Quá Mức Cố Chấp

Chương 25

"Bác sĩ Thời, tôi ở đây."

Cố Đình hai chân đạp lên ghế, tay dùng sức đẩy cửa kính phòng thượng hạng ra, khó khăn thò đầu ra, nhìn Thời Niệm, cười hì hì:

"Bác sĩ Thời, tôi ở đây này."

"Cố Đình?" Thời Niệm vô cùng kinh ngạc, đến gần hơn chút nữa, ngửa đầu nhìn người bên trên, "Sao cô lại ở đây?"

Cô ta không phải là đang ở trung tâm ở cữ à? Sao lại có mặt ở đây chứ?

Thời Niệm nhấp môi, nhớ tới tiếng thét chói tai nghe được ở lầu 23, và cả lời Cố Thành nói.

"Hắc hắc." Cố Đình ấn tay lên bệ cửa sổ, muốn từ bên trên nhảy xuống, lại thấy cửa kính cách phía dưới quá xa, đành phải từ bỏ, cằm miễn cưỡng đặt trên mu bàn tay.

"Nghe nói cô và A Thành đang yêu đương?"

Cố Đình nhìn Thời Niệm, hai mắt mở to, khoa trương kéo khóe miệng, tươi cười khiến người ta cảm thấy quỷ dị: "Chúc mừng, chúc mừng nha!"

Thời Niệm nhíu mày, không đáp lời Cố Đình, nhìn xung quanh, "Sao cô lại thành ra thế này?"

Cô nhớ rõ lúc Cố Đình còn nằm viện, tuy mới sinh xong, hơn nữa khi sinh còn chảy khá nhiều máu, nhưng hậu sản khôi phục không tồi.

Đang lúc tuổi trẻ lại là con đầu, bảo mẫu cũng chăm sóc chu đáo, còn làm cho cô ta rất nhiều đồ bỏ và lòng trắng trứng, mỗi lần kiểm tra phòng đều thấy khí sắc rất tốt, mai bên má còn đầy đặn.

Nhưng hiện tại nhìn cô ta gầy xọp xuống, xương gò má nhô cao, khiến đôi mắt như lồi ra, sức mặt trắng bệch khó coi.

"Dạo này cô không ăn uống đầy đủ à?" Thời Niệm nhìn Cố Đình, "Lúc xuất viện không phải tôi đã dặn dò cô thời gian này nên bồi bổ cẩn thận sao?"

Cố Đình chớp chớp mắt, không trả lời câu hỏi của Thời Niệm, vẫn chăm chăm vào đề tài của mình:

"Bác sĩ Thời, cô và Cố Thành đang quen nhau đúng không? Ai nha, chúc mừng, chúc mừng nhé! Về sau cô chính là Cố phu nhân, Cố thị giàu có như vậy mà. Cô biết không, A Thành lợi hại lắm đó, Cố thị thì lại siêu cấp siêu cấp siêu cấp có tiền, so với mấy đồng lương bác sĩ của cô thì hơn nhiều, thật sự là rất rất giàu."

"Lúc trước tôi nằm viện thấy có mấy người nhà bệnh nhân muốn giới thiệu cho cô, đều bị cô từ chối cả, mắt cô tinh đấy, bọn họ đều nghèo, nghèo kiết xác, căn bản không xứng với cô."

"Hắc hắc," Cố Đình lại thò đầu ra ngoài một chút, "Tôi thấy cô rất lợi hại, cặp kè với A Thành cũng vừa một đôi!"

"Cô nhìn chồng tôi mà xem, A Thành chướng mắt hắn, cảm thấy hắn vừa không bản lĩnh vừa nghèo, lại còn hay gây sự," Cố Đình nhìn Thời Niệm, mặt nghiêm túc nói: "Cô mạnh mẽ hơn chồng tôi nhiều lắm!"

"Cô là bác sĩ, địa vị cao, thu nhập tốt, hơn nữa còn xinh đẹp, chắc chắn câu được một con rùa vàng, đừng như tôi, không thì sẽ bị người ta cười chê đấy."

