- Chuyện này cứ dựa theo lời Tô Mộc mà làm!
Từ Trung Nguyên lập tức nói.
Sau khi Từ Trung Nguyên tỏ thái độ, trong lòng Tô Mộc nhất thời cảm giác được một dòng nước nóng lưu chuyển. Ánh mắt nhìn Từ Trung Nguyên đầy cảm động. Hắn biết Từ Trung Nguyên thông qua hành động như vậy, chứng minh với hắn, địa vị của mình ở bên trong Từ gia quan trọng tới mức nào.
- Vậy ba, việc này không nên chậm trễ. Hiện tại con trở về tiến hành an bài!
Từ Xuân Đình nói.
- Được!
Từ Trung Nguyên gật đầu.
- Gia gia, cháu đi gọi điện thoại.
Tô Mộc nói.
- Ừ!
Từ Trung Nguyên không ngăn cản. Hắn biết Tô Mộc làm việc vẫn rất chú ý.
Chờ đến khi ở đây chỉ còn lại có tam đại Từ gia là Từ Trung Nguyên, Từ Xuân Đình và Từ Long Tước, bầu không khí trong phòng khách rõ ràng đã trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Về phần nói đến Phương Thạc, đó không phải là người ngoài. Rất nhiều chuyện Phương Thạc đều biết. không nhất thiết phải có bất kỳ giấu giếm nào đối với hắn.
- Gia gia, ngài không muốn biết tại sao Tô Mộc lần này lại tới kinh thành sao?
Từ Long Tước hỏi.
- Nói đi!
Từ Trung Nguyên thản nhiên nói.
- Hắn lần này qua là muốn giải quyết vấn đề tiền lương trong huyện Ân Huyền. Huyện trưởng huyện Ân Huyền thật sự lớn mật, tham ô hai tháng tiền lương, chỉ vì trả tiền công cho một xí nghiệp. Mà xí nghiệpnày, không ngờ là công ty xây dựng của em trai hắn. Ngài nói chuyện này buồn cười hay không?
Từ Long Tước nói.
Theo thân phận của Từ Long Tước, muốn biết chuyện này thật sự không khó khăn. Lại nói chuyện này lại là chuyện ai ở trong huyện Ân Huyền cũng biết, không phải chuyện gì bí mật.
- Cái gì?
Thần sắc Từ Trung Nguyên nhất thời biến đổi.
Người từ trong thời kỳ đó đi tới, trong lòng vĩnh viễn sẽ duy trì một loại chính khí. Có chính khí như vậy, mới có thể khiến cho bọn họ phấn đấu vì mục tiêu vĩ đại. Hiện tại thì sao? Chuyện mình vẫn phấn đấu, không ngờ lại biến thành như vậy. Bảo hắn làm sao có thể bình tĩnh trở được?
- Ba, ngài cũng đừng có gấp. Con nghĩ trong chuyện này Tô Mộc nhất định có thể giải quyết được.
Từ Xuân Đình ở bên cạnh nói.
- Đúng vậy, cháu cũng tin tưởng Tô Mộc!
Phương Thạc nói.
Từ Trung Nguyên lúc này mới gật đầu.
- Phong cách làm việc của Tô Mộc hiện tại thật sự không tệ. Có hắn xử lý, gia gia cũng cảm giác yên tâm. Chỉ có điều chuyện như vậy, nếu phát hiện ra, phải nghiêm túc xử lý. Tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh nữa.
- Vâng, con biết.
Từ Xuân Đình nói.
Hoàn toàn ngăn chặn chuyện này. Đây là khả năng Từ Trung Nguyên cũng biết không làm được. Nhưng không có cách nào. Cố gắng hết sức giúp một tay, giảm bớt xác suất loại chuyện này phát sinh là được.
…
Trong sân.
Đường Quốc Đàm bây giờ đang ở trong nhà nghỉ ngơi. Dù sao ngày hôm nay cũng là cuối tuần. Mà lúc này lại là buổi chiều. Hắn muốn đi ra ngoài chơi cùng vợ và con mình. Mắt thấy sắp rời khỏi nhà, đúng lúc này, Tô Mộc gọi điện thoại tới.
