Quả Chanh Nhỏ

Chương 41

Còn cười cái rắm ấy! Ông đây muốn khóc!

Ôi 98k của ông! Scope 6x!

(Scope 6x là một loại vũ khí trong game)

Mới vừa bắt đầu đã nghẻo, vấn đề là lại còn bị tên Tô Hoài kia giết! Anh không cam tâm!

Lục Thiệu Phong ngay lập tức nhận cha: “Ôi bố, con sai rồi!”

Xong xuôi, Tô Hoài không hề có nửa miếng áy náy nhặt chiếc hộp bản thân đánh được, sau đó dưới tình huống còn lại những 80 người sống sót, một mình xưng bá ăn gà trên thảo nguyên rộng lớn.

Lục Thiệu Phong vừa theo dõi trận chiến, vừa bật mic không ngừng tán thưởng anh bạn mình: “Được đó! Anh Hoài nhà mình đúng là trâu bò vcl!”

Sau khi kết thúc, bàn tay Tô Hoài rời khỏi bàn phím và con chuột, anh vặn vặn khớp xương tạo ra âm thanh rắc rắc rồi thâm trầm lên tiếng: “Sau này bớt hóng hớt chuyện của tôi từ chỗ cô ấy đi.”

Lục Thiệu Phong méo miệng: “Cái này có làm sao? Ta nói con người khi va phải conduytinhtyeu đều như vậy, không phải nói cái gì mà con người trong tình yêu đều không có đầu óc hết sao, tôi thấy không có gì là mất mặt cả…”

Tô Hoài trực tiếp bỏ qua người nào đó, out game, block luôn.

Lỗ tai mới được yên tĩnh một chút, anh lại nhéo trán, lời nói ban nãy của Lục Thiệu Phong cứ lởn vởn trong đầu không dứt được, ai yêu đương cũng đều như vậy?

Đều không có đầu óc?

Tô Hoài vốn dĩ giữ ý kiến phủ định tuyệt đối, nhưng đột nhiên lại có chút do dự.

Gần đây mỗi khi có chuyện gì không nghĩ ra được anh đều thích lên Tieba kia giao lưu giải quyết, hơn nữa anh chỉ tùy tiện dùng đại một tài khoản thôi mà cũng có đến hơn 20k fans hâm mộ.

Hình như là cái lần anh lên xin giúp đỡ một chút về vấn đề Ninh Manh có còn thích anh không, làm cho bao nhiêu giang cư mận bu lại hóng hớt, mọi người vốn chỉ ôm tâm thái xem kịch thôi, mà không biết từ khi nào lại bắt đầu thu hút cả fan.

Có rất nhiều cư dân mạng nhiệt tình giúp Tô Hoài “bày mưu tính kế”, còn sôi nổi hối thúc muốn xem sau đó đã xảy ra chuyện gì, Tô Hoài cũng dùng tài khoản kia trả lời lại, anh và Ninh Manh vẫn đang hẹn hò kể từ sau hôm đó.

Mặc dù đã có thêm hàng nghìn bài đăng được đăng lên, nhưng câu trả lời từ cư dân mạng dưới bài đăng của anh vẫn cứ thế tăng lên, họ đều cảm động như thể vừa mới đọc hết một bộ tiểu thuyết ngôn tình vậy đó.

Có mấy em gái tình cảm dạt dào còn hết sức hào hứng khi bị thồn cơm chó, đi xin weibo các kiểu của Tô Hoài mà anh không cho.

Nhưng cho dù như vậy, cái ID gồm mấy chữ số và chữ cái tiếng Anh vô nghĩa của anh vẫn có hơn chục nghìn fans.

Tô Hoài liếc nhìn thời khóa biểu trên bàn, thứ 7 Ninh Manh full tiết…

Lúc này chắc là còn đang đi học, đối với sự sắp xếp thời gian lịch học chuyên ngành của Ninh Manh, Tô Hoài cũng không muốn nói gì nhiều, anh đứng dậy khoác chiếc áo cardigan mỏng rộng rãi chuẩn bị xuống lầu đi mua chút đồ ăn.

Nhưng khi xuống lầu vẫn luôn cầm khư khư điện thoại, suy nghĩ một hồi rồi đăng một bài viết mới lên cái tài khoản chỉ có duy nhất một bài viết kia.

Vừa đúng lúc Lâm Vưu Nhiên đang lướt Tieba, cô đột nhiên lướt thấy một bài viết mới, ngay lập tức phấn khích đến kêu ra tiếng, không thèm quan tâm thời gian vào trả lời luôn: Ông nội, chủ thớt mà ông theo dõi cuối cùng cũng đăng thêm bài rồi!

