Quan Bảng

Chương 1089: Trên ba vạn thước Anh!

Ngẫu nhiên gặp phải chuyện như vậy cũng khá thú vị, dù sao ở trong xã hội luôn sẽ gặp trường hợp như thế. Trong những trường hợp này, gặp phải người quen thuộc hay xa lạ đều là chuyện thật bình thường. Về sân bay nơi đây, là sân bay nằm gần Tây Phẩm thị nhất. Người nào cần sử dụng máy bay đều sẽ chọn lựa nơi này để rời khỏi đây.

Cho nên Tô Mộc gặp được chuyện này cũng thật sự bình thường!

Chẳng qua Tô Mộc cảm thấy tò mò, là bởi vì hai người đang nhắc tới huyện Hoa Hải, hơn nữa nghe cô gái kia nói chuyện cũng đã biết người trung niên trước mắt không đơn giản, là một phó trưởng trấn của huyện Hoa Hải, có vẻ như từng làm việc trong ban tổ chức huyện ủy.

Vì vậy Tô Mộc nghiêng đầu tập trung lắng nghe.

Nhắc tới hai cha con Tiêu Tiêu cùng Tiêu Tri Lâm chưa từng nghĩ tới sẽ bị người nghe được chuyện của mình. Mà Tiêu Tri Lâm cũng chính là phó trưởng trấn Phong Yên trong huyện Hoa Hải. Chẳng qua trong khoảng thời gian gần đây hắn dùng lý do dưỡng bệnh nghỉ phép, hôm nay qua đây là vì đi thăm con gái.

Cha, theo ý con cha nên từ chức cho xong, trấn Phong Yên đã bài xích cha như vậy, cha cần gì tiếp tục ở lại nơi đó chứ? Người như cha quá mức thành thật quá mức phúc hậu quá mức chính nghĩa, không dung nhập được vào vòng luẩn quẩn của người ta, chỉ có thể bị người gạt bỏ bên ngoài.

Tiêu Tiêu là một cô gái thật xinh đẹp lại rất có hương vị, nhìn qua liền biết nàng là một cô gái dám nói dám làm.

Tiểu Tiểu, con không hiểu đâu, bên trong liên lụy tới rất nhiều vấn đề, nếu đơn giản như lời con nói thì còn gì khó khăn. Từ chức đúng là biện pháp nhanh nhất, thậm chí không cần từ chức, cha trực tiếp xin về hưu bọn hắn đều rất thích ý. Nhưng cha làm quan không phải vì bọn họ, cha là vì nhân dân. Chẳng lẽ con đã quên một màn từng gặp được trong nhà bà ngoại hay sao?

Tiêu Tri Lâm lộ ra nụ cười khổ nói.

Cha, con chỉ đau lòng cha thôi.

Tiêu Tiêu thiếu chút nữa muốn khóc lên.

Được rồi, chuyện của cha tự cha biết, nghe nói hiện tại vị quyền chủ tịch mới nhậm chức rất có quyết đoán, cha chuẩn bị đợi thêm hai ngày nữa sẽ đi gặp mặt hắn. Nếu như hắn thật sự đúng quy cách, cha sẽ đem kế hoạch thư của cha cho hắn xem. Nếu hắn cũng giống như những người đó, dù cha có muốn vì dân làm việc cũng không còn tư cách kia. Cha sẽ nghe theo lời con nói, trực tiếp về hưu, dùng thời gian còn lại đi làm việc mình yêu thích.

Tiêu Tri Lâm nói.

Vậy tốt nhất, tới lúc đó con mang theo cha bay loạn khắp thế giới!

Tiêu Tiêu cười nói.

Tô Mộc ngồi bên cạnh nghe hai cha con nói chuyện, vẻ mặt như đang suy nghĩ. Hai người nói chuyện tuy không nhắc tên ai, nhưng vì phó trưởng trấn Phong Yên từng làm việc trong ban tổ chức huyện, Tô Mộc vẫn hiểu được đối phương là ai.

Trấn Phong Yên? Vậy thì mình chưa từng điều nghiên hương trấn này!

