Trần Kiến Đô cũng được, Dư Đan Giang cũng được. Hai người đều là người lão luyện trên quan trường. Chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể biết có chuyện gì xảy ra. Như bây giờ, khi bọn họ nhìn thấy Tô Mộc và Phong Ký, Tôn Mai đứng ở một bên, trong lúc mơ hồ hình thành thế đối lập với đám người Trương Hoành Phi, hai người đã biết vừa rồi khẳng định có chuyện gì đó không vui xảy ra. Nếu như là trước đây, hai người bọn họ có lẽ sẽ trực tiếp bỏ đi.
Nhưng bây giờ nếu đụng phải, vậy không thể rời đi được!
Chỉ có điều lựa chọn như thế nào đây?
Trương Hoành Phi là cục trưởng cục giám sát chất lượng thành phố Tài Khuyết. Chỗ dựa phía sau là Thị trưởng thành phố Hàn Đạo Đức. Theo lý mà nói, xem như là nhân vật lớn một phương. Nhưng Trần Kiến Đô và Dư Đan Giang cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp bỏ qua Trương Hoành Phi. Cho dù Hàn Đạo Đức lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là thị trưởng của Tài Khuyết, rất xa so với mình. Dư Đan Giang mình là cán bộ thành phố Thịnh Kinh, là leo lên lầu người ta; Trần Kiến Đô mình chính là lãnh đạo tỉnh, càng không có liên quan với Tài Khuyết các người.
Nhưng không có liên quan gì với các người, lại có liên quan với Tô Mộc. Hai người bọn họ cũng đều là người lăn lộn ở trong Thịnh Kinh, tất nhiên biết một vài chuyện của Tô Mộc. Chỉ riêng chuyện Tôn Mộ Bạch bị kéo xuống, tin tức lớn như vậy đủ nặng ký, đã khiến cho bọn họ biết nên lựa chọn như thế nào.
Cho nên hai người thậm chí cũng không cần ra hiệu, đồng thời mở miệng.
– Tô chủ nhiệm, có chuyện gì vậy? Có phải có phiền toái hay không? Có phiền toái gì anh cứ cặn dặn. Tôi tuy rằng không thể giúp chuyện lớn, nhưng chuyện nhỏ vẫn có thể giúp được.
Dư Đan Giang vỗ ngực, không chậm trễ chút nào nói.
– Đúng vậy, Tô chủ nhiệm, có chuyện gì anh cứ nói.
Trần Kiến Đô cười nói.
Trời ạ. Hóa ra là giả heo ăn lão hổ!
Sau khi hai người này nói ra lời này, tất cả người ở đó đều ngây ngẩn cả người. Trong lòng bọn họ lập tức thầm mắng nhiếc. Không nên chơi trò đó chứ? Anh nói xem, anh quen biết nhiều quan lớn như vậy, lại ở chỗ này cùng chúng tôi lăn qua lăn lại, có ý gì?
Chỉ là chủ nhiệm này, rốt cuộc là chủ nhiệm gì?
– Tô chủ nhiệm? Phong Ký, con thành thật nói cho mẹ biết, Tô Mộc này rốt cuộc là chủ nhiệm gì?
Tôn Mai trừng mắt với Phong Ký hỏi. Bởi vì nơi này tương đối yên lặng, nên lời Tôn Mai vừa hỏi bị rất nhiều người nghe được.
– Con không biết.
Phong Ký bất đắc dĩ nhún vai, mắt nhìn tình thế nhanh chóng quay ngược trở lại, hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ. Chỉ có điều rất hiển nhiên bất ngờ như vậy lại hướng về phía tốt hơn, cho nên hắn thật ra không thể nói gì.
– Bạn học cũ. Cậu rốt cuộc là chủ nhiệm gì vậy?
Phong Ký không nhiều cố kỵ như vậy, trực tiếp hỏi.
Tô Mộc nhìn về phía hai người cười, sau đó nói với Tôn Mai.
