Quan Bảng

Chương 1213: Ai vung cuốc chim trước? Vì ai đào mộ?

Khi Dương Vinh và Trâu Nhất Khoa trở lại phòng làm việc, hai người vội vàng đi tìm nhật báo Tây Phẩm của ngày hôm đó. Thật ra các cơ quan chính phủ như huyện Hoa Hải đều sẽ đặt nhật báo Tây Phẩm. Đây là một loại nhiệm vụ chính trị. Mỗi ngày khi hai người bọn họ ngồi xuống, đều sẽ lật xem nhật báo Tây Phẩm trước, xem bên trong thành phố Tây Phẩm có tin tức gì mới hay không. Dù sao nhật báo Hoa Hải có xem hay không cũng vậy. Lấy vị trí của bọn họ hiện tại, nếu như trong huyện Hoa Hải phát sinh bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng không biết, vậy chính là quá thất bại.

Đầu đề của nhật báo Tây Phẩm, tiêu đề bắt mắt nhất, thình lình lộ ra ở trong mắt hai người. Khi bọn họ thấy tiêu đề này, trong nháy mắt liền cảm giác mừng rỡ. Đã biết Tô Mộc sẽ không ngồi chờ chết, quả nhiên là như vậy.

Tiêu đề chính là luận hành động phá băng của cục công an thành phố Tây Phẩm!

Tiêu đề phụ là hành động anh hùng của đồng chí Tô Mộc - huyện trưởng huyện Hoa Hải!

Cả bài báo không có bất kỳ từ ngữ nào quá táo bạo. Chính là phương pháp miêu tả, kể lại câu chuyện. Chủ yếu nhất chính là, bên cạnh còn kèm theo ảnh chụp. Ảnh chụp đã trải qua đặc chọn biệt lựa. Tất cả đều tôn lên hình tượng của Tô Mộc.

- Như vậy thật sự có trò hay để xem rồi!

Dương Vinh kích động nói.

- Tôi đã biết Tô huyện trưởng nhất định sẽ có hậu chiêu. Quả nhiên là như vậy!

Trâu Nhất Khoa cười nói.

- Tôi đã nói đi theo Tô huyện trưởng là không sai mà.

Dương Vinh nói.

- Đúng vậy. Vốn cho rằng Tô huyện trưởng tuổi còn trẻ, gặp phải chiêu số như vậy nhất định không có biện pháp, không có bất kỳ khả năng chống đỡ nào. Hiện tại xem ra tôi đã nhầm. Không chỉ nhầm, hơn nữa nhầm rất thái quá!

Trâu Nhất Khoa cười nói.

- Chờ xem. Hiện tại đoán chừng có người đã sốt ruột!

Dương Vinh nói.

Đúng vậy, bây giờ người sốt ruột thật sự không ít. Người chờ xem náo nhiệt còn nhiều hơn. Nhật báo Hoa Hải và nhật báo Tây Phẩm cùng được chuyển tới. Mọi người bị tin tức trên nhật báo Hoa Hải hấp dẫn, sau đó sẽ thuận lợi lưu ý tới nhật báo Tây Phẩm. Trên thế giới này còn có chứng cứ nào xác thực hơn thế nữa sao? Anh nói Tô huyện trưởng làm bộ làm tịch. Nhưng ngay cả ảnh chụp của cục công an thành phố lúc đó người ta cũng đăng lên. Hơn nữa ảnh chụp như vậy tuyệt đối là sự thật, không phải làm giả.

Đây không phải trắng trợn tát vào mặt sao?

Hơn nữa còn tát đau như vậy!

..

Tại văn phòng làm việc của xã trưởng nhật báo Hoa Hải!

Xã trưởng của nhật báo là Hoa Xã, là một người trước đây dựa vào đầu cơ trục lợi đi lên. Người như hắn, ở trong huyện Hoa Hải căn bản không tính là một nhân vật lớn. Nhưng cho dù không phải, trong tay cũng nắm giữ một vài quyền lợi nhỏ. Không nói tới những chuyện khác, chỉ riêng ở trong nhật báo, lời của hắn rất có phân lượng. Chỉ cần là chuyện hắn đã quyết định, sẽ không có người nào dám phản đối. Hơn nữa dựa vào vị trí như vậy, Hoa Xã cũng đùa bỡn qua không ít nữ thanh niên văn nghệ.

Nói một câu, Hoa Xã rất thoả mãn với cuộc sống bây giờ!

Buổi sáng nay, khi hắn vừa ngồi vào trong phòng làm việc, còn chưa kịp lật xem báo để ở trên bàn, tiếng gõ cửa khẩn cấp liền vang lên. Hoa Xã cau mày rất không vui gọi người tiến đến. Phải biết rằng ở chỗ này, Hoa Xã là một người thích yên tĩnh, rất ghét loại người tùy tiện tạo ra động tĩnh. Khi cửa mở ra, một bóng người đi tới. Hoa Xã ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt không khỏi lộ ra một sự tham lam, đắm đuối.