"Nhưng mà," cảm giác mình đang trượt xuống, Cố Đình thở hổn hển, thu người lại một chút, khó khăn nói: "Tôi cảm thấy chồng tôi không tồi, đối xử với tôi rất tốt, tôi muốn một người đàn ông yêu tôi như vậy, có tiền hay không không quan trọng, dù sao thì tôi cũng có tiền, có rất nhiều tiền, còn để ý mấy thứ này làm chi nữa."

"Hơn nữa, đàn ông nào mà chẳng lăng nhăng, có gì kỳ quái đâu chứ," Cố Đình thở dài, "Cô nói có phải không? Bây giờ làm gì còn người đàn ông nào mà không ra ngoài trăng hoa chứ? Sao có chuyện này được?"

"A Thành nhất định cũng vậy," Cố Đình cười hì hì nhìn Thời Niệm, "Bác sĩ Thời, cô so với tôi còn hiểu rõ hơn, đúng không?"

Thời Niệm mím chặt môi, thần sắc bất định.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thời Niệm, Cố Đình lại càng khoái trá, "A" một tiếng, giả bộ bừng tỉnh, tựa như bây giờ mới nhớ đến câu hỏi của Thời Niệm.

"Cô hỏi sao tôi lại ở đây ấy à?"

Cố Đình mím môi, vô cùng vô tội nói: "Tôi bị A Thành nhốt rồi."

"Bác sĩ Thời, chắc cô còn chưa hiểu rõ A Thành, có lúc hắn rất bạo lực, cô có biết không?" Cố Đình thở dài, chau mày, cẩn thận suy nghĩ một lát, lại bổ sung:

"Chính là, tất cả mọi người đều phải nghe lời hắn, không thể cãi lại, ai cũng không được, nếu không, sẽ đều bị hắn nhốt lại hết."

Cố Đình khoa tay múa chân diễn tả, biểu tình thống khổ tột độ, "Có khi còn ra tay đánh người, cô biết chuyện này chưa? Đáng sợ lắm."

"Ai, thật ra tôi vẫn luôn nghi ngờ hắn có bệnh ở đầu, nếu không làm sao có thể phân chia nhân cách như vậy chứ? Một người thì ôn hòa kiên nhẫn, kẻ còn lại quả thực, quả thực..."

"May mà cô là bác sĩ, có phải sẽ tiện tay chữa trị cho hắn luôn không? Ha ha ha."

"Hôm qua hắn sai người kéo tôi đi, tôi còn lâu mới chịu. Chỗ đó vừa tối vừa lạnh chết đi được, tôi mới không đi."

"A, còn có....."

......

Thời Niệm vẫn luôn im lặng, an tĩnh mà nhìn Cố Đình, xem cô ta liến thoắng không ngừng, có chuyện liên quan tới Cố Thành, cũng có chuyện chẳng liên quan gì tới hắn.

Thậm chí thỉnh thoảng còn nhắc tới cha bọn họ một hai câu, có thể nghe ra xác thật là đang nằm viện.

Cố Đình nói liên tục khoảng hai mươi phút, giọng nói ban đầu còn trong trẻo bây giờ đã hơi khàn.

"Bác sĩ Thời, sao cô không nói gì thế? Có phải bị dọa sợ rồi phải không? Thật ra còn chưa"

"Cố Thành nhốt cô ở đây," Thời Niệm đột nhiên ngắt lời Cố Đình, "Đúng không?"

Cố Đình gật đầu, "Đúng vậy, hắn giam cầm tôi ở chỗ này, bác sĩ Thời, hay là cô giúp tôi"

"Cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?"

Thời Niệm nói xong liền lấy di động từ túi áo ngoài ra, cố tình ấn "110" trước mặt Cố Đình, chỉ cần gạt sang là sẽ trực tiếp nối máy.

Cố Đình kinh ngạc.

Báo báo báo báo, báo cảnh sát?

"Nếu cô cần, tôi báo cảnh sát cho cô," Thời Niệm nhìn cô ta, "Tự ý giam giữ người khác là trái pháp luật, tôi tin cảnh sát sẽ giúp cô."

Cô không làm được, nhưng người khác thì có thể.

