Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết

Chương 8: Lần thứ hai tiến vào

6h tối Triệu Phong về đến nhà. Không khác gì những ngày khác, hắn bắt đầu nấu ăn từ những nguyên liệu được mua ở siêu thị gần nhà. Bữa ăn này rất đơn giản, chỉ một nồi canh thịt hầm với khoai tây và cà rốt. Triệu Phong sống tiết kiệm, hắn thường thường tự nấu ăn một lần cho vài ngày, và ăn loại món ăn này trong nhiều ngày. Chán không? Chán chứ! Nhiều lúc hắn thấy kinh khủng, ăn một món nhiều ngày khiến những ngày sau hắn nhìn thấy món này lại có cảm giác buồn nôn. Đó cũng là lý do mà sau khi ăn một món trong nhiều ngày, phải qua vài tuần hắn mới ăn lại được món đó.

Quá khứ nghèo khó từ khi bố mẹ mất không cho phép hắn tiêu xài hoang phí. Nhất là sau khi hắn nhìn thấy giá cả pokemon, nhất là sau khi hắn biết muốn trở thành nhà huấn luyện thì phải đốt lượng lớn tiền.

Cuộc sống có thể không như chúng ta mong đợi, nhưng lựa chọn con đường và cách sống thế nào là do mỗi con người. Triệu Phong có thể từ bỏ cuộc sống kham khổ hiện tại để ăn sung mặc sướng, đó cũng là một sự lựa chọn. Lựa chọn không có tính đúng sai, chỉ có con người sẽ hối hận nhiều hay ít về sau, chỉ có con người phải bỏ ra cái giá bao nhiêu để bù đắp lại những hậu quả đằng sau sự lựa chọn. Triệu Phong lựa chọn con đường huấn luyện viên pokemon, vì vậy tình cảnh trước mắt của hắn là một trong những hậu quả hắn phải gánh vác. Hắn không giống như nhiều người vừa đi được một đoạn đường thì từ bỏ. Hắn cảm thấy mình đã làm thì nên làm tốt nhất có thể, gánh được tới đâu thì hắn sẽ tiếp tục gánh. Có lẽ không lâu sau, thậm chí là ngày mai, hắn mệt mỏi, đôi vai rã rời, hắn gục ngã dưới gánh nặng, khi đó có thể hắn sẽ thật sự từ bỏ. Nhưng đó là tương lai, hiện tại hắn không có đủ thời gian và sức lực để lo những việc trong tương lai xa. Hắn... gánh vác hiện tại cũng đã đủ mệt và đủ thảm lắm rồi!

Một đứa bé gánh trên vai những gánh nặng nhọc nhằng từ nhỏ, đánh mất tuổi thơ để trở nên trưởng thành, chín chắn hơn, để không còn bồng bột và nông nỗi như bạn cùng trang lứa. Nỗi niềm ấy sợ rằng khó có người có thể hiểu thấu. Triệu Phong không cảm thấy hắn cần được ai thương hại, cần được ai thương xót, hắn chỉ cảm thấy nếu có thể nghỉ ngơi một chút thôi là tốt rồi.

Khẽ nhấp một ngụm canh nóng bỏng, cảm nhận vị mặn của muối, vị ngọt ngọt của bột ngọt, cùng mùi hương của cà rốt, khoai tây, Triệu Phong cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng, thoải mái. Ăn từ tốn từng miếng khoai, miếng cà rốt, nhai chầm chầm hai miếng thịt, Triệu Phong cảm thấy cuộc sống của hắn dẫu có cơ cực, song cũng không quá khổ sở. Ít nhất hắn không lo đói bụng, hắn không sợ thiếu cái ăn, cái uống, không sợ không có chỗ ngủ như nhiều người bất hạnh khác. Đã như vậy thì hắn có lý do gì để than thở? Không, hắn cần mạnh mẽ hơn, cần dành thời gian than thở để làm việc khác mang lại lợi ích.

Sau khi dọn dẹp, rửa xong chén đĩa, Triệu Phong ngồi nghỉ khoảng 5 phút. Hắn thả lỏng cả cơ thể, đầu óc không hề nghĩ ngợi gì, thư giãn hết mức có thể.

