Quan Bảng

Chương 1137: Vì tín ngưỡng mà chiến!

Có thể vào lúc sáng sớm nghe được một trận thanh âm như chuông bạc vang lên bên tai, cũng là một việc không tệ, vô hình trung khiến cho tâm tình của ngươi cũng trở nên vui vẻ. Tô Mộc vốn định gọi điện thoại cho Liễu Linh Lợi, ai ngờ nàng lại chủ động gọi tới.

– Anh bây giờ đang ở đâu? Làm sao em nghe nói tối hôm qua anh rời khỏi huyện thành?

Liễu Linh Lợi hỏi.

– Đúng vậy, bây giờ anh đang ở thành phố Tây Phẩm, chuẩn bị bắt tay vào xử lý vụ án mười cô gái mất tích. Cho nên tôi muốn báo với Lý bí thư, có thể sáng hôm nay anh không trở về được!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Vụ án mười cô gái mất tích! Anh thật sự quan tâm đến vụ án này như vậy sao! Tô Mộc, em mặc kệ bây giờ anh đang ở đâu, muốn làm chuyện gì, anh cũng không thể vô tổ chức vô kỷ luật được? Biết hôm nay là ngày gì không? Là Hội đồng huyện mở đại hội thường ủy thảo luận thông qua chuyện bổ nhiệm anh. Anh phải có mặt ở chỗ này, hội nghị sẽ bắt đầu vào chín giờ rưỡi, bây giờ là bảy rưỡi, anh còn đủ thời gian trở lại. Mau lên đi, đừng để cho Lý bí thư có cớ đâm anh.

Liễu Linh Lợi nói.

Tô Mộc thật sự quên mất hôm nay là Hội đồng huyện mở thường ủy hội thảo luận vấn đề bổ nhiệm hắn, thật ra đây chỉ là một trình tự. Nhưng trình tự này nhất định phải thực hiện!

– Anh biết rồi, anh sẽ rất nhanh trở về đi! Sẽ không làm hỏng việc!

Tô Mộc nói.

– Như vậy là tốt nhất!

Liễu Linh Lợi vừa nói vừa cúp điện thoại.

Đợi sau khi Liễu Linh Lợi đi vào phòng làm việc. Lý Tuyển cũng là đã thật sớm tiền lai:

– Lý bí thư, đã gọi điện thoại xác nhận cho Tô huyện trưởng, hắn hiện tại đích xác đang ở thành phố Tây Phẩm, nhưng đang lái xe trở về, có lẽ sẽ không về muộn.

– Tô Mộc rốt cuộc muốn làm gì chứ?

Lý Tuyển cau mày.

Làm cái gì? Đương nhiên là làm chuyện cô không dám làm rồi! Liễu Linh Lợi thầm nghĩ như vậy, quan hệ giữa nàng và Lý Tuyển đã xuất hiện rạn nứt, khiến bây giờ nàng thật sự không có cách nào hữu hảo với Lý Tuyển như lúc trước.

– Tô huyện trưởng là tiếp nhận vụ án mười cô gái mất tích, tối hôm qua phó cục trưởng cục Khiếu nại Liêu Thắng khi chấp pháp ở thành phố Tây Phẩm, đã bị Tô huyện trưởng bắt được. Liêu Thắng lúc ấy đã bị mắng chửi một trận. Bây giờ đang ở cục Khiếu nại đóng cửa kiểm điểm!

Liễu Linh Lợi biết chuyện gì phải nói, chuyện gì có thể không nói.

– Liêu Thắng? Thật một kẻ không có đầu óc!

Lý Tuyển khinh thường nói.

– Lý bí thư, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để cho Tô huyện trưởng thông qua lựa chọn sao?

Liễu Linh Lợi hỏi.

– Nếu không thì sao?

Lý Tuyển lắc đầu:

– Mặc dù tôi cũng không muốn làm như vậy. Làm như vậy ý nghĩa sẽ tạo lên một đối thủ cường đại cho mình. Hơn nữa đối thủ này làm việc còn không theo lẽ thường. Nhưng tôi có thể không làm sao? Tô Mộc là cán bộ tỉnh quản. Lẽ ra hắn phải sớm chính thức rồi, nhưng vẫn bị tạm thời. Cô có tin hay không, chỉ cần tôi không động thủ thay chữ tạm thời này, cuộc sống của tôi sẽ chấm dứt!

– Lý bí thư, khoa trương như vậy sao?

Liễu Linh Lợi hỏi.

– Chỉ biết càng thêm nghiêm trọng!

