắng để bản thân không phải lao lực quá nhiều.

Tránh sau bóng râm để hạn chế sự thoát nhiệt, bọn Jynx thật sự rất giỏi trong việc khống chế siêu năng lực.

Tuy nhiên, với một siêu năng lực gia như Kaitou, người đã có thể tự mình dịch chuyển mà không cần nhờ đến pokemon hỗ trợ, bài huấn luyện này gần như không có tác dụng với đối phương.

Không quá khó hiểu khi Draselly và Laverya lại đưa ra một bài huấn luyện khác dành cho Kaitou.

‘Cũng không biết là Kaitou có chật vật giống vậy không…’

Kento nhìn về phía xa xa, một bài huấn luyện khác, Kento không bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ giúp Kaitou dễ dàng vượt qua cửa ải hơn.

Bởi vì rất có thể, gia tộc Dra- sẽ gia tăng độ khó cho phần huấn luyện của Kaitou, và bây giờ đứa nhỏ đáng thương kia còn chật vật hơn cậu ở đây?

“Aaaahh!! Không thể thua cuộc được”

Kento nghỉ ngơi khoảng chừng nửa tiếng, Jynx không tiếp tục gây khó dễ cho cậu ta nữa, tuy nhiên, một khi Kento rời khỏi bài huấn luyện, như vậy người còn lại sẽ bị thêm một luồng siêu năng lực khác tác động vào.

Vốn dĩ đã gần tỉnh dậy, thành viên còn lại của buổi huấn luyện lại tiếp tục lâm vào ngủ say, đối mặt với các ảo ảnh ‘không thân thiện mấy’ của bầy pokemon.

Trong lúc mà Kento đang chật vật quay trở lại vào ngày thứ bảy, thì lúc này, người mà anh nghĩ còn chật vật hơn mình đang tận hưởng cuộc thi Pokemon Contest!

“Lucario, Glaceon, khiêu vũ trong Icy Wind”

“Lucario, nâng đỡ bạn nhảy của mình, dùng Aura Sphere để tiến hành bật nhảy trên không”

Kaitou mỉm cười đối với hai pokemon của mình hướng dẫn mệnh lệnh, vốn nghĩ rằng sẽ có một chút không khớp giữa bọn chúng.

Nhưng cái ánh nhìn âu yếm giữa Glaceon và Lucario là tình huống thế nào?

“Cái quái gì vậy?” Kaitou nhìn thấy khung cảnh khiêu vũ tuyệt diệu phía trên không trung.

Lucario không hề ngại ngùng khi ôm lấy Glaceon, đồng dạng, Glaceon cũng rất phối hợp với Lucario.

Như một cặp uyên ương đang bay lượn trên bầu trời, cùng với hiệu ứng âm thanh khi Aura Sphere va chạm vào mặt đất.

Hai con pokemon ôm lấy nhau tiếp xuống mặt đất, với một chiêu Ice Beam đóng băng khói bụi xung quanh, và bọn chúng ôm nhau khiêu vũ tung cước đập bể băng giá.

Phần trình diễn này còn xuất sắc cả những gì Kaitou mong đợi, hai con pokemon này… có cơ tình ở đây!

“Xuất sắc!” Y tá Joy nhịn không được đứng dậy vỗ tay, một màn trình diễn đầy hồng phấn như vậy làm trái tim cô gái nhịn không được đập thình thịch.

“Một vũ điệu tràn ngập tình yêu a!” Chủ tịch hiệp hội Pokemon Contest thị trấn Alamos cũng vỗ tay cho phần thể hiện của Kaitou.

“Tình yêu, nỗ lực, và cả sự thấu hiểu, một phần trình diễn cho thấy được vẻ đẹp của mối liên kết giữa các pokemon, rất đáng để chiêm ngưỡng!” Dawn cũng đưa ra đánh giá đầy ưu ái cho Kaitou.

Có vẻ phần khiêu vũ đầy tình cảm giữa Lucario và Glaceon đã làm nhiều trái tim anh chàng cô gái trẻ rơi vào bể tình?

Một điều mà Kaitou chưa từng để ý ở trong đội hình của mình.

Từ lúc nào mà các pokemon của cậu đã bắt đầu học rắc cẩu lương trong khi chủ nhân của bọn chúng còn độc thân?

“Làm tốt lắm” Có chút gượng gạo khích lệ hai pokemon của mình, Kaitou nhìn Lucario và Glaceon trở lại, ánh nhìn bắt đầu có chút kỳ dị.

Bị nhìn đến đỏ mặt, Glaceon liền đáp lên vai của Kaitou làm nũng, Lucario liền nghiêm trang làm mặt lạnh che dấu cảm xúc, nhưng đôi tai đỏ bừng của nó đã bán đứng bản thân.

“Hai đứa này…! Thật là” Kaitou buồn cười thở dài, cậu cũng không cấm yêu đương trong đội ngũ, dù sao nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, để cho pokemon trong đội hình của mình vẫn là tốt hơn.

Đưa tay xoa đầu của Glaceon, sau đấy dùng ánh mắt thú vị nhìn sang Lucario, Kaitou nhịn không được bật cười lên.

Cảm giác mệt mỏi và nặng nề từ đợt huấn luyện trước với Darkrai đã dần tiêu biến bởi sự đáng yêu của các đồng bạn của mình.

Kaitou lúc này thật sự tận hưởng cuộc thi Pokemon Contest, trong khi hai người còn lại kia đang chật vật ngoài rừng rậm.