Tô Mộc có thể cảm nhận được ý chua sót trong lời nói của Tiêu Tri Lâm, chính vì vậy làm Tô Mộc cảm thấy tò mò. Dù sao người này xem như là thủ hạ của mình, nếu đã gặp mà không hỏi thăm có vẻ không thể nào nói nổi. Hơn nữa nghe ý tứ của hai người, Tiêu Tri Lâm vẫn có chút bổn sự. Nếu thật sự là vậy Tô Mộc không ngại cho hắn một cơ hội. Dù sao nghe lời nói vừa rồi Tô Mộc đã biết hắn bị người gạt bỏ, không có hậu trường gì, tự nhiên hỗn không như ý, cần dựa vào dưỡng bệnh tạm thời né tránh.

Chuyến bay tới thủ đô hiện tại bắt đầu kiểm vé…

Tô Mộc đang suy tư, trong loa truyền ra thanh âm thông báo, Tô Mộc biết mình cần phải đi, không chút do dự liền đứng dậy đi tới. Nhắc tới cũng đúng dịp, khi hắn đứng dậy đi qua, Tiêu Tri Lâm cũng đi qua bên này. Về phần Tiêu Tiêu đã rời đi từ mười mấy phút trước. Khi hai người gặp thoáng qua, tâm tư Tô Mộc chợt động liền huých nhẹ bả vai Tiêu Tri Lâm, nháy mắt liền có được tin tức của hắn.

Thật đúng như Tô Mộc suy nghĩ!

Người này tên Tiêu Tri Lâm, là phó trưởng trấn Phong Yên, trước kia từng công tác trong ban tổ chức huyện ủy, không có bệnh kín, nói rõ hắn dùng phương thức này tránh né gạt bỏ. Mà trong cây nhân mạch, làm cho Tô Mộc bất đắc dĩ chính là nhân mạch của người này cực ít, chỉ tùy ý vài tên người, hơn nữa sau lưng cũng không đại biểu quan chức, mà đều là chủ nhiệm thôn hoặc bí thư chi bộ thôn trong trấn Phong Yên mà thôi.

Đương nhiên còn một điểm khiến cho hai mắt Tô Mộc tỏa sáng chính là trong mục khuy tư, người này thật sự muốn phát triển trấn Phong Yên, tiếp tục sáng tạo kỳ tích cho Phong Yên!

Kỳ tích Phong Yên!

Khi bốn chữ này hiện lên trong đầu Tô Mộc, hắn xem như đã biết Tiêu Tri Lâm là ai, người này thật sự có danh tiếng. Hắn từng thông qua một ít biện pháp thật sự đem một thôn trong trấn Phong Yên biến thành thôn giàu có hạng nhất hạng nhì trong trấn Phong Yên. Vì điều này, lúc đó Tiêu Tri Lâm còn được huyện ủy cùng ủy ban huyện ngợi khen qua.

Chẳng qua kỳ tích này không còn tiếp diễn, điều này làm Tô Mộc có chút kỳ quái. Nhưng hiện tại Tô Mộc phảng phất như nắm giữ được nguyên nhân, chỉ nói tính cách của người này thật sự không hợp đàn, có thể tiếp tục hỗn được trong quan trường mới là việc lạ.

Nhưng đây cũng là điểm nổi bật của Tiêu Tri Lâm, điều này nói rõ hắn thật sự muốn làm việc cho dân, chẳng qua trong quá trình công tác phương pháp đã lệch khỏi quỹ đạo. Không phải nói dưới gầm trời này chỉ có một mình hắn có thể làm việc, cũng không phải nói chỉ một mình hắn là có thể đem toàn bộ vấn đề đều giải quyết, xét tới cùng dù hắn là phó trưởng trấn, nhưng vẫn phải thông qua người khác mới có thể thực hiện các hạng chính sách đúng không? Phối hợp luôn là nguyên tắc không thể thiếu trong quan trường.

Tiêu Tri Lâm…

Trong lòng Tô Mộc ghi nhớ tên người này, bắt đầu đợi kiểm phiếu, trong lúc này hắn nhắn tin cho Sở Tranh, yêu cầu Sở Tranh đem toàn bộ tin tức về Tiêu Tri Lâm gởi cho mình. Hiện tại công nghệ cao rất tốt, nếu là ngày trước Tô Mộc phải về xem tư liệu, mà dưới tình huống bây giờ chỉ cần Sở Tranh sửa sang trên vi tính là có thể gởi liền cho hắn.

Tắt máy, đăng ký.