Lý Tuyển hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh trạng thái cười nói:

– Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện này nữa, mau đến hội trường, kêu bọn họ bố trí thỏa đáng, đồng thời xác nhận đại hội thường ủy hôm nay sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn!

– Vâng, tôi đi đây!

Liễu Linh Lợi khom người rời đi.

9h 30 sáng!

Đại hội thường ủy hội huyện Hoa Hải đúng giờ cử hành, Tô Mộc cũng đã sớm trở lại. Đại hội này do Lý Tuyển chủ trì. Kết quả lựa chọn rất nhanh xuất hiện, khi Lý Tuyển nhìn thấy kết quả này, vẻ mặt rõ ràng cho thấy bị chấn động. Mặc dù nàng đã sớm biết Tô Mộc khẳng định không có vấn đề, nhưng cũng không cần thiết như vậy? Tám phần phiếu lựa chọn, đều lựa chọn Tô Mộc.

Tô Mộc cao phiếu nhất, được chọn làm huyện Hoa Hải Huyện trưởng!

Bắt đầu từ giờ khắc này, Tô Mộc đã chân chính trở thành người đứng đầu chính quyền huyện huyện Hoa Hải, có thể vận dụng lý niệm kinh tế của mình, nói như vậy, Tô Mộc tin tưởng sẽ trao cho huyện Hoa Hải một tương lai tươi sáng.

Sau khi đại hội bầu chọn Tô Mộc làm Huyện trưởng, liền đến phần Tô Mộc bắt đầu phát biểu. Bởi vì trong lòng vẫn canh cánh vụ án mười cô gái mất tích, cho nên Tô Mộc nói chuyện cũng bớt đi một phần nhu hòa, thay vào đó là một loại khí thế bén nhọn.

– Thật vui mừng vì các đại biểu có thể lựa chọn tôi làm Huyện trưởng huyện Hoa Hải, Tô Mộc tôi xin bảo đảm các đồng chí, tuyệt đối có thể dẫn dắt kinh tế huyện Hoa Hải tiến lên một bậc thang mới. Trong quá trình phát triển này, tôi muốn nói là, tuyệt đối không thể lấy chuyện hy sinh để đổi lấy phát triển. Những vấn đề như phạm pháp loạn kỷ cương, tin tưởng giả tạo, thành tín kinh doanh…chỉ cần bị phát hiện, chỉ cần trải qua chứng thật thật sự, như vậy sẽ bị xử lý, tuyệt đối sẽ không nương tay…

Theo lời diễn giảng của Tô Mộc, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ dị thường. Bọn họ biết Tô Mộc, cũng rất rõ ràng Tô Mộc làm như vậy là có ý gì. Tô Mộc đã đốt hai ngọn lửa, không có người nào muốn trở thành nắm lửa thứ ba. Bởi vì chỉ cần bị dính vào, trong khoảnh khắc sẽ bị cháy sạch.

Lý Tuyển nghe lời nói của Tô Mộc…, cũng biết bây giờ hắn đang có điều ám chỉ, nhất định là chỉ vụ án mười cô gái mất tích. Nhưng Tô Mộc vẫn là người trẻ tuổi, không biết vụ án như vậy nếu thật sự phát sinh…, cho dù Âu Dương Dung là người của gia tộc Âu Dương thì có thể thế nào? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, vụ án mười cô gái mất tích này là một cái bẫy bày ra cho ngươi, chỉ cần ngươi dám rảo bước tiến vào, chờ đợi ngươi chắc chắn là đả kích lôi đình vạn quân.

Mười thiếu nữ như hoa như ngọc, ngươi thật sự cho rằng các nàng sẽ bị mang đi sao? Buồn cười, ta không cho là như vậy đâu!

Đại hội kết thúc trong không khí vui vẻ như vậy!

– Tô huyện trưởng, đến chỗ tôi ngồi một chút?

Lý Tuyển chào hỏi.

– Không thành vấn đề!

Tô Mộc gật đầu nói.

Chờ sau khi hai người vào trong phòng làm việc của bí thư huyện ủy, Lý Tuyển liền đưa mắt nhìn Tô Mộc:

– Tô huyện trưởng, ngày hôm qua có phải đồng chí đến thành phố Tây Phẩm hay không?

– Đúng vậy!

Tô Mộc không có ý tứ phản bác.

– Đồng chí muốn điều tra vụ án mười cô gái mất tích sao?

Lý Tuyển vẫn không thể nhịn được, làm bộ tùy ý hỏi.

– Đúng vậy!

Tô Mộc vẫn trả lời như vậy.