"Thời," Cố Đình hung tợn trừng mắt nhìn Thời Niệm, "Bác sĩ Thời, cô là bạn gái A Thành, sao cô có thể đòi báo cảnh sát được chứ? Cô đang hại hắn đấy!"

"Theo lời của cô thì hắn đang phạm pháp, vì sao tôi lại không thể báo cảnh sát?" Thời Niệm cảm thấy nực cười, "Hay là cô cảm thấy hắn không hề làm ra chuyện gì trái pháp luật, không thể báo cảnh sát được?"

"Tôi," Cố Đình nghẹn lời, ngay sau đó liền nói: "Vô dụng! Cô có báo cảnh sát cũng vô dụng! Cảnh sát căn bản không muốn quản, mà có muốn cũng không quản được chuyện của Cố gia."

"Không thử thì sao biết được." Thời Niệm nói xong liền di chuyển ngón tay định gạt sang, Cố Đình vội vàng cản lại: "Đừng đừng đừng, cô đừng gọi, cô điên rồi sao? Cô, cô, cô, cô cẩn thận chọc Cố Thành điên lên đấy!"

Thời Niệm thở dài, ngẩng đầu nhìn Cố Đình.

"Cố Đình, cô nên đến trung tâm ở cữ đi."

Điều dưỡng tốt thân thể, mà không phải là ở đây điên cuồng nói với cô về cuộc đời cô ta, về đau khổ cô ta trải qua, còn có cả.... ân oán với Cố Thành.

Cố Đình im lặng.

"Lúc cô xuất viện tôi không đến thăm, nhưng cũng đã dặn dò bác sĩ làm thủ tục xuất viện cho cô truyền đạt lại, trong thời gian ở cữ thì không nên lo lắng, không được nghĩ nhiều, chăm sóc bản thân thật tốt mới là quan trọng nhất, mặc kệ là chồng cô hay là em trai cô, đều không cần quan tâm."

"Mang thai vất vả, sinh em bé càng vất vả hơn, học cách yêu bản thân mình đi."

Thanh âm ôn nhu giữa thời tiết mưa rền gió dữ, sấm sét ầm ầm càng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Cố Đình ngẩn ngơ.

Thời Niệm tắt di động, từ trong túi lấy giấy bút ra, viết một dãy số rồi đưa cho Cố Đình.

"Đây là số điện thoại phân viện vật lý trị liệu sau khi sinh của chúng tôi, trước đây tôi cũng nói qua với cô rồi, ở đây chuyên chữa trị phục hồi đáy huyệŧ, tuy cô không phải là sinh tự nhiên, nhưng đáy huyệŧ khi mang thai ít nhiều cũng sẽ bị tổn thương, có điều kiện thì đến đây chữa trị đi."

"Bệnh viện tư nhân cô không yên tâm thì đến đây, tôn chỉ của bệnh viện chúng tôi là giúp đỡ người bệnh, chữa trị cũng không tồi, có thể sánh ngang với nhiều trung tâm ở cữ chuyên nghiệp."

Trước đây cô đều khuyên người bệnh một hai câu, những không cưỡng ép, bởi vì bệnh nhân Bệnh khu của cô đa số sinh xong liền chuyển đến trung tâm ở cữ luôn, nơi đó có dịch vụ trọn gói, trong đó có cả phương diện cô mới nhắc tới.

Thời Niệm nói xong cũng không để tâm nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Thời, Thời, bác sĩ Thời," Cố Đình gọi cô lại, giọng nói có chút ủy khuất, khàn khàn, "Tôi, tôi, tôi thật sự không lừa cô."

Những gì cô ta nói đều là sự thật, cô ta chỉ là, chỉ là, chỉ là không muốn bác sĩ Thời ở bên Cố Thành mà thôi.

Còn không phải là vì muốn tốt cho bác sĩ Thời à.

Thời Niệm dừng lại.

An tĩnh vài giây, cô quay đẩu nhìn người bên trên, "Cố Đình, tôi hy vọng sau này cô không cần nói những lời như vậy với tôi nữa."

"Tôi....." Cố Đình há hốc miệng, đôi mắt chua xót.

