Quan Bảng

Chương 1561: Kéo dài tính mạng năm năm

- Ván cờ của Khương lão bày ra rốt cuộc là muốn nhằm vào ai, cái này cháu không dám vọng ngôn. Nhưng cháu lại biết, Khương lão, không quan tâm ván cờ này của ngài bày ra như thế nào, hiện tại lại có đạt được hiệu quả hay không. Có vài điều có thể khẳng định, đó chính là ngài làm người chơi ván cờ này, chỉ sợ thật sự có vấn đề.

Tô Mộc không sợ hãi lời nói ra những lời như vậy. Lời nói thốt ra có khả năng mang đến lực chấn động kinh người. Khương Mộ Chi đã tin tưởng chuyện này là Khương Đào Lý ở phía sau bày ra bố cục. Nhưng bây giờ nghe Tô Mộc nói, dường như chuyện này còn có ẩn tình.

- Tô Mộc, anh nói vậy là có ý gì?

Khương Mộ Chi với giọng điệu cấp bách hỏi.

- Anh không có ý gì cả. Anh chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.

Tô Mộc vừa rồi khi lách người đi qua, thay thế Khương Đào Lý chơi cờ, quan bảng đã bắt đầu xoay tròn.

Cho nên tình hình Khương Đào Lý thế nào, trong lòng hắn biết rõ.

Không có vấn đề sao?

Thật sự cho rằng lão hồ ly như Khương Đào Lý vậy, trước khi làm việc gì sẽ không suy nghĩ đến bố cục thật sự sao? Thật sự cho rằng tùy tiện bày bố cục, là có thể bao quát được tất cả mọi người vào sao? Nếu như không có đoán sai, cái gọi là bố cục này, ngay cả Trần Tứ Quý cũng có phần.

- Đúng vậy, cháu nói lời này là có ý gì? Thật ra ánh mắt Khương Đào Lý lặng lẽ hỏi, hoàn toàn không có bất kỳ sự hoảng sợ nào.

- Ý của cháu rất đơn giản, Khương lão, ngài chẳng lẽ không rõ ràng tình trạng thân thể của mình sao? Cho nên cháu sẽ bị Khương viện trưởng tìm tới, chính là thật sự muốn xem bệnh cho ngài. Về phần y thuật của cháu, cũng không phải khoa trương với ngàii. Trên đời này sẽ không có bệnh nào mà cháu không khám ra được! Tin tưởng lấy năng lực của ngài, cũng biết cháu nói vậy không phải tự biên tự diễn. Cho nên, trước mặt sự thực, Khương lão, ngài vẫn nên trực tiếp nói rõ với Khương phó viện trưởng đi. Nếu không cháu thật sự sợ rằng, nếu như truyền ra ngoài, sẽ bị Khương phó viện trưởng mắng chết!

Tô Mộc mang theo một chút thoải mái, nói ra những lời này.

- Gia gia, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngài chẳng lẽ còn muốn giấu diếm cháu nữa sao?

Khương Mộ Chi với giọng điệu cấp bách hét to.

Khương Đào Lý nhìn Khương Mộ Chi, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ. Cho dù hắn nói sâu hơn thì có thể làm sao, một khi mắc phải căn bệnh như vậy, tuyệt đối không có cách nào sống sót. Nếu như thật sự giấu diếm nữa, sợ rằng Khương Mộ Chi sẽ không liếc mắt nhìn lấy một cái.

Lại nói, bây giờ Khương Đào Lý đối với Tô Mộc thật sự có một loại hi vọng. Bởi vì hắn thông qua con đường của riêng mình, biết Tô Mộc hiểu y thuật như thế nào. Không chừng gia hỏa này thật sự có thể trình diễn ra kỳ tích gì đó thì sao? Nếu thật sự là như vậy, điều này đối với mình mà nói, mới là bất ngờ lớn nhất.

- Mộ Chi, thật ra cho tới nay gia gia vẫn cho người lừa cháu, là gia gia không đúng. Bệnh của gia gia không trị được. Đoạn thời gian trước hôn mê có một phần là diễn kịch, nhưng có lúc hôn mê không phải là giả. Không quan tâm là đại quốc thủ, hay Trần gia gia cháu đều nói, gia gia chỉ có nhiều nhất là một tháng!

Khương Đào Lý thản nhiên nói.

Ầm!

Khương Mộ Chi lập tức bị lời Khương Đào Lý nói ra làm cho ngây người. Cô không thể tin được nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, thất thanh hỏi:

- Gia gia, ngài đang lừa cháu đi!

- Lừa cháu? Gia gia cũng rất muốn lừa cháu. Nhưng chuyện này thật sự không phải đang lừa cháu. Chuyện này gia gia có thể nói với cháu chính là, bệnh của gia gia đã vào thời kỳ cuối.

Khương Đào Lý có chút cảm khái nói.

- Sẽ không phải đâu. Cháu không tin, cháu không tin đây là sự thật! Gia gia, ngài nhất định là đang lừa cháu đúng không?

Khương Mộ Chi kinh sợ hét to.