– Dì Tôn, trước đó bởi vì cháu phải bảo mật, cho nên không có cách nào cho dì biết thân phận của mình, vẫn xin dì tha thứ. Phong Ký, tiểu tử cậu cũng đừng trừng mắt với mình. Sau này mình sẽ giải thích rõ ràng với cậu. Dì Tôn, đây là giấy chứng nhận của cháu.
Nói xong, Tô Mộc liền đưa ra một giấy chứng nhận công tác.
Mà khi Tôn Mai tiếp nhận giấy chứng nhận công tác, nghi hoặc mở ra, sắc mặt nhất thời biến đổi vô cùng đặc sắc, sau đó nhanh chóng dùng hai tay kính cẩn đưa trả lại. Lúc này Tôn Mai đã không còn kiêu căng như lúc đầu nữa, toàn thân lộ ra một sự khiếp sợ, một thần sắc không thể tưởng tượng nổi. Nhưng có Trần Kiến Đô và Dư Đan Giang ở đó, bà tất nhiên biết đây không phải là giả. Đã sớm nghe nói phòng giám sát Tỉnh ủy mới có một vị chủ nhiệm tuổi trẻ tài cao, Tôn Mai dùthế nào cũng chưa từng nghĩ qua, chủ nhiệm này chính là Tô Mộc.
Phải biết rằng đây chính là cấp chính xử, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sở!
Mấu chốt là Tô Mộc này mới bao nhiêu tuổi!
– Tô chủ nhiệm!
Tôn Mai vội vàng nói.
– Dì Tôn, không nhất thiết phải như vậy. Nếu như dì thật sự gọi như vậy, cháu thấy rất xấu hổ.
Tô Mộc cười nói.
– Phải, phải!
Tôn Mai vội vàng nói.
Bây giờ Trương Hoành Phi đúng là đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
Trần Kiến Đô và Dư Đan Giang nói như vậy rõ ràng có thái độ muốn ủng hộ Tô Mộc, khiến hắn bị rơi vào tình trạng lúng túng. Phải biết rằng đêm nay hắn là chủ nhà, là người chiêu đãi hai người. Nhưng bây giờ hai người lại biến hóa nhanh chóng, đứng ở phía bên Tô Mộc. Hơn nữa chẳng những chỉ hai người này, ngay cả những người bên cạnh bọn họ cũng cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Điều này khiến Trương Hoành Phi có cảm giác đè ép nói không nên lời. Có thể trở thành thị cục trưởng Cục giám sát chất lượng, có thể dưới áp lực lớn như vậy xây dựng thành tòa nhà hành chính như hiện nay, Trương Hoành Phi tuyệt đối là một người cẩn thận. Cho nên gặp phải chuyện này, hắn bắt đầu khiêm tốn suy nghĩ, không ngờ không có ý định mở miệng nói bất kỳ lời nào.
Trương Hoành Phi không nói lời nào, Trương Vân Phàm trầm mặc, nhưng có vài người lại không thể làm như vậy.
Người này chính là Hàn Chương!
Nếu như tất cả mọi người trầm mặc không nói, vậy mặt mũi của Hàn Chương thật sự bị ném sạch.
Chủ nhiệm? Tô Mộc như vậy, có thể là chủ nhiệm gì? Tôi cũng không tin, một chủ nhiệm chó má nho nhỏ có thể ở Tài Khuyết diễu võ dương oai! Hiện tại Hàn Chương thậm chí cũng không để Trần Kiến Đô và Dư Đan Giang vào mắt.
– Mày là chủ nhiệm chó má gì chứ?
Hàn Chương trực tiếp hỏi.
– Lớn mật, anh là ai? Làm sao lại dám nói chuyện như vậy!
Hác Mẫn Phóng liền mắng.
– Đúng là vô tri!
Sắc mặt Dư Đan Giang âm trầm nói.
