Quan Bảng

Chương 1517: Vừa nằm, phong tình ngàn vạn!

Xung quanh đung đưa, tự xưng là người trung lập, người treo giá...

Phàm là người như thế, thật sự không phải là người ai muốn chơi là có thể chơi. Loại người này, trừ phi là có đại bối cảnh phía sau, bối cảnh cường đại đến mức không có người nào dám bức bách ngươi, ngươi mới có thể chơi được.

Nếu không, chờ đợi ngươi chắc chắn là kết cục tàn khốc nhất. Kết cục như vậy trên chín mươi chín phần trăm sẽ là thất bại chấm dứt.

Lý Tế Dân chính là loại người treo giá như vậy.

Trương Bắc Hạ rơi đài khiến cho Lý Tế Dân cảm giác được Hầu Bách Lương cường đại, khi hắn đang cảm khái sự cường đại của Hầu Bách Lương, ngay cả Trương Bắc Hạ kêu hắn sắp xếp thời gian đi tìm Tô Mộc báo cáo công việc, hắn cũng bỏ mặc.

Hắn làm như vậy, đơn giản chính là muốn treo giá, muốn nhìn xem cuộc tỷ thí giữa Tô Mộc và Hầu Bách Lương, cuối cùng người nào sẽ giành được phần thắng. Đến lúc đó, hắn mới biết sẽ lựa chọn như thế nào.

Chẳng qua Lý Tế Dân thật sự không ngờ rằng, trong thời gian ngắn ngủi như thế, Tô Mộc đã nắm giữ được hội nghị thường ủy huyện ủy, chưa nói đến trong hội nghị này còn có Dư Thuận, dám lựa chọn phản bội.

Từ trong lòng mà nói, Lý Tế Dân không phải bài xích Tô Mộc. Nhưng bây giờ còn chưa đến phiên mình đến biểu thị thái độ, lúc này Tô Mộc lại toát ra thái độ lạnh lùng như vậy, thật sự là khiến cho Lý Tế Dân cảm thấy khiếp sợ.

Du Xuân Bảo, đồ khốn khiếp nhà ngươi rút cuộc đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì?

- Tô bí thư...

Cạch!

Sau khi nói xong, Tô Mộc quyết đoán cúp điện thoại, ánh mắt lạnh như băng quét qua Du Xuân Bảo:

- Bây giờ lập tức mang theo người của đồng chí trở về trong huyện, chuyện của đồng chí sau này tôi sẽ nói chuyện.

- Vâng!

Du Xuân Bảo nào còn dám chần chờ, vội vàng mang người rời đi. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về huyện thành, đi tìm Mã Văn Tuyển, xem có thể đả thông, vãn hồi chút thể diện hay không.

Khi bọn người Du Xuân Bảo vừa rời đi không lâu, tất cả những người vây xem náo nhiệt ở đây cũng rối rít tản ra, một chiếc xe cảnh sát đột nhiên lái đến. Có ba người từ trên xe bước xuống, người cầm đầu chính là sở trưởng đồn công an Đông Cương trấn Chu Đại Xương.

Chu Đại Xương là nhận được báo cáo, nhưng không để tâm. Cho dù sau đó Mã Văn Tuyển có gọi điện thoại, kêu hắn qua đây xem thế nào, hắn cũng không để ý. Ở Đông Cương trấn có thể phát sinh chuyện gì quan trọng được chứ.

Cho nên khi Tô Mộc đến đây, Chu Đại Xương vẫn chưa đến. Đợi sau khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, Chu Đại Xương mới chậm rãi từ xuất hiện ở chỗ này. Chẳng qua khi hắn nhìn thấy người nào đứng trước tiệm cơm tỷ muội, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ lo lắng, vội vàng chạy đến.

- Tô bí thư!

- Anh là ai?

Tô Mộc hờ hững nói.

- Sở trưởng đồn công an Đông Cương trấn Chu Đại Xương.

Chu Đại Xương vội vàng nói.

- Biết rồi, đồng chí đi nhanh lên!

Tô Mộc thản nhiên nói, sau khi nói xong liền cùng Khương Mộ Chi và Mộc Thanh đi vào tiệm cơm, lúc này hắn còn chưa ăn cơm, bọn Khương Mộ Chi cũng nói chưa ăn cơm, về phần Chu Đại Xương..., Tô Mộc hoàn toàn không để ý tới.

Chu Đại Xương cứ như vậy đứng tại chỗ, tâm tình vô cùng khủng hoảng.