Sau đó mới ngước mắt lên đọc tiêu đề bài viết: Con người đang yêu đương sẽ trông như thế nào?

Tô Hoài liếc nhìn máy bàn hàng tự động của ký túc xá, hơn nửa số đồ ăn trong máy đã bán hết, khi xuống lầu anh nghĩ mua bên dưới cho thuận tiện nên không thay giày, bây giờ lại phải bất đắc dĩ lết xác ra ngoài mua.

Bỗng nhiên điện thoại rung lên liên tục, anh vừa cầm lên xem thử thì thấy thanh tin nhắn không ngừng hiện lên những thông báo trả lời.

Chàng trai nhìn bài viết chỉ mới đăng vài phút trước mà bây giờ đã có hơn 100 bình luận, rồi lại nhìn qua lượng fans 27K, bạn học Tô Hoài – con người không mấy hòa nhập với mạng xã hội lần đầu tiên biết đến việc đăng một bài viết cũng có thể hot được.

Bấm vào, những câu trả lời bên dưới thực sự là vô cùng kỳ quặc.

Lầu 2: Người mất tích đã quay trở lại!!

Lầu 7: Còn chưa kết hôn à?

Lầu 11: Cho chủ thớt 1 vé report vì dám show ân ái! 🤧

Lầu 20: Chủ thớt đúng là một tên thẳng nam hahahah.

Tô Hoài vừa đi vừa nhìn điện thoại, một tay đút túi, tay còn lại thì liên tục gõ vào màn hình, những ngôn ngữ của giang cư mận bây giờ cũng quá là hiện đại rồi, Tô Hoài trông có vẻ còn có chỗ không hiểu được luôn.

Lướt một hồi lầu, cuối cùng cũng có người chú ý tới cái tiêu đề bài viết của anh, nhưng câu trả lời thì vẫn không thể khiến người ta hào hứng nổi như cũ.

Lầu 89: Con người mà va phải conduytinhyeu thì chỉ có thể giống con heo, anh ngốc, em còn ngốc hơn anh.

Lầu 90: Lầu trên nói tào lao! Yêu đương rõ ràng là rất ngọt ngào mà! Chủ thớt cố lên, đừng quá để ý mặt mũi của mình làm gì!

Lầu 91:  Không biết xấu hổ là thế nào luôn ↑

Lầu 92: Phải không biết xấu hổ mới thành công được! Trước mặt bạn gái mình thì đâu ra mà nhiều gánh nặng như vậy!

Tô Hoài: …

Thông báo bình luận trả lời vẫn không ngừng được gửi đến, Tô Hoài vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy mình đã đi tới bên ngoài một tiệm ăn, anh dứt khoát khóa màn hình rồi bước 2-3 bước đi vào.

Đây là một tiệm ăn gia đình kiểu Trung Quốc, Tô Hoài cũng không nhìn đến số nhà gì cả, chỉ tùy tiện vào, thực ra là vì nhìn thấy bên trong không có mấy người, trông khá trống nên vào thôi.

Mặt tiền cửa tiệm không lớn cũng không nhỏ nhưng rất là sạch sẽ.

Nhân viên phục vụ là một chàng trai trẻ tuổi, tay cầm tờ đơn ra hỏi: “Bạn học ăn gì vậy ạ?”

Tô Hoài cầm thực đơn lên nhìn nhìn, lật sang mặt sau nữa mà không có gì đặc biệt muốn ăn nên tùy ý chỉ đại một món: “Cái này đi, một phần nhỏ, không thêm hành, ít ớt ít muối.”

Anh chàng đang định cầm thực đơn rời đi thì lại nghe Tô Hoài bổ sung thêm một câu, liền nghĩ thầm trong lòng, bữa ăn của bạn học này cũng quá nghiêm ngặt rồi.

Nhưng cũng chẳng sao cả, cậu nói “Vâng ạ” rồi đi vào phòng bếp báo món ăn.

Tô Hoài ngồi xuống lấy điện thoại ra lướt lướt đọc mấy cái bình luận trông cứ na ná nhau, sau đó bỗng nhiên lại nhận ra hành động đăng bài này của mình cứ như thằng thiểu năng trí tuệ, cho nên liền xóa quách luôn bài viết.

“Cái lùm mé! Vậy mà lại xóa rồi?!!” Lâm Vưu Nhiên vừa hết tiết đã kinh hãi la toáng lên, không kiểm soát được volume luôn.

