Quan Bảng

Chương 1333: Lù lù không sợ

Với tư cách là người đứng đầu hương trấn huyện Hoa Hải, Bạch Lãng cũng có dã tâm chính trị của mình, hắn với tư cách bí thư đảng ủy trấn nhưng ở trấn Lâm Gia hoàn toàn không có quyền nói chuyện gì cả, đây chính là ác khí hắn không cách nào nuốt trôi được. Mặc dù nói phát sinh chuyện, đối với Bạch Lãng mà nói cũng là tai họa, nhưng cuối cùng, hắn hiện tại còn có thể xấu hơn hay sao? Nếu như nói hắn vẫn không có nắm quyền, chẳng phải tai họa tới càng không có lực phản kháng sao?

Nhưng hiện tại bây giờ lại là cơ hội của Bạch Lãng!

Nghĩ đến Lâm Thịnh Đức làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, Bạch Lãng cảm giác hai mắt tỏa sáng. Trước đó nghĩ làm sao che cái nắp này, kỳ thật ở trong quan trường nhiều khi ngươi được cấp trên bảo kê, che không che cái nắp không trọng yếu. Có đôi khi vạch cái nắp ra còn có chỗ tốt lớn, giống như là hiện tại.

Tô Mộc tại huyện Hoa Hải này thanh danh thế nào thì Bạch Lãng biết rõ. Hắn cũng từng bái phỏng Tô Mộc, cũng bị phong cách làm việc của Tô Mộc thuyết phục. Trong mưa to như vậy dám mạo hiểm đi tới nơi nguy hiểm có khả năng bị vây công như Địch gia lĩnh, từ điểm này cũng có thể nhìn thấy Tô Mộc cường thế.

Tá trợ Tô Mộc, bắt Lâm Thịnh Đức kéo xuống, từ đó triệt để mở ra cục diện ở trấn Lâm Gia, cho dù là nguy hiểm cũng đáng làm.

Bạch Lãng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dựa vào hiểu biết của hắn về Tô Mộc, suy đoán chuyện này xảy ra, Tô Mộc sẽ không giải quyết ngu xuẩn, dù sao cũng là một cái mạng, nếu thật cứ như vậy nói không cần dùng, kỷ luật quốc pháp dùng làm cái gì?

- Lâm chủ tịch trấn bây giờ đang đâu? Làm cái gì?

Bạch Lãng thấp giọng hỏi.

Nhân viên thông tin của Bạch Lãng đã báo trước, nói cho đúng chính là thư ký của hắn, là chuyên môn phục vụ cho Bạch Lãng. Hăn tên là Trương Phàm Hổ, lại nói tiếp Trương Phàm Hổ là thân tín tuyệt đối của Bạch Lãng, hai người có quan hệ thân thích không ai biết. Nếu không thì Bạch Lãng cũng không có có khả năng hỏi Trương Phàm Hổ như vậy?

Mà Trương Phàm Hổ cũng biết rõ Bạch Lãng muốn làm gì, với tư cách thân tín của Bạch Lãng, Trương Phàm Hổ phải gia tăng quyền uy của Bạch Lãng, như vậy mình ở trấn Lâm Gia mới có thể được xem trọng. Nếu không sẽ như bây giờ, đi tới chỗ nào cũng bị người ta khinh bỉ.

- Lâm chủ tịch trấn có thể ở nơi nào? Thời tiết như vậy, hắn không ở chính quyền trấn, nghe nói hắn đang ở chỗ tiểu quả phụ kia.

Trương Phàm Hổ nói ra.

- Nói hết đi, chơi hoa chiêu gì đó, nói!

Bạch Lãng quát khẽ nói.

- Hắc hắc!

Trương Phàm Hổ cười hắc hắc, nói:

- Lâm Thịnh Đức đang ở chỗ của tiểu quả phụ kia, không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay không quay về, nhất định là uống say. Bởi vì hôm nay là sinh nhật của tiểu quả phụ, tôi thấy Lâm Thịnh Đức lén lút cầm bánh ngọt tiến đến.

Quả nhiên là như vậy!

Lâm Thịnh Đức và tiểu quả phụ kia, Bạch Lãng cũng rất rõ ràng, cho nên nói ra cũng chẳng hoài nghi gì, đáy mắt mang theo hào quang hung ác:

- Trương Phàm Hổ, có dám đánh cược lớn một lần không?

- Cậu, ngài sớm nên như vậy!

Trương Phàm Hổ nói ra.

- Ha ha, thật không ngờ tôi còn không bằng cả anh đấy, đi, chúng ta đi làm. Trước soi sáng chuyện mờ mịt của Lâm Thịnh Đức và tiểu quả phụ kia, tất cả phải chuẩn bị cho tốt, sẽ hữu dụng. Hiện tại theo tôi đi tới Địch gia lĩnh!