Từ trước tới nay Khương Mộ Chi chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy ủy khuất không nói nên lời. Cả người giống như một con rối, bị đùa tới đùa đi. Nghĩ đến loại chuyện đùa bỡn này, cô kích động muốn phát điên.

- Tô Mộc, anh tới đây. Anh nói anh có thể chữa trị được gia gia đúng không?

Khương Mộ Chi lôi kéo Tô Mộc qua, giọng điệu sốt ruột nói.

- Tô Mộc, thành thật mà nói, cháu có thể làm được gì?

Khương Đào Lý nghiêm túc nói.

- Khương lão, chuyện này cháu không dám bảo đảm với ngài. Nhưng cháu có thể nói cho ngài biết, có một số việc cũng không phải tuyệt vọng như ngài nghĩ. Bệnh giống như của ngài, đổi lại thành người khác, có lẽ không có cách nào trị liệu được. Nhưng ở chỗ cháu, lại có thể giúp ngài kéo dài tính mạng.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Kéo dài tính mạng?

Khương Đào Lý ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy, chính là kéo dài tính mạng.

Tô Mộc tự tin nói:

- Cái gọi là kéo dài tính mạng nói chính là kéo dài tuổi thọ cho ngài. Cháu có thể giúp ngài kéo dài năm năm. Năm năm sau phải xem tình huống thế nào rồi nói sau. Chỉ có điều trong năm năm nay, cháu có thể bảo đảm khiến ngài bình yên sống không có vấn đề gì.

- Có thật không?

Khương Đào Lý khiếp sợ nói.

Mặc dù biết y thuật của Tô Mộc có lẽ sẽ rất kinh người, nhưng Khương Đào Lý cũng không ngờ sẽ kinh người như vậy. Nếu như thật sự có thể kéo dài mạng sống thêm năm năm, không nói cuộc sống của Khương Đào Lý sẽ phát sinh biến hóa lớn, số phận của Khương gia cũng sẽ hoàn toàn được xoay chuyển.

- Tô Mộc, lời anh nói là sự thật sao?

Khương Mộ Chi cũng chấn động.

Ngay cả các đại quốc thủ chẩn đoán bệnh cho Khương Đào Lý, báo tình hình bệnh của hắn đã tiến vào thời kỳ nguy kịch, cho hắn biết hắn chỉ có thời gian sống một tháng. Như vậy chuyện này thật sự không có bất kỳ điều gì phải suy nghĩ nữa.

Lại nói, y thuật của Trần Tứ Quý là kinh người như thế nào, Khương Mộ Chi cũng biết rất rõ ràng. Mà bây giờ nhiều người như vậy đều không chữa khỏi bệnh, Tô Mộc lại nói có thể kéo dài tính mạng năm năm. Đây quả thực là hành động kinh thiên.

Hành động như vậy nếu như bị các đại quốc thủ bên ngoài biết được, sẽ chấn động lớn tới mức nào, đơn giản là khó có thể tưởng tượng được.

- Anh sẽ không nói dối.

Tô Mộc cười nói.

- Được!

Hai mắt Khương Đào Lý dừng ở trên người Tô Mộc.

- Tô Mộc, chỉ cần cháu có thể thật sự kéo dài tính mạng cho tôi, đừng nói là năm năm, cho dù là một năm, tôi đều sẽ vô cùng cảm kích đối với cháu.

Điều này xem như là một lời hứa hẹn.

Có Khương Đào Lý cam kết như vậy, có nghĩa là Tô Mộc ở trong hệ thống giáo dục của Thiên Triều sẽ thật sự vô địch. Mặc dù Khương Đào Lý không có nói rõ ràng, nhưng trong giọng nói che giấu loại ý tứ này, chính là nói như thế.

Mà phải biết rằng Khương gia cho tới bây giờ, ngoài Khương Mộ Chi ở trong hệ thống giáo dục ra, những người còn lại cũng không có ai giao thiệp với giới giáo dục. Khương Đào Lý còn nói, nếu như Tô Mộc có thể trị hết bệnh cho hắn, chuyện giữa hắn và Khương Mộ Chi, Khương Đào Lý sẽ ra sức ủng hộ.

Không có người nào muốn chết!

Mặc dù là người như Khương Đào Lý, cũng biết rõ người giống như hắn, có thể sống lâu một năm, có khả năng phát sinh ra giá trị và lực uy hiếp cường đại tới mức nào.

- Khương lão, bệnh tình của ngài hiện nay vẫn tính là ổn định. Về phần làm sao để chữa trị, đợi đến khi cháu cân nhắc rõ ràng sẽ nói sau. Tô

Mộc tùy ý nói.

- Được, tất cả nghe theo cháu. Mộ Chi, gia gia có chút mệt mỏi. Cháu đưa Tô Mộc đi ra ngoài đi!

Khương Đào Lý lười biếng nằm trên ghế, hai mắt bắt đầu nhắm lại.

- Vâng!

Khương Mộ Chi đứng dậy.

- Khương lão, vậy cháu xin cáo từ.

Tô Mộc nói xong liền rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất khỏi nơi này, Trần Tứ Quý mới trở về đây. Khương Đào Lý cũng mở hai mắt ra.