Hết 5 phút nghỉ ngơi, hắn bắt đầu khóa cửa, tiến vào bàn học ở ngay phòng khách, mở quyển sổ ghi chép ra, lấy ra một tờ giấy khác, bắt đầu viết. Triệu Phong chia đánh giá thành các cột thể chất, tính cách, địa vị trong lồng, dã tính, vẻ sống động.

Khi quan sát thân hình mỗi con Weedle, hắn đều có ghi chú vào. Cột thể chất, hắn chỉ ghi vào những cái đặc biệt của mỗi con nếu có. Ví dụ con số 3 có chân to, con số 5 có gai nhỏ, con số 9 có thân hình lớn hơn những con khác. Triệu Phong biết thể chất sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của pokemon, nên hắn cần phải thận trọng.

Về địa vị trong lồng, hắn căn cứ vào chỗ nằm của chúng, thái độ của những con khác trong lồng đối với nó. Hiển nhiên một con nằm ở vị trí thoải mái, xung quanh không con nào dám tới gần, những con khác đều e ngại nó, thì nó chắc chắn có địa vị cao trong lồng. Với một loài động vật như động vật nơi hoang dã, địa vị pokemon sẽ nói lên thực lực mạnh yếu của chúng, ngoài ra nó cũng là một trong những nhân tố để nhìn ra tính cách của pokemon.

Tính cách, dã tính, vẻ sống động gần như chỉ có thể dựa vào hành động và đôi mắt của chúng. Triệu Phong không có nhiều thời gian, vì thế lúc sáng hắn đã lựa chọn hành động cực đoan nhất: dùng cây chọc vào thân thể chúng, sau đó chọc nhẹ vào các bộ phận nhạy cảm của chúng như chân, gai nhọn, cổ, đuôi. Thường thường một con pokemon còn có dã tính trong người, còn hung dữ sẽ không để cho con người chọc nhiều lần vào chúng, chớ nói chi là chọc vào những bộ phận nhạy cảm. Và những con pokemon không có chút phản ứng nào, không một chút nhích thân khi bị hắn chọc vào thân thể, khả năng rất lớn là nó bị hành hạ đến ngu ngốc, hoặc là đã tuyệt vọng đến mức không còn phản ứng với bất cứ tác động ngoại lực nào. Mỗi cái đâm chọc của Triệu Phong đều có nhẹ và nặng, nên hắn hoàn toàn có thể loại bỏ trường hợp chúng không hề có cảm giác gì – dĩ nhiên trừ khi chúng bị bệnh phong như con người, qua đó việc đánh giá pokemon trong trường hợp này khá chính xác.

Rất nhanh, tờ giấy trắng mới tinh đã được che đầy những chữ cái và chữ số. Triệu Phong quan sát thông tin của 22 con Weedle, sau đó lấy khoanh vào 3 con ở số 9, số 4 và số 15. Trong đó, ở ô con số 9, hắn ghi thêm vào số 1 bằng bút đỏ, con Weedle số 15 thành ưu tiên số 2, và con Weedle số 3 là ưu tiên cuối cùng.

Triệu Phong biết phương pháp đánh giá của hắn không phải phương pháp chính xác nhất, cũng không phải phương pháp tốt nhất, thậm chí phương pháp của hắn mang nặng tính chủ quan của hắn hơn là khách quan. Tuy nhiên Triệu Phong hắn không có cách nào khác tốt hơn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có thể dùng phương pháp hắn cho là tốt nhất với hắn hiện nay. Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, hắn không phải là người trải qua sương gió nhiều mà có cái nhìn toàn cảnh, hắn cũng không phải nhà tâm lý học pokemon, mà có thể hiểu được chính xác hành vi của pokemon, thế nên khả năng hắn chọn con không phù hợp là khá cao. Triệu Phong biết vậy, nhưng đây là mức độ hắn có thể tiếp nhận, vì ít nhất hắn không có chọn bừa, càng không nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của các chủ tiệm.

Đã có quyết định, Triệu Phong không suy nghĩ gì thêm nữa. Hắn để cuốn số và tờ giấy qua một bên, lấy sách vở trên trường ra ôn bài và làm bài tập.

Gần khuya, sau khi hoàn thành những gì cần làm cho ngày hôm nay, Triệu Phong xoa xoa cái trán, rồi tiến tới đóng cửa sổ lại, để sách vở về vị trí cũ, tắt điện và bước vào phòng ngủ.