Bạch Lãng quyết đoán nói.

- Vâng!

Trương Phàm Hổ chấn động tinh thần.

Địch gia lĩnh!

Thời điểm Tô Mộc chạy tới nơi này, Đoạn Bằng đã phát hiện hắn trước tiên, lúc Tô Mộc tới bên ngoài thôn thì hắn đã đón sẵn, Đoạn Bằng thấp giọng nói:

- Chủ tịch huyện, hiện tại thôn dân Địch gia lĩnh thật không ổn định, nếu thật xuất hiện mồi lửa nhỏ gì đó, tuyệt đối sẽ sinh ra náo động lớn. Sáu người kia đã bị bọn họ trói ở trung tâm thôn, mưa lớn như vậy, đã ướt không thể ướt hơn rồi.

- Tôi biết rõ!

Tô Mộc gật gật đầu, nói:

- Bằng tử, các người tản ra, để tôi và Sở Tranh đi là được.

- Vâng!

Đoạn Bằng biết rõ thời điểm này ở bên cạnh Tô Mộc, ngược lại không bằng giấu trong bóng tối, nếu như nói thật sự xảy ra đại sự gì, Đoạn Bằng sẽ không chút chần chờ, sẽ lao ra cứu Tô Mộc trước tiên. Khi đó cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì thì Đoạn Bằng cũng không nhíu mày.

- Đứng lại, các người là ai?

Sau khi lái xe vào Địch gia lĩnh, đột nhiên phía trước có thanh niên cường tráng chạy ra ngăn cản ô tô, thần sắc mỗi người rất tức giận, giống như thuốc nổ tùy thởi sẽ bạo phát.

- Vị này chính là chủ tịch huyện huyện Hoa Hải Tô Mộc Tô chủ tịch huyện, tới Địch gia lĩnh này là giải quyết vấn đề Địch Kiến Lôi! Các người không nên vọng động, không nên quấy nhiễu công vụ, bây giờ đi trước dẫn đường, chúng ta muốn đi nhà của Địch Kiến Lôi! Thuận tiện bảo bí thư chi bộ thôn và trưởng thôn Địch gia lĩnh tới đi!

Sở Tranh xuống xe lớn tiếng nói ra.

Đây cũng là cái gọi là lớn tiếng doạ người!

Sở Tranh biết rõ bây giờ không phải lúc làm trò cười cải trang vi hành gì đó, phải bày rõ thân phận của Tô Mộc ra, như vậy có thể chấn nhiếp đáp người này, để bọn họ biết rõ Tô Mộc không phải ai cũng có thể bỏ qua.

Quả nhiên khi Sở Tranh nói ra, mọi người chần chờ.

Bọn họ mặc dù nói rất tức giận, nhưng hôm nay tại huyện Hoa Hải, bởi vì này Tô Mộc chủ tịch huyện làm kiến thiết khắp nơi. Tô Mộc cũng phá an thiếu nữ bị mất tích, thanh danh trong cả huyện rất cao. Hôm nay đổi người khác tới sẽ không như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác là Tô Mộc, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào.

Tô Mộc trực tiếp đi xuống xe, cũng không có bung dù, nhìn qua chung quanh, thần sắc trầm ổn nói:

- Tôi là Tô Mộc, tôi chính là chủ tịch huyện Hoa Hải huyện, tôi tới đây là xử lý chuyện Địch Kiến Lôi! Hiện tại mọi người đi trước dẫn đường, tôi muốn đi nhà Địch Kiến Lôi!"

Có lẽ bởi vì trên người Tô Mộc tỏa ra quan uy vô hình, có lẽ là bởi vì nghĩ đến Tô Mộc thanh danh không kém, mấy người bọn họ cũng không làm khó dễ, quay người bắt đầu đi vào trong thôn.

- Tô chủ tịch huyện, mời qua bên này, chúng tôi dẫn ngài đi nhà Địch Kiến Lôi.

- Tô chủ tịch huyện, ngài cần phải làm chủ cho Địch gia lĩnh chúng tôi.

- Đúng thế, Tô chủ tịch huyện, ngài không có nhìn thấy hành vi của đám thổ phỉ côn đồ kia, vừa vào thôn đã không tha cả người già và trẻ nhỏ.

...

Trên đường đi các thôn dân không ngừng nói ra. Bọn họ mặc dù không biết có nên tin tưởng Tô Mộc hay không, trong thực chất khi gặp quan lớn vẫn phải hô vài câu.

- Yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho các vị đáp án hợp lý.

Tô Mộc nói ra, trực tiếp bỏ qua những chuyện khác, cứ thế đi vào nhà Địch Kiến Lôi, nói cho đúng hẳn là linh đường.