Người vừa xuất hiện chính là một trong những tình nhân của hắn. Ở huyện Hoa Hải tuy rằng không nói là mỹ lệ động lòng người, nhưng dù gì cũng thuộc loại phong vận dư âm. Cô là Ngô Hoa Linh, là tổng biên tập của nhật báo Hoa Hải. Tổng biên tập đương nhiên là tâm phúc của Hoa Xã. Nếu không hắn làm sao có thể nắm trong tay toàn bộ tòa soạn báo.

- Thế nào? Làm gì mà thận trọng như vậy!

Hoa Xã nhìn thấy Ngô Hoa Linh tiến vào phòng làm việc đóng cửa lại đầy vẻ thận trọng, chân mày không khỏi nhíu lại. Mặc dù hắn đã từng cùng Ngô Hoa Linh ở nơi này vật lộn, nhưng đó là buổi tối lúc tan tầm. Nếu thật sự phải nói, vào lúc sáng sớm, lại ở trong này tiến hành hoạt động như vậy, Hoa Xã không phải là không dám, nhưng cảm thấy hệ số nguy hiểm rất cao. Nếu như thật sự bị ai phát hiện, vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Ngô Hoa Linh lại không có ý muốn cười, mà nhìn chằm chằm vào Hoa Xã giọng điệu cấp bách hỏi:

- Xã trưởng, báo hôm nay anh đã xem chưa?

- Báo gì?

Hoa Xã hỏi.

- Chính là nhật báo Hoa Hải và nhật báo Tây Phẩm ngày hôm nay!

Ngô Hoa Linh lo lắng nói.

- Có tin tức gì quan trọng sao? Nhìn em kia, sao có thể hoảng hốt như thế? Qua đây, để anh day cho em!

Hoa Xã không để ý, nói.

- Day? Tôi day cái đầu anh ấy. Đây giờ đã là lúc nào, anh còn có tâm tình ở chỗ này nói những lời vô liêm sỉ. Xã trưởng, ngày hôm qua, anh ký tên đồng ý với những bài báo chuẩn bị lên khuôn cho nhật báo Hoa Hải, tôi không có xem liền cho in. Ngày hôm nay sau khi tôi xem, thật sự sợ tới toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hơn nữa cái này cũng chưa tính là gì. Nếu điều đó là thật, cũng không sao. Nhưng xã trưởng ngài nhìn thấy không? Ngay đầu đề trang đầu của nhật báo Tây Phẩm có nội dung thế nào?

Ngô Hoa Linh thật sự sắp phát điên

Từ trước tới nay Hoa Xã chưa từng gặp qua Ngô Hoa Linh như vậy!

Ngô Hoa Linh có thể trở thành tổng biên tập của nhật báo, mặc dù có chút lẳng lơ, nhưng muốn nói đến năng lực nghiệp vụ vẫn phải có. Về điểm ấy Hoa Xã vẫn rất tin tưởng. Ngày hôm qua sao? Mình thật sự từng ký. Nhưng bài báo đó do ban tuyên truyền huyện ủy chuyển qua, đồng thời cố ý chỉ thị phải đặt lên trang đầu. Lúc đó Hoa Xã đang vội vã tán một em gái, cho nên không xe đã trực tiếp ký tên chấp thuận.

Đây chính là bài báo do ban tuyên truyền huyện ủy xét duyệt thông qua, sao có thể có vấn đề được?

Nhưng thần sắc Ngô Hoa Linh bây giờ đã nói rất rõ vấn đề. Dường như chính bài báo này đã gây phiền toái. Hơn nữa nhìn bộ dạng cô như thế, phiền phức còn không nhỏ!

Hoa Xã cảm thấy khó hiểu, nhanh chóng cầm lấy hai tờ báo đặt ở bên cạnh. Chưa đọc nội dung trong đó, chỉ nhìn tiêu đề của hai tờ báo, Hoa Xã giật mình.

Trời ạ. Đây không phải là muốn mạng của mình sao? Làm xã trưởng của tờ nhật báo, Hoa Xã vẫn phải có sự nhạy bén chính trị. Chỉ hai tiêu đề như vậy đã nói rất rõ vấn đề.

Đợi đến khi Hoa Xã xem tới trang sau, phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.

Sao có thể như vậy được?

Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy?

Bài báo do ban tuyên truyền huyện ủy đưa qua sao có thể gặp phải vấn đề như vậy được?

- Xã trưởng, làm sao bây giờ? Trong toàn huyện đều đang bàn tán về chuyện này. Chủ yếu nhất, đây rõ ràng chính là một lần vu tội đối với Tô huyện trưởng! Nhật báo chúng ta là quân tiên phong trong hành động vu tội này! Nếu như bị điều tra, chúng ta cho dù thật sự có trăm cái miệng cũng không nói rõ được!

Ngô Hoa Linh lo lắng nói.

- Kết thúc, thật sự phải kết thúc rồi!