Ninh Manh ở bên cạnh thấy cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt kích động liền hỏi thăm: “Xóa cái gì cơ?”

Lâm Vưu Nhiên load lại máy 5-6 lần, hy vọng là do điện thoại của mình, nhưng sự thật đã chứng minh thực ra là do chủ thớt đã xóa bài viết, vì vậy cô vô cùng thất vọng nói với Ninh Manh: “Haizzz, là trước kia tớ có follow một tài khoản, anh ấy viết về chuyện cũ của mình và bạn gái, vừa hài hước lại rất đỗi ngọt ngào, ban nãy anh ấy vừa mới đăng một bài viết mới, nhưng lại xóa mất rồi.”

Ninh Manh không thường xuyên sử dụng mạng xã hội gì đó nên chỉ nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

Lâm Vưu Nhiên chọc chọc vào màn hình mấy cái, tìm giao diện thông tin của người kia rồi xích lại gần cho Ninh Manh xem: “Đây nè, chính là người này, tuy nhìn qua chỉ trông giống một nick nhỏ, nhưng bài đăng lần trước của anh ấy siêu hot luôn á.”

Ninh Manh vào chuỗi ID kia: ngdliasd52.

Cô cảm thấy hình như có hơi quen quen, nhưng rõ ràng đây chỉ là một cái ID gồm dãy chữ cái tiếng Anh và mấy chữ số vô nghĩa thôi mà nhỉ. 🤔

(ID này chắc là mặc định của hệ thống gòi)

Lâm Vưu Nhiên thấy cô cứ nhìn chăm chú vào cái ID kia một lúc lâu liền trố mắt ra hỏi: “Manh Manh, không phải là cậu biết đây là ai đó chứ?”

Ninh Manh lắc đầu: “Tớ không biết, nhưng tớ cảm thấy có hơi quen mắt.”

Cô nàng đã nói như vậy, Lâm Vưu Nhiên cũng chẳng để trong lòng làm gì, chỉ kể thêm vài câu về người nọ rồi tiếp tục đi học.

Nhưng Ninh Manh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cứ cảm thấy quen quen, có điều lại không nghĩ ra được. Tiếng chuông vào học reo lên, cô đành tạm thời gác chuyện này sang một bên để tiếp tục nghe giảng.

Tô Hoài rút từ trong ống tre ra hai chiếc đũa có độ dài như nhau, tô bún gạo nóng hổi bốc khỏi vừa mới được bưng lên, hương thơm trong nước dùng canh gà nấu nhừ tỏa ra.

Tiệm ăn lúc đầu chỉ có khoảng 3-4 người, không biết có phải vì giờ là giờ tan học hay không mà khách khứa đột nhiên tăng lên nhiều, lúc này gần như đã chật kín chỗ.

Mà phần lớn lại đều là các nữ sinh, tất cả đều lén nhìn chàng trai ngồi bên cạnh tường kia. 🤷‍♂️

“Bà xem, người đó là Tô Hoài phải không?”

“Aaa… Đẹp trai vãi, thật sự là đẹp y hệt trong ảnh chụp đó!”

“Hay là bà ra xin QQ của cậu ấy đi?”

“Tui không dám đâu…”

Trong lúc hai người cứ đẩy qua đẩy lại thì chàng trai đã ăn xong: “Tính tiền”, Tô Hoài đã không chịu đựng nổi tiếng ồn ào và ánh mắt của mấy cô gái này nữa, anh đứng lên quét mã QR rồi đi ra khỏi cửa tiệm.

“Nhanh lên đi má! Cậu ấy muốn đi kìa!”

“Nhưng…”

Cũng chẳng biết dũng khí đến từ đâu, cô gái đi về phía người đó, đuổi theo trước khi chàng trai ra khỏi cửa tiệm nói: “Cái đó, bạn học à, tớ có thể…”

“Không thể.” Tô Hoài sớm ngắt lời cô nàng luôn, điện thoại anh rung lên hai cái, anh lấy ra từ trong túi mình ra xem, một giây trước gương mặt còn lạnh lùng thì giờ đây lại giống như tảng băng đang tan chảy, anh khẽ nghiêng đầu nhìn vào cô gái kia:

“Tôi có bạn gái rồi.”

Mãi cho đến lúc người đó đi rồi, cô gái vẫn cứ đứng bất động tại chỗ, cô cảm thấy vừa thất vọng lại mất mặt, ở trong tiệm không phải chỉ mình cô có tâm tư này, những người khác đều đang thầm nghĩ may mà mình không đi lên xin phương thức liên lạc.