...

Ò ó o o.

Tiếng gà trống gáy vang xé toạt không gian yên lặng trong đêm tối mịt mù, Triệu Phong với một thân nồng nặc mùi bia rượu chợt tỉnh giấc. Mất một lúc lâu, đầu óc của hắn mới thoát khỏi cảnh mơ mơ hồ hồ vô định. Hắn ngồi dậy, xoa xoa cái đầu còn đau nhức của mình.

Lúc này đây Triệu Phong không có cảm giác buồn ngủ, hắn cảm thấy đầu óc khá tỉnh táo. Thế là hắn bắt đầu đứng dậy, dùng tay lần mò về vị trí công tắc điện trên vách tường quen thuộc. Thế nhưng tay phải của hắn không phải chạm vào một bức tường gạch, mà là một mớ lá khô.

“Lá khô?” – Hắn tự hỏi. Rồi hắn đột nhiên sững sờ, tiếp đó vẻ mặt tràn đầy chấn kinh.

Lần này hắn như người mù, dùng hai tay mò mẫm đi theo vách tường lá khô, sau đó cứ thế tiến bước. Không lâu sau, hắn ra ngoài cửa nhà. Việc này không mấy khó khăn bởi vì căn nhà này vốn không có cánh cửa, cửa ngôi nhà chỉ là một cái khung cho người chui ra chui vào mà thôi.

Qua cửa nhà, hắn đi tiếp ra ngoài cổng, đi được chừng 5 phút, dưới ánh sáng le lói của mặt trăng, hắn nhận ra mọi thứ xung quanh cũng không xa lạ gì. Đến giờ phút này, hắn đã nhận ra mình đang ở đâu.

- Lại vào trò chơi. – Hắn nói nhỏ một tiếng, rồi lại thì thầm. – Chẳng lẽ mình bị ảo tưởng hay bị bệnh tâm thần phân liệt?

Triệu Phong cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, hắn cứ đứng sững người ở đó.

Lát sau, hắn theo đường cũ quay về căn nhà, leo lên giường, nhắm mắt lại. Hắn cố gắng thôi miên mình, rồi đếm cừu,... với hi vọng có thể thoát khỏi giấc mơ này, song tất cả đều vô ích. Khi đã nhận ra mình không có cách nào, hắn lại đi ra ngoài, dùng đầu đập vào một cây gỗ.

Sau một tiếng trầm nhẹ, Triệu Phong cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cùng một cảm giác đau nhức từ vị trí va chạm truyền vào óc. Hắn hít một hơi sâu để mình bình tĩnh lại, rồi dùng tay phải chạm nhẹ vào vết thương trên đầu. Tay phải của hắn vừa chạm vào vết thương, một cảm giác rát, khó chịu như bị bỏng dồn dập từ các dây thần kinh truyền về. Triệu Phong thu tay lại, cười khổ một tiếng.

“Thôi, đã lại vào trò chơi thì chịu khó chơi tiếp vậy.” – Hắn an ủi chính mình, cảm thấy mơ chơi trò chơi cũng không sai, cảm thấy mình không cần phải xoắn xuýt vấn đề này làm gì.

Triệu Phong đứng tại chỗ suy nghĩ, rồi hắn nhớ lại mình đã nhận nhiệm vụ ở chỗ Akara, tối hôm qua vừa đi uống rượu với chú Charsi. Nghĩ thêm một lúc, hắn quyết định hôm nay xuất phát đi hoàn thành nhiệm vụ của phù thủy Akara.

Nhiệm vụ của Akara cần lấy máu con trùm Xác Chết Cháy trong hang động Tà Ác. Triệu Phong cảm thấy hắn cần phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng mới được. Quãng đường đi tới hang động Tà Ác không phải gần, từ cổng làng tới đó mất chừng nửa ngày. Vả lại hang động Tà Ác cũng không nhỏ, con trùm Xác Chết Cháy xuất hiện cũng không ở vị trí cố định nào, cho nên phải tốn thêm thời gian tìm kiếm. Vì lẽ ấy, Triệu Phong cảm thấy mình cần mua thêm bình dược hồi máu và mana, thậm chí mang theo vài chục bình nước 5 lít và phải mua thêm thức ăn.