"Cô nói như vậy," Thời Niệm xoay người, thanh âm từ phía xa phiêu đãng, "Tôi sẽ hối hận vì từng chăm sóc cô."

Một tia chớp rạch ngang bầu trời phía xa, kèm theo đó là một tiếng vang thật lớn, khiến lòng người run rẩy.

Cố Đình vịn bệ cửa sổ, liều mạng thò đầu ra bên ngoài, trên hành lang đã không còn bóng dáng của Thời Niệm.

Trống rỗng, một người cũng không có.

Tựa như chưa từng có ai tới đây cả.

Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, tựa như cơn mưa ào ạt ngoài kia, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, rồi chảy xuống gò má, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nức nở:

"Tôi... Tôi...Tôi không có xấu như vậy, cô...cô sao có thể, sao có thể nói tôi như vậy chứ, tôi, tôi... tôi rất khó chịu."

Vì sao lại nói là hối hận chứ? Cô ấy sao có thể hối hận được? Cô ấy là bác sĩ, bác sĩ thì nên trị bệnh cứu người, cô ấy bắt buộc phải chăm sóc, cô ấy không được phép hối hận.

Sau một lúc lâu,

Cố Đình lau mặt, từ trên ghế nhảy xuống, kéo cửa ra, gọi điện thoại.

"Tao muốn về, mau cho người đón tao."

Bên kia đầu dây cười nhạo một tiếng.

"Tao thấy bác sĩ Thời," Giọng Cố Đình khàn khàn, đối với Cố Thành vẫn là đến chết cũng không sửa được tính nết, "Cô ấy nói."

Cố Đình cố tình ngừng lại, chờ người bên kia hỏi.

Đáng tiếc,

Cố Thành không hề có phản ứng.

Cố Đình bĩu môi, trưởng thành rồi, quả nhiên không thú vị.

"Cô ấy nói," Cố Đình cười, thanh âm nghẹn ngào,, "Cô ấy không thích mày, trước nay đều không hề thích mày."

Cho dù Cố Thành thích bác sĩ Thời thì thế nào?

Cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Hắn vẫn như trước kia, không một ai yêu thích.

Thằng nhóc đáng thương.

"Cố Đình," bên kia an tĩnh vài giây, âm thanh mang theo cảnh cáo và nhắc nhở truyền tới, "Đừng có tự tìm đường chết."

Sức chịu đựng của con người là có giới hạn.

_____

Lúc hội nghị kết thúc, mưa vẫn chưa ngừng rơi, Đỗ sư tỷ muốn đón con gái nên rời đi trước, Thời Niệm và các đồng nghiệp khác khoa cùng nhau tiễn nhóm chuyên gia lên xe rồi mới thu thập đồ đạc chuẩn bị đi về.

Thời Niệm chậm chạp xuống lầu, lúc đến nơi thì mọi người đã đi hết.

"Xe cũng... đi rồi?" Thời Niệm đứng ở cửa khách sạn, nhìn cơn mưa ào ạt bên ngoài, "Đều..... hết chỗ sao?"

"Dạ đúng," người phụ trách của khách sạn đứng một bên giải thích: "Trời mưa khó đón xe, mọi người biết khách sạn có xe chuyên chở nên đều tranh lên xe hết ạ."

Thời Niệm cúi đầu, đọc tin nhắn trong nhóm chat.

Vậy mà không ai nhớ tới phải đợi cô sao.....

"Bác sĩ Thời," người phụ trách của khách sạn nhìn Thời Niệm một thân một mình chờ ở đây nói: "Nếu ngài không vội thì chờ thêm một lát, tôi kêu bọn họ điều một chiếc xe mới từ gara đến đây, đưa ngài về."

Thời Niệm xua tay, "Thôi, anh cho tôi mượn cái ô là được rồi."

Cô nhớ ga tàu điện ngầm cách đây không xa, lát nữa liền đi tàu điện về nhà vậy."

"Được."

Thời Niệm đứng ở cửa chờ một lúc, cảm thấy mưa bắt đầu nhỏ dần, duỗi tay ra ngoài cảm nhận.