Nếu như bây giờ Tô Mộc nổi giận với hắn, Chu Đại Xương ngược lại còn cảm giác tương đối thoải mái, tương đối an tâm. Ai ngờ Tô Mộc lại trầm mặc không nói một lời, ngược lại khiến cho Chu Đại Xương càng cảm thấy bối rối.

Bởi vì Chu Đại Xương biết, người giống như Tô Mộc, nếu muốn xử lý hắn, thật sự là dễ như trở bàn tay.

- Làm sao anh không không thèm để ý đến tên sở trưởng đó?

Khương Mộ Chi hỏi.

- Làm sao? Chẳng lẽ tôi còn phải mắng hắn một trận sao?

Tô Mộc cười nói.

- Không phải, tôi chỉ cho rằng anh quá bình thản mà thôi.

Khương Mộ Chi nói.

Tô Mộc khẽ mỉm cười nhưng không giải thích quá nhiều, cái gì gọi là vô cùng bình thản? Người như Chu Đại Xương, chẳng lẽ còn muốn nhận được ngợi khen của mình hay sao? Mà sau này Tô Mộc đã chuẩn bị điều chỉnh toàn bộ hệ thống công an huyện, cho nên cũng không thèm để ý tới Chu Đại Xương.

Vấn đề của hệ thống công an huyện Ân Huyền không phải là chuyện nhỏ, từ trên xuống dưới đều cần phải giải quyết, chỉ xử lý sạch một mình Chu Đại Xương hiển nhiên là không được. Dù sao nếu đã ra tay thì phải ra tay đến cùng, chờ xem, rất nhanh Mã Văn Tuyển sẽ gặp xui xẻo.

Những chuyện này Tô Mộc không thể giải thích cho Khương Mộ Chi, còn Khương Mộ Chi căn bản cũng không muốn nghe.

Rất nhanh thức ăn được đưa lên, thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là chút thức ăn với cơm mà thôi. Trong lúc ăn cơm, Tô Mộc cũng biết được nguyên nhân vì sao bọn Khương Mộ Chi lại tới đây.

- Cô nói tối nay các cô sẽ phải chạy tới thôn trong núi sao?

Tô Mộc hỏi.

- Đúng vậy, chúng tôi sẽ hẹn với lão thôn trưởng ở đó, hơn nữa tôi thật sự lo lắng cho đứa trẻ bị bệnh, cho nên muốn nhanh chóng tới thăm thế nào. Phải biết rằng có một số bệnh không thể trì hoãn.

Khương Mộ Chi nói.

- Nếu như vậy...

Tô Mộc suy nghĩ một lát rồi nói:

- Tôi cùng đi với hai người.

- Có thật không?

Mộc Thanh ngạc nhiên kêu lên.

Nói thật Mộc Thanh bây giờ vẫn còn sợ hãi vì chuyện của Du Xuân Bảo lúc trước, nếu bây giờ có người nào bày tỏ đi cùng, nàng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Nếu không, thật không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Có quan phụ mẫu Tô Mộc đi theo, tối thiểu là có thể thêm can đảm? Làm từ thiện, Mộc Thanh không sợ, nhưng nếu như làm từ thiện, mà phải đánh mất sự trong sạch của mình, nàng quả quyết sẽ không làm.

Khương Mộ Chi nhìn Tô Mộc, vẻ mặt do dự nói:

- Không làm phiền anh chứ?

- Không có gì.

Tô Mộc nói.

- Tốt lắm, vậy chúng ta cùng lên đường.

Khương Mộ Chi nói.

- Được!

Đợi sau khi cơm nước xong xuôi, bốn người Tô Mộc liền lên đường. Khương Mộ Chi ngồi cùng xe với Tô Mộc Đoạn Bằng lái xe, chở Mộc Thanh, hai chiếc xe cứ như vậy chạy về thôn trong núi.

Thôn trong núi là một hương trấn xa nhất của huyện Ân Huyền, là một thôn xóm trong núi. Nói về tình huống còn khó khăn hơn Hắc Sơn trấn lúc trước. Nói thế nào Hắc Sơn trấn cũng là một vùng đất phong cảnh tươi đẹp.

Còn thôn trong núi thật sự là thôn xóm tương đối khó khăn!

Cả thôn nằm trong một khe núi nhỏ, nếu có hồng thủy, thôn làng này sẽ gặp xui xẻo. Mặc dù trong thôn chỉ có hơn bốn trăm người, nhưng đều là hộ khó khăn.