- Vừa rồi, lời Tô Mộc nói, lão cũng nghe được. Lão nghĩ như thế nào? Lão thấy chuyện này có đáng tin không?

- Tô Mộc dám nói như vậy, có thể thật sự có con bài chưa lật cũng không chừng. Phải biết rằng Thiên Triều to lớn, bao giờ cũng sẽ có vài kỳ nhân dị sự. Không nói chuyện khác, tôi chỉ biết, ở Thiên Triều có một thứ gọi là cổ vũ. So với điều này, hiện tại thật ra tôi cảm thấy hiếu kỳ hơn chính là, Tô Mộc có thể thật sự chữa bệnh cho ông hay không. Không nhìn thấy sao? Lúc người ta rời đi, đã nói thế nào!

Trần Tứ Quý cười nói.

- Tiểu tử này cũng đủ thông minh, là loại chim ưng không thấy thỏ sẽ không xòe móng vuốt. Chỉ có điều tôi vẫn thật sự ăn chắc hắn. Trời ạ, cũng dám trộm cả cháu gái bảo bối của tôi. Lão nói nếu như hắn không trị được cho tôi, sẽ thế nào? Nếu như hắn thật sự dám nói vậy, có tin hay không, tôi sẽ trực tiếp tìm tới lão Từ!

Khương lão lớn tiếng nói.

- Đúng vậy, các người là quan tới cửa cầu hôn mà!

Trần Tứ Quý cười nói.

- Năm năm, nếu như tôi thật sự còn có thể sống thêm năm năm, tuyệt đối sẽ không để đám người Khương gia kia tiếp tục hồ đồ nữa. Tôi sẽ bồi dưỡng Mộ Chi thật sự đứng lên. Tôi sẽ khiến con bé trở thành trụ cột vững vàng của Khương gia. Cho dù tôi thật sự chết đi, cũng có con bé tiếp tục lái con thuyền lớn Khương gia!

Khương Đào Lý lộ ra một tình cảm quyến luyến sâu sắc.

...

Bên ngoài viện an dưỡng.

Đợi đến sau khi ngồi vào trong xe, trên mặt Khương Mộ Chi liền lộ vẻ lo lắng.

- Tô Mộc, lời anh nói vừa rồi không phải là lừa em chứ? Anh thật sự có thể kéo dài tính mạng của gia gia thêm năm năm nữa đúng không? Anh không phải đang an ủi gia gia chứ?

- An ủi sao?

Tô Mộc cười nói:

- Khương phó viện trưởng, cho dù anh muốn an ủi, cũng tìm như người như em để tiến hành an ủi, làm sao có thể liên quan tới Khương lão. Con người anh rất bình thường. Em không thể bởi vì anh đáp ứng chữa bệnh cho Khương lão, mà phỉ báng đối với anh như vậy được?

Khương Mộ Chi không nói gì.

Cái gì gọi là tiến hành phỉ báng đối với ngươi?

Em làm vậy là tiến hành phỉ báng đối với anh sao?

- Tô Mộc, chỉ cần anh có thể chữa trị bệnh của gia gia em thật tốt, em. . . em. . .

Sắc mặt Khương Mộ Chi bắt đầu trở nên ửng đỏ.

- Em sẽ làm gì?

Tô Mộc cười hỏi.

- Tất cả mọi chuyện em đều nghe theo anh. Hơn nữa em bảo đảm, em sẽ trở thành trợ giúp tốt nhất đối với anh. Em sẽ mang tới lợi ích trên con đường làm quan mà anh tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được!

Khương Mộ Chi quyết đoán nói.

- Xem ra thân tình này vẫn thật sự quan trọng. Quan trọng tới mức có thể làm cho em đưa ra sự hy sinh lớn như thế. Chỉ có điều Khương phó viện trưởng, nếu như em bởi vì như vậy mới nương thân vào anh, anh thật sự hi vọng em có thể suy nghĩ lại. Con người anh không thích làm loại giao dịch như vậy. Anh cũng không muốn giữa em và anh tồn tại mối quan hệ như vậy. Về phần nói đến bây giờ, anh đói bụng. Hiện tại anh muốn ăn cơm, ta muốn ăn mì, muốn ăn mì đặc biệt.

Tô Mộc đặt hai tay ở sau đầu làm gối, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

- Thật là, bây giờ là mấy giờ rồi? Không phải là ăn mì sao? Được, hiện tại em dẫn anh đi ăn!

Khương Mộ Chi nói xong, khởi động xe, rất nhanh liền biến mất trong dòng xe cộ.

..

Mười hai giờ trưa.

Ngay sau khi Tô Mộc từ biệt, rời khỏi chỗ của Khương Mộ Chi, trên mặt là nụ cười hạnh phúc thoải mái. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, cái gọi là đặc sắc lại thật sự đặc sắc như vậy, là Khương Mộ Chi tự mình làm.

Nếu không đặc sắc cũng không có thiên lý!

Đúng lúc này, Lý Nhạc Thiên đột nhiên gọi điện thoại tới.