– Chuyện đó tôi đã biết, nếu như có thể, đồng chí có thể giao cho bên chính pháp ủy huyện giải quyết chuyện này, bọn họ tuyệt đối có thể hoàn thành! Về phần đồng chí, Tô huyện trưởng, đồng chí chỉ là trưởng một huyện, không cần thiết vì việc nhỏ như vậy mà mất tập trung.

Lý Tuyển nhỏ giọng nói.

– Chuyện nhỏ? Lý bí thư, bản thân tôi muốn hỏi thăm, nếu như nói chuyện như vậy cũng coi là chuyện nhỏ, vậy thì chuyện gì mới xem như chuyện lớn? Chẳng lẽ nói phải thương vong mấy trăm mấy ngàn người sao? Nếu như vậy, tình huống đúng là không còn thuốc chữa rồi. Lý bí thư, chuyện này nếu tôi làm, sẽ không có bất cứ do dự nào, cho nên tôi nhất định phải đến Sở lao động thành phố!

Tô Mộc nói.

– Nếu như vậy, vậy thì tất cả đều là hành vi của mình đồng chí! Đồng chí phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!

Lý Tuyển nói.

– Cái này là dĩ nhiên!

Tô Mộc gật đầu nói.

Thật sự không sợ sao!

Tô Mộc chẳng lẽ không hiểu những lời mình nói sao? Chẳng lẽ hắn không rõ ràng ý tứ mình biểu đạt sao? Nếu hắn biết còn dám như vậy, thật sự là quá to gan lớn mật! Hắn cho rằng gia tộc Âu Dương dễ thu thập như vậy sao? Nếu có thể động…, tôi đã sớm động rồi. Trên người đeo áp lực như vậy, anh cho rằng tôi rất nhẹ nhàng sao?

Tô Mộc giống như bắt được ý nghĩ của Lý Tuyển, trong lòng khinh thường vung lên khóe miệng.

Nói nhiều lời như vậy cũng vô dụng, Lý Tuyển ngươi rõ ràng là một người tư lợi, chỉ là một quan liêu thuần túy. Người như ngươi làm bí thư huyện ủy, thật sự là bi ai của huyện Hoa Hải. Làm quan không làm chủ cho dân, ngươi nói còn có ai kính trọng ngươi. Hơn nữa ngươi thật sự sợ gia tộc Âu Dương sao? Lý Tuyển ngươi không phải cũng có hậu đài phía sau sao? Hậu đài phía sau ngươi không phải mạnh hơn bọn họ gấp mười lần sao?

Lý Tuyển, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?

Lý Tuyển, sự thân thiết giữa chúng ta sợ rằng thật sự phải kết thúc rồi!

Lần này kết thúc không phải là ngươi nói ra, mà là tôi chủ động yêu cầu!

– Tô huyện trưởng, tôi vẫn hi vọng đồng chí có thể đủ lý trí. Vụ án mười cô gái mất tích tôi cũng không phải không điều tra, nhưng cũng phải cho chút thời gian đúng không? Đồng chí mới vừa tới đây, đối với tình thế nơi này còn chưa rõ ràng, cho nên nếu có thể tạm thời nên khiêm nhường một chút!

Lý Tuyển cuối cùng nói như vậy.

– Vì tín niệm trong lòng tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp!

Tô Mộc nói xong liền đứng dậy rời đi, khi đi tới cửa phòng làm việc, đáy mắt Tô Mộc chớp động vẻ dị thường:

– Lý bí thư, chuyện này đồng chí thật sự làm không đúng!

Công khai chỉ trích Lý Tuyển!

Tô Mộc nói xong lời này liền quả quyết rời đi, lưu lại Lý Tuyển vẻ mặt tái xanh, cả người giống như sắp nổi điên, trong đầu chỉ quanh quẩn vẻ mặt ngạo mạn và châm chọc không che dấu của Tô Mộc trước khi rời đi.

Cạch!

Người như Lý Tuyển lại trực tiếp ném chén trà trên bàn làm việc xuống đất vỡ vụn, có thể thấy được hiện tại nàng đang tức giận đến thế nào. Liễu Linh Lợi đứng ngoài cửa, nhìn Tô Mộc nện bước rời đi, bên tai ngay sau đó vang lên tiếng Lý Tuyển ném đồ, vội vàng đứng dậy đi vào.

Tô Mộc rốt cuộc đã nói cái gì với Lý Tuyển?

Tại sao giữa hai người lại có một màn như vậy?

Kỳ trăng mật chân chính kết thúc rồi sao?