Bởi vì từ Đông Cương trấn đến Thủy Tưởng trấn của thôn trong núi cần hai canh giờ, cho nên Khương Mộ Chi rất thoải mái dựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi, loại tư thái mệt mỏi của nàng, thật sự khiến cho Tô Mộc cảm thấy một loại cảm giác khác thường.

Khương Mộ Chi đội mũ lưỡi trai, lúc này giống như một khách du lịch, đi thăm thú thắng cảnh xung quanh.

Nếu như hiện tại Khương Mộ Chi đang ngồi bên cạnh, Tô Mộc cũng khó có thể tưởng tượng, nàng chính là phó viện trưởng học viện ngoại ngữ đại học Yên Kinh, là một kiều nữ chân chính xuất thân ở nhà phú quý.

- Nhìn cái gì? Rất đẹp đúng không?

Khương Mộ Chi đột nhiên nói.

- Đúng vậy, cặp chân của cô thật dài!

Tô Mộc đàng hoàng trả lời.

Chính là câu trả lời như vậy, đến tai Khương Mộ Chi lại không hề có ý tứ xấu hổ, ngược lại còn gật đầu khẳng định:

- Cặp chân của tôi trời sinh đã rồi, hơn nữa tôi cũng chăm sóc rất cẩn thận.

Quan hệ giữa Tô Mộc và Khương Mộ Chi đã không thể coi như xa lạ. Dù sao hai người quen biết nhau thời gian cũng không ngắn, trước kia Tô Mộc còn giúp đỡ Khương Mộ Chi giải quyết rất nhiều chuyện phiền toái.

Cho nên ở bên cạnh Tô Mộc, Khương Mộ Chi cũng có thể hoàn toàn tự nhiên. Không ai biết, trong lòng Khương Mộ Chi thật ra cất giấu một tiểu ma quỷ, nếu thả ra ban ngày tuyệt đối là thiên sứ, buổi tối chính là ma quỷ.

- Cô thật là biết cách tự sướng!

Tô Mộc cười nói.

- Cái gì gọi là tự sướng, cái này gọi là tự tin. Anh không khác gì những nam nhân kia, không phải thích nhìn bắp đùi của tôi sao? Không phải thích nhìn bộ ngực của tôi sao? Tôi sẽ cho anh nhìn, anh mở to mắt mà nhìn cẩn thận.

Khương Mộ Chi tùy ý nói.

Khụ khụ!

Thái độ thẳng thắn của nàng, thật sự khiến Tô Mộc không chịu được. Nhưng nhìn thấy trên mặt Khương Mộ Chi toát ra loại phong phạm nữ vương, trong lòng Tô Mộc cũng không thể ngăn chặn dâng lên một loại cảm giác muốn chinh phục mãnh liệt.

Cô có ý tứ gì chứ? Cô đã dám nói như vậy, chẳng lẽ tôi không dám nhìn sao? Ai sợ ai? Tôi chẳng những muốn nhìn, tôi còn muốn sờ.

- Cô từng tới thôn trong núi sao?

Tô Mộc hỏi.

- Anh thích tôi sao?

Khương Mộ Chi bỗng nhiên hỏi.

Chính là câu hỏi này, thiếu chút nữa khiến cho Tô Mộc trực tiếp lái xe vào trong khe núi. Tô Mộc bắt buộc mình phải trấn định lại, trong lòng đang có thanh âm gào thét, phản công phản công. Nếu cứ tiếp tục như vậy..., ngươi sẽ bị Khương Mộ Chi đánh bại.

Ngươi phải biết rằng ngươi là chủ tràng, ngươi không thể để Khương Mộ Chi đánh bại!

- Khương viện trưởng Khương lão sư, cô nói vậy là có ý gì?

Tô Mộc hỏi.

- Tôi chính là muốn biết anh thích tôi sao?

Khương Mộ Chi dựa vào ghế ngồi, thân thể mềm mại đột nhiên co rúc, cả người nửa nằm xuống, mệt mỏi hỏi.

Trong nháy mắt, phong tình ngàn vạn.

Trời ạ, đây rốt cuộc là loại nữ nhân gì chứ?

Mỹ nữ viện trưởng của tôi, không phải cô dùng thuốc gì rồi mới tới đây chứ? Làm sao lại có lá gan lớn như vậy?

Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Khi ở bên này Tô Mộc đang cảm khái, ai ngờ bên kia lại phát ra một thanh âm, chính là thanh âm này, khiến cho Tô Mộc càng không biết nói gì.