Nhà Địch Kiến Lôi mặc dù không nói tới giàu có gì, nhưng ở Địch gia lĩnh này vẫn là nhà giàu có không kém. Điểm ấy thông qua đồ trưng bày trong nhà là rõ, không có nói quá lời. Địch Kiến Lôi tuyệt đối làlà đàn ông tốt, là loại hình làm tới nơi tới chốn.

- Tô chủ tịch huyện!

Khi thân ảnh Tô Mộc xuất hiện ở đây, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn Địch gia lĩnh đều đi tới, lập tức những người còn lại cũng tới đây, tất cả vây quanh Tô Mộc vào giữa, thận sắc mỗi người không phải rất thiện chí. Dù sao chuyện Địch Kiến Lôi bị đánh chết là do quan chức ở huyện làm, cho nên bọn họ cũng chẳng hảo cảm với quan chức là đương nhiên.

Đầu năm nay mọi người đều không tin quan chức, nhưng mà không thể không dựa vào trạng thái tâm lý này mà sống. Bọn họ cực kỳ thất vọng với quan chức, rồi lại không thể không ký thác hy vọng của mình lên quan chức, hy vọng mình có thể gặp được quan tốt. Bọn họ không quản tỷ lệ này rất nhỏ, nhưng có còn hơn không có.

- Ngài chính là Tô chủ tịch huyện?

Thời điểm mọi người vây quanh, Địch Nhân Thành đang ngồi trong đại sảnh tho khan một tiếng nói ra. Khi tiếng ho khan của hắn vang lên, tất cả người Địch gia lĩnh lui ra qua hai bên, cho dù là trưởng thôn cùng bí thư chi bộ hai người cũng không ngoại lệ. Tại Địch gia lĩnh, lời của ai nói cũng không có tác dụng bằng Địch Nhân Thành.

- Tôi là Tô Mộc!

Tô Mộc đi lên từ cơ sở, cho nên biết rõ lão giả trước mặt là người già nhất trong thôn, là tộc trưởng của gia tộc. Biết rõ chỉ cần Địch Nhân Thành gật đầu, những chuyện còn lại cũng dễ giải quyết.

- Tô chủ tịch huyện, không biết anh tới đây làm cái gì? Nếu như nói những câu khích lệ hay hô hào gì đó, vậy chúng tôi mời ngài về đi. Chúng tôi không cần, việc này tuyệt đối không thỏa hiệp được, nếu như nói trong huyện không quản tới, chúng tôi sẽ đi thành phố, thành phố không có biện pháp quản thì chúng tôi đi tỉnh, đi kinh thành, cũng không tin dưới gầm trời này không có công lý!

Địch Nhân Thành trung khí mười phần nói ra.

Địch Nhân Thành không có bị hỗn loạn lúc đoạt thi thể ảnh hưởng, bởi vì hắn quá già nên lui ra ngoài, chủ yếu bên ngoài hắn có nhiều người bảo hộ. Chê cười, nếu như đám người Lâm Tam Sơn làm Địch Nhân Thành bị thương, như vậy mặt mũi của Địch gia lĩnh thật sự không còn nơi đặt rồi.

Đây là lão giả trực tiếp.

Đổi lại những người khác nhất định là sẽ nói nhiều và đi đường vòng, nhưng Địch Nhân Thành liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thật ra khiến Tô Mộc có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà người càng như vậy, Tô Mộc biết rõ càng phải dùng lễ đối đãi. Hơn nữa trên người Địch Nhân Thành, Tô Mộc cảm giác khí chất quen thuộc, khí chất này giống với Trương Lão Hổ, là khí chất của quân nhân xuất ngũ.

- Lão trưởng thôn, Tô Mộc tôi hôm nay tới là chính thức giải quyết vấn đề. Chuyện chỉ cần tra ra manh mối, chỉ cần bằng chứng như núi, tôi có thể cam đoan với ngài, bất kể đối phương là ai, tuyệt đối không thể thoát pháp luật chế tài! Tại huyện Hoa Hải này, là tuyệt đối sẽ không tồn tại chuyện vượt qua pháp luật!

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Chuyện này là thật?

Địch Nhân Thành nghiêm túc và trang trọng nói.

- Đương nhiên!

Tô Mộc gật gật đầu.

- Vậy thì tốt, vậy anh nói cho tôi nghe một chút, anh chuẩn bị làm sao bây giờ?

Địch Nhân Thành không chút để ý ánh mắt của trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn Địch gia lĩnh ném tới, nhìn chằm chằm vào Tô Mộc. Chỉ cần Tô Mộc nói ra làm cho Địch Nhân Thành không hài lòng, hắn sẽ trực tiếp động thủ.