Thần sắc Trần Kiến Đô cũng tối lại, nhìn Hàn Chương giống như nhìn một kẻ ngu ngốc. Đầu gia hỏa này có phải đã bị úng nước hay không? Khi biết rõ đám người mình ngang nhiên đứng ở phía bên Tô Mộc, còn dám nói ra những lời như vậy? Đây rõ ràng là cố ý gây sự. Chẳng lẽ hắn thật sự kiêu ngạo đến mức ngay cả mình cũng không khiến hắn cố kỵ nổi sao?
Chính là một tiếng chất vấn như vậy, trong nháy mắt liền khiến Hàn Chương bị rơi vào tình trạng yếu thế tuyệt đối!
– Mẹ, không có chuyện gì chứ?
Phong Ký ở bên cạnh thấp giọng nói.
– Không có việc gì, yên tâm.
Bây giờ Tôn Mai đã tin mình ăn chắc Hàn Chương, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mẫn, ánh mắt cũng lộ vẻ xem thường. Chính là như vậy ánh mắt xem thường, rơi vào trong mắt Tư Mẫn, khiến hắn nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ lần này mình thật sự đánh cược nhầm cửa rồi sao? Bạn học cũ của Phong Ký còn có thân phận lớn nào đó sao?
Tô Mộc hờ hững đảo mắt nhìn qua Hàn Chương. Dạng quần là áo lụa như thế, hắn đã đạp không biết bao nhiêu người. Tùy tiện đẩy ra một người cũng có tính khiêu chiến nhiều hơn hắn. Tôn Tân lợi hại? Còn chưa phải bị mình dọn dẹp muốn thê thảm bao nhiêu có bấy nhiêu sao. Người như anh, không biết thành thật khiêm tốn một chút, còn ở nơi này giả vờ với tôi, anh thật sự là ngại mạng của dài rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc trực tiếp mở giấy chứng minh công tác ra.
– chủ nhiệm cấp chính xử phòng giám sát Tỉnh ủy, tỉnh Giang Nam – Tô Mộc, nhận mệnh đến đây thị sát tình hình của các thành phố địa cấp bên trong tỉnh. Trương Hoành Phi, cục giám sát chất lượng thành phố các anh là một trong những thành phố mà tôi thị sát. Có vài tình huống tôi muốn anh giải đáp. Cho nên anh đi với tôi một chuyến!”
Cái gì?
Chủ nhiệm cấp chính xử phòng giám sát Tỉnh ủy?
Còn trẻ như vậy, anh có nhầm hay không?
Nhưng giấy chứng nhận công tác đặt ở trước mắt như thế, anh không tin cũng không được.
Ánh mắt mọi người đều đờ ra. Không có người nào có thể nghĩ đến, chuyện vốn đã nắm chắc lại gặp phải biến hóa như vậy. So với diễn kịch, đây quả thực còn đặc sắc hơn nhiều. Đây tính là gì? Là đang đóng phim sao? Phải biết rằng chuyện như thế, thật sự không có gì để nói. Tình thế biến đổi quá đột ngột.
Sắc mặt Trương Vân Phàm vô cùng khó coi!
Trương Hoành Phi thật là có khổ nói không nên lời!
Hàn Chương có chút hết hồn!
Tư Mẫn thật sự hối hận muốn chết!
Hiện tại mỗi người bọn họ mới biết được vừa rồi Tô Mộc nói đi với tôi một chuyến, là vì nguyên nhân gì. Người ta chẳng những là chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, còn nhận nhiệm vụ tuần tra, chính là nhận chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy. Chỉ cần có cái này, ai dám ngăn cản?
Chuyện không liên quan tới mình!