Đóa hoa cao lãnh, đúng là danh bất hư truyền.

Nhưng thực ra không phải tất cả các nữ sinh đều biết chuyện Tô Hoài có bạn gái, ví như cô gái vừa mới xin phương thức liên lạc kia chẳng hạn, còn một số cũng có nghe loáng thoáng chuyện Tô Hoài có bạn gái trên Weibo, nhưng họ chỉ cho rằng đó chỉ là tin đồn.

Cho nên khi thực sự nghe chính chủ nói như vậy thì đều ngây cả người.

Tô Hoài ra ngoài nhìn tin nhắn Wechat nửa tiếng trước anh gửi cho Ninh Manh cuối cùng cũng đã được hồi âm, nhiều lúc nhỏ Ninh Manh này nghiêm túc quá mức khiến anh rất chi là bực bội, ví dụ như đang trong giờ học thì tuyệt đối không dùng điện thoại, chỉ trung thực ghi chép bài vở.

Vì vậy anh đành tự dán mắt vào điện thoại, mặc dù đoán được đối phương sẽ không nhìn đến cái điện thoại, nhưng cũng không khỏi có hơi khó chịu.

Trước đây Tô Hoài không để ý, anh cảm thấy Ninh Manh thích mình như vậy, chắc chắn trong lòng Ninh Manh anh là số 1, sau này anh mới từ từ phát hiện, trong lòng Ninh Manh, bố mẹ xếp thứ nhất, Thẩm Diệc Thư xếp thứ 2.

Ngay cả việc học tập cũng xếp trên anh… ಥ_ಥ

Tô Hoài nghĩ đến điều này liền vô cùng bất mãn, gửi cho cô một tin nhắn: 【Hứ.】

Anh cố ý làm vậy là bởi vì anh thấy trên mạng người ta nói nhắn “hứ” thể hiện cho sự tức giận của người kia, bạn học Tô Hoài muốn ám hiệu không rõ ràng như vậy để nhắc nhở Ninh Manh mình có chút không vui, hy vọng cô nàng có thể dỗ dành anh một xíu.

Nhưng đối phương mãi chưa trả lời.

Three minutes later…

Vẫn như cũ chưa có động tĩnh gì.

Tô Hoài dừng lại, nhập một dãy chữ rồi lại xóa đi, lại nhập, lại xóa, sau đó khóa màn hình luôn, anh đang hơi bị tức rồi đó.

Anh quyết định để Ninh Manh tự mình nhận thức, vậy nên cũng không nhìn điện thoại nữa.

“Bụp” đột nhiên có một người va phải lưng anh, sau đó là tiếng cười đùa của con gái: “Sao đấy Vu Tình Tình, vội vàng dựa vào người người ta như vậy?”

“Còn phải nói à, người ta ngay cả bạn trai của Cố Ninh còn dám nhăm nhe nữa là ~”

“Hahahah.”

Mấy cô gái vừa trêu chọc vừa cố ý giả vờ không cẩn thận đẩy Vu Tình Tình, đợi xem kịch hay của cô nàng, ai biết chàng trai nọ vừa quay đầu lại thì tất cả đều ngớ người.

Vậy mà lại là Tô Hoài.

Mấy cô thiệt là xu cà na, thấy tình thế có vẻ không ổn liền vội vàng ba chẩn bốn cẳng chuồn đi, để lại mình Vu Tình Tình ở chỗ đó nói với người bị va phải: “Thật xin lỗi, mình không cẩn thận, bạn không sao chứ ạ…”

Chưa dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt chàng trai thì liền im lặng.

Bây giờ tâm trạng của Tô Hoài không tốt lắm, cũng không muốn để tâm đến người khác, toàn bộ đầu óc anh bây giờ chỉ có mỗi câu hỏi “Rốt cuộc thì trong lòng Ninh Manh mình là cái gì chứ”.

“Không có gì.”

Nói xong đang tính đi về phía trước thì cô gái lại gọi anh: “Cậu là nam sinh hôm đó phải không nhỉ?”

Tô Hoài quay đầu lại nhìn lướt qua cô gái, suy nghĩ trong hai giây rồi kết luận: Không có ấn tượng.

Tác giả có lời muốn nói: Đầu óc con làm từ cái gì vậy Tô Hoài?

Trả lời: Làm bằng chanh.

- -----oOo------