- Tô Mộc!
- Đường cục phó, không quấy rầy anh chứ?
Tô Mộc hỏi.
- Không, nói đi. Có chuyện gì cần tôi giúp một tay?
Đường Quốc Đàm cười nói. Có quan hệ của Ngô Thanh Nguyên, hơn nữa trước đó từng giúp đỡ Tô Mộc giải quyết một chuyện. Hôm nay quan hệ giữa Đường Quốc Đàm và Tô Mộc đã khác xưa.
- Đường cục phó, bên cạnh anh không có ai chứ?
Tô Mộc nhỏ giọng nói.
Vừa nghe nói như thế, Đường Quốc Đàm đã biết Tô Mộc thật sự có chuyện tìm hắn. Hắn đứng dậy đi vào thư phòng. Sau khi đóng cửa lại, hắn mới lên tiếng:
- Hiện tại có thể, nói đi!
- Được, Đường cục phó. Trước đó tôi đã từng nghe anh nói, ở chính phủ thị ủy trong kinh thành, anh tương đối sùng bái Từ thị trưởng đúng không?
Tô Mộc nói.
- Đúng vậy, Từ thị trưởng là người tôi sùng bái nhất.
Đường Quốc Đàm nói.
- Nếu nói như vậy, có một cơ hội anh phải nắm chắc. Chuyện là thế này...
Sau khi nghe Tô Mộc nói xong, Đường Quốc Đàm đã thật sự khiếp sợ. Cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, hạnh phúc sẽ đến nhanh chóng như vậy. Tô Mộc lặng lẽ không một tiếng động, tìm tới cho hắn một vị đại phật.
Không sai. Đường Quốc Đàm là đệ tử của Ngô Thanh Nguyên, điều này không phải là giả. Nhưng phải biết rằng, Ngô Thanh Nguyên chắc chắn sẽ không giao thiệp với chính đàn. Làm người lăn lộn ở trên chính đàn, Đường Quốc Đàm nhất định phải tìm được đại thụ thích hợp để dựa vào mới được.
Cho tới nay, Đường Quốc Đàm đều do dự, không biết nên lựa chọn đứng vào hàng ngũ của ai. Dù sao theo thân phận của hắn, ở trong kinh thành này cũng không tính là quá thấp, cũng sẽ có người mời chào. Nhưng Đường Quốc Đàm trước sau vẫn không đáp ứng. Bởi vì phân lượng của những người đó không đủ.
Nhưng nếu như là Từ Xuân Đình, vậy sẽ khác.
Đường Quốc Đàm biết Từ Xuân Đình, hiểu rõ ràng bối cảnh của Từ Xuân Đình. Đây chính là người của Từ gia, là nhân vật đại biểu đời thứ hai của Từ gia ở trong quan trường, là nhân vật có lực chống đỡ Từ gia. Nếu có thể leo lên chiếc thuyền lớn của Từ Xuân Đình, tất cả đều dễ nói.
Cho nên Đường Quốc Đàm hiện tại không do dự chút nào, quả quyết nói:
- Chuyện này bây giờ cậu cứ an bài. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian.
- Tốt lắm. Vậy tôi nói cho chú hai biết. Đến lúc đó chú hai sẽ liên hệ với anh. Trước tiên cứ như vậy đi. có thời gian, chúng ta ra ngoài, gặp một chút.
Tô Mộc cười nói.
- Không có vấn đề!
Đường Quốc Đàm hoàn toàn không bởi vì thân phận bí thư huyện ủy của Tô Mộc, mà khinh thường hắn.
Ở Thiên Triều, cấp bậc hành chính mặc dù là một tiêu chí rất lớn để so sánh địa vị. Nhưng phải biết rằng, nếu như thật sự không kết hợp với bối cảnh, chỉ đơn thuần suy nghĩ về cái