Hoa Xã đặt mông ngã ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt vô lực. Nhưng ở trong tình trạng chán chường đó, Hoa Xã bỗng nhiên từ trên ghế đứng phắt lên, trên mặt bắt đầu lộ ra một thần sắc khiến Ngô Hoa Linh cũng cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt kia giống như muốn ăn sống nuốt tươi ai đó.

- Còn giữ lại bản gốc của bài viết do ban tuyên truyền huyện ủy đưa sang không?

- Giữ lại. Đang ở ngay chỗ của tôi!

Ngô Hoa Linh nói.

- Nhanh lấy tới đây cho tôi! Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của tòa nhật báo chúng ta. Tuyệt đối không thể để xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Truyền lời xuống cho tôi. Tất cả mọi người không thể lén bàn luận. Tất cả những tờ báo đã truyền ra, thu cả lại cho tôi. Bảo tất cả mọi người cùng ra ngoài hành động. Thu hồi tất cả lại cho tôi! Nếu để bài báo như thế tới các huyện khác, tôi sẽ không có trái cây ngon để ăn, cũng sẽ khiến tất cả bọn họ cuốn gói cút đi!

Hoa Xã với giọng điệu sốt ruột nói.

- Vâng. Vậy để tôi đi phân phó!

Ngay thời điểm Ngô Hoa Linh còn chưa đi tới cửa, điện thoại trên bàn làm việc vang lên chói tai. Hoa Xã vừa cầm lấy, bên kia liền truyền đến một tiếng gầm thét. Hoa Xã run rẩy căng thẳng đứng ở nơi đó, không ngừng lau mồ hôi trên trán, vội vàng cười nói. Ngô Hoa Linh không dám dừng lại lâu, vội vàng đi về phòng làm việc an bài. Lúc này cho dù mất bò mới lo làm chuồng, có thể thu hồi được một phần báo, là có thể giảm bớt một phần ảnh hưởng.

Nhưng cách làm như thế, thật sự hữu hiệu sao?

Hữu hiệu? Đương nhiên không hữu hiệu! Tình cảnh tương tự đang diễn ra ở trong phòng làm việc của trưởng ban của ban tuyên truyền huyện ủy. Chỉ có điều so với ở chỗ của Hoa Xã, hiện tại thần sắc Lưu Á càng biến đổi không ngừng. Hoàng Năng đứng ở bên trong phòng làm việc, không biết Lưu Á có chuyện gì? Hoàng Năng vừa bị kêu tiến đến, cho rằng Lưu Á muốn biểu dương bài viết của hắn ngày hôm qua, trong lòng vẫn vui vẻ, hồn nhiên không biết, vừa rồi Lưu Á đã sớm sợ tới toát mồ hôi lạnh.

Phải biết rằng trong quan trường nữ tính vốn đã ít. Cho dù hiện tại đã có rất nhiều nữ tử gia nhập vào con đường làm quan, nhưng các cô muốn lăn lộn đi ra, cơ hội tương đương xa vời. Dù sao đây là một xã hội nam quyền. Địa vị nam tử vẫn rất quan trọng. Cho nên dưới tình huống như vậy, phàm là nữ nhân có thể bò dậy, sẽ không ai nghĩ tới chuyện giao quyền lực trong tay ra. Các cô hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác, quyền lực như thế đối với các cô có ý nghĩa như thế nào.

Lưu Á có thể đi đến tình trạng như bây giờ, những gian khổ bỏ ra thật sự khó có thể tưởng tượng được!

Lưu Á hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác về tầm quan trọng của vấn đề tuyên truyền. Cô cũng hiểu rõ ràng về vấn đề trong đó. Nếu có bất kỳ sơ suất nào phát sinh, mang đến hậu quả thực sự trí mạng. Giống như chuyện tối ngày hôm qua, cô cũng cho rằng biện pháp của Hoàng Năng không tệ. Dù sao lúc đó cũng đã báo lại với Lý Tuyển. Lý Tuyển cũng gật đầu ngầm đồng ý. Lưu Á mới dám phân phó Hoàng Năng làm như vậy. Nhưng mặc dù phân phó Hoàng Năng như vậy, Lưu Á đều chơi một hoa chiêu đẹp mắt.

Bởi vì Lưu Á không trực tiếp bảo Hoàng Năng viết ra bài viết này, mà thông qua phó chủ nhiệm của ban tuyên truyền làm việc, ám chỉ hắn làm như vậy. Lúc đó, Lưu Á sở dĩ làm như vậy, thuần túy chính là cẩn thận một chút.

Thật không ngờ, một chiêu vốn cho là không quan trọng như thế, vào lúc này lại có thể cứu tính mạng chính trị của cô một lần. Đương nhiên hiện tại trước khi có kết quả, cho dù là cô cũng không dám quá khẳng định. Kết quả xử lý thật sự không phải là chuyện của cô.

- Hoàng Năng, anh biết bài báo của anh đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?

Sắc mặt Lưu Á âm u lạnh lẽo quát.