Thời gian lúc này khá trễ, nếu tới thủ đô phải là buổi tối, ít nhất là mười giờ đêm. Bởi vì Tô Mộc thường xuyên qua lại giữa thủ đô cùng huyện Hoa Hải, cho nên hắn cũng không thông tri cho ai. Nếu mỗi lần tới thủ đô đều cần người đi đón máy bay, thật sự quá phiền toái. Hơn nữa hắn không phải đi công tác, mà đi tham gia khóa học nghiên cứu sinh, có cần khoa trương như thế sao?

Ngồi trên máy bay Tô Mộc nhắm mắt muốn ngủ một chút, nhưng không cách nào ngủ được. Rơi vào đường cùng hắn lấy ra quyển sách lật xem. Nếu đổi lại là người khác có lẽ xem mà không hiểu vì là sách tiếng Anh, nhưng với Tô Mộc không có vấn đề gì khó khăn, hắn không dám nói mình am hiểu hoàn toàn, nhưng tuyệt đối tinh thông.

Nhưng khi người ngồi bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt không khỏi hiện vẻ khinh thường.

Thật sự biết giả bộ a!

Ông xã, nhìn thấy không? Người ta học vấn giỏi thế nào, còn đang nhìn sách nước ngoài đâu.

Hừ! Giả vờ đi, anh cũng không tin hắn có thể xem hiểu.

Đúng vậy, vẫn là ông xã giỏi nhất, không cần giả vờ, người chân thật thôi.

Phải không? Hôn một cái!

Tô Mộc ngồi khoang thương gia, người ngồi ở đây ít nhất đều có tiền, hơn nữa chất lượng phục vụ cùng hoàn cảnh đều cao cấp hơn khoang phổ thông không ít. Tô Mộc nhìn lướt qua hai người đang nói chuyện, khóe môi lộ nụ cười trào phúng. Ông xã? Một đôi như vậy mà vợ chồng sao? Nam đã hơn năm mươi, nữ giỏi lắm chưa tới hai mươi. Một đôi như vậy nếu thật sự là vợ chồng hợp pháp thật sự có chút thú vị. Nhưng ánh mắt Tô Mộc không kém, nhìn ra quan hệ giữa hai người không hợp pháp, chắc chắn thuộc phe phái tiểu tam vô địch.

Hoặc còn không phải là tiểu tam mà là tiểu tứ tiểu ngũ cũng có khả năng.

Nói với loại người như vậy một lời nào cũng làm Tô Mộc cảm thấy giày xéo chính mình, cho nên không tiếp tục để ý tới bọn họ.

Tiên sinh, có cần một ly nước hay không?

Ngay lúc Tô Mộc đang chuẩn bị tiếp tục xem sách, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm mềm mại, ngay sau đó một mùi hương tràn vào mũi hắn. Vừa ngẩng đầu lên vẻ mặt Tô Mộc chợt chấn động.

Tại sao là cô?

Tô Mộc theo bản năng nói.

Tiên sinh, chúng ta nhận thức sao?

Vẻ mặt Tiêu Tiêu lộ nụ cười chức nghiệp hỏi.

À không!

Sau thoáng ngây người Tô Mộc rất nhanh khôi phục lại, vừa rồi gặp được Tiêu Tiêu trong sân bay, Tô Mộc biết nàng là cô gái chuyện gì cũng dám nói dám làm, là một gái có tính cách thẳng thắn, gặp lại nàng chỉ là giật mình theo bản năng mà thôi.

Tiên sinh, có cần một ly nước không?

Tiêu Tiêu cười hỏi.

Được!

Tô Mộc gật gật đầu nhận ly nước, khi hắn sắp uống cạn ly, Tiêu Tiêu đột nhiên khom người ghé vào tai hắn thấp giọng nói:

Kỳ thật tôi biết vì sao anh ngạc nhiên, lúc đó anh ngồi bên cạnh chúng tôi đúng không? Hì hì, vị tiên sinh này, nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt, lần sau không được làm vậy nữa!

Nói xong lời này nàng đứng thẳng người lên, tiếp tục đi về phía trước phục vụ.

Nhưng ngay nháy mắt nàng khom người xuống, đôi mắt Tô Mộc chợt đăm đăm, rất hoàn mỹ!

Thật không ngờ hắn lại có cơ hội nhìn thấy được quả cầu trắng hoàn mỹ như thế!