Các những công tử ca ở đây, hiện tại nhìn sắc mặt Trương Hoành Phi đỏ giống như gan heo, nhưng không có ai nghĩ tới chuyện ra mặt, cũng không có tư cách ra mặt. Tô Mộc rõ ràng chính là muốn nhằm vào cục giám sát chất lượng thành phố. Ai bảo các người xây một tòa nhà lớn như vậy. Đáng đời các người đụng phải họng súng. Nhưng phải nói rằng lòng người thật khó đoán. Ngay vừa rồi bọn họ còn đứng ở phía bên Hàn Chương. Sau khi thân phận của Tô Mộc lộ ra, không ngờ trong lòng bọn họ bắt đầu có cảm giác kích động muốn bỏ đá xuống giếng.
Phải biết rằng tất cả tòa nhà của cục giám sát chất lượng thành phố này đều là do Hàn Chương và Trương Vân Phàm cướp đoạt lợi ích đi. Hai người căn bản chưa từng nghĩ qua tới lợi ích những người còn lại. Loại ăn thịt không nhả bã này thật sự khiến đám người ở đây cảm thấy có chút khinh thường. Nhưng vì ngại thân phận của Hàn Chương, không có ai dám nói thêm điều gì. Nếu như thật sự có có thể có cơ hội đánh ngã Hàn Chương, bọn họ những người đang ởi đây sao có thể không làm. Cho dù chỉ thu thập một mình Hàn Chương cũng được.
Bầu không khí đến bây giờ đã thấp tới cực điểm.
Không có người nào mở miệng nói chuyện. Bọn họ giống như đang chuẩn bị tinh thần xem tuồng. Dù sao không quan tâm hai bên ai thắng ai bại, đều hoàn toàn không có chút quan hệ gì với bọn họ. So với đặt mình vào trong đó chẳng thà đứng ngoài xem diễn kịch.
Chẳng lẽ phải vận dụng tới quan hệ của cha sao?
Hàn Chương nhíu mày. Nếu làm như vậy, xem Tô Mộc rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn xé rách da mặt sao? Phải biết rằng nơi này là thành phố Tài Khuyết, không phải Thịnh Kinh.
Không thể không nói, người không ở trong quan trường, căn bản không biết quy định trong quan trường. Hiện tại Hàn Chương lại cảm giác hài lòng vì mình, căn bản cũng không biết người như hắn, ở trong mắt Tô Mộc không có chút lực ảnh hưởng nào. Đừng nói anh là Hàn Chương, lúc này cho dù là Hàn Đạo Đức, chỉ cần Tô Mộc muốn, cũng chẳng làm được gì. Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể trực tiếp gọi chủ nhân qua nói chuyện.
– Tô chủ nhiệm, chuyện ngày hôm nay thật ra có chút hiểu nhầm…
Hàn Chương cười nói.
Chỉ có điều khi vẻ mặt tươi cười đó vừa xuất hiện, còn chưa kịp nói hết, Tô Mộc đã trực tiếp cắt ngang.
– Hiểu nhầm? Hàn Chương, giữa tôi và anh có thể có hiểu nhầm gì chứ? Chuyện mới vừa rồi là do tôi nói sai sao? Hay anh cho là vừa rồi tôi bị người đánh như vậy là đáng đánh!
– Cái gì? Bị người đánh? Trương Hoành Phi, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu biết cậu đang làm chuyện ngu xuẩn gì không?
Dư Đan Giang lập tức mắng lớn.
Đánh nhau? Trần Kiến Đô nghe được từ này, nhìn về phía người bên cạnh đang sưng mặt sưng mũi, trong lòng nhất thời biết là chuyện gì xảy ra. Ban đầu hắn còn tưởng là nguyên nhân khác. Thật không ngờ bọn họ đều bị Tô Mộc một người đánh ngã. Thực lực Tô Mộc thật sự không thể khinh thường.
– Hàn…
Chỉ có điều ngay khi Trần Kiến Đô vừa gọi một tiếng Hàn, phía sau cửa phòng lại bị đẩy ra. Một nhóm cảnh sát lập tức xông vào. Mà khi Hàn Chương nhìn thấy những cảnh sát này, vẻ căng thẳng trên mặt nhất thời biến mất.
Trời ơi, vậy là được cứu rồi!