Nhìn mưa có vẻ rất lớn, thực tế không có vài giọt đậu trên lòng bàn tay.

Thời Niệm hoài nghi có phải cô với chưa đủ xa không, không thì sao có thể không tiếp được hạt mưa chứ? Nếu quả thật đúng là mưa nhỏ như vậy thì cô cũng không cần ô nữa.

Đang muốn chạy thật nhanh ra ngoài thì cổ tay bị người ta nắm lấy, kéo ngược trở về.

Thời Niệm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, giữa mưa bụi mịt mù, cô thấy Cố Thành cong cong khóe miệng, gương mặt càng thêm quyến rũ, trong hơi ẩm của màn mưa lạnh còn có cả mũi gỗ đàn quen thuộc.

Khiến cô bỗng chốc thất thần.

Là Cố Thành à....

Thời Niệm không nói chuyện, nhìn cổ tay bị Cố Thành nắm lấy, đột nhiên cô phát hiện, bất tri bất giác cô và Cố Thành đã thân thuộc như vậy.

Không cần giương mắt cũng biết được người đứng bên cạnh là hắn, không cần nghĩ cũng biết người nắm cổ tay cô là hắn.

Thậm chí trong khoảnh khắc, đầu cô còn xuất hiện ý nghĩ nhất định Cố Thành sẽ đến đây bên cô.

Thời Niệm rũ mắt.

Cũng khó trách người khác nghĩ nhiều, cứ nhìn cách hai người bọn họ ở chung mà xem, ngay cả cô cũng sắp bị tẩy não rồi.

Cô sợ không phải thực sự thích....

Không không không, đây nào phải vấn đề chứ, đầu óc Thời Niệm có chút mụ mị, đặc biệt là khi Cố Thành vô cùng tự nhiên mà kéo tay cô qua, tiếp nhận đồ đạc trên tay còn lại của cô.

Ngay sau đó, mười ngón tay liền giao nhau....

Thời Niệm bừng tỉnh, lập tức rút tay về, hung dữ nhìn Cố Thành.

"Anh muốn làm cái gì?"

Đang yên đang lành lại đan tay vào nhau? Đây là cái quỷ gì thế? Quả thực đáng sợ!!!

Cố Thành cười cười, khóe mắt cong cong, hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt Thời Niệm.

"Bác sĩ Thời, cô quên tối qua cô làm gì với tôi sao?"

Hắn còn chưa so đo với cô, cô thế mà dám vội vàng phủi sạch quan hệ.

Trong lòng Thời Niệm căng thẳng, cảm giác khác thường vốn đã áp xuống nay lại mạnh mẽ nảy lên.

Nhưng mà,

Cô cũng không phải cô bé 17-18 tuổi, nếu Cố Thành cảm thấy hắn nói như vậy sẽ khiến cô kích động, khẩn trương, thẹn thùng, giống như mấy cô bé xuân tâm rung động, vậy thì đúng là quá coi thường cô.

Đầu ngón tay dùng sức bấm vào lòng bàn tay, Thời Niệm nhìn Cố Thành, sắc mặt nhàn nhạt, nói dối không chớp mắt.

"Phải, tôi quên rồi."

Cùng lắm là hôn một cái mà thôi.

Say rượu sẽ xảy ra sai lầm, đêm khuya tĩnh lặng sẽ xảy ra sai lầm, ở chung một phòng sẽ xảy ra sai lầm, chẳng qua cô chỉ là phạm phải sai lầm mà.... Tất cả nam nữ đều có khả năng phạm phải.

Con người không phải thần thánh, ai mà không có sai lầm, biết sai chịu sửa là được rồi.

"Quên rồi?"

Cố Thành khẽ cười một tiếng, hai tròng mắt thâm thúy híp lại.

Giây tiếp theo, Thời Niệm cảm thấy vòng eo đột nhiên căng chặt, cằm bị người đàn ông nắm lấy không cho kháng cự.

"Hay là," Cố Thành ý vị thâm trường, ánh mắt nóng rực dừng trên cánh môi khẽ run của cô, "Tôi giúp cô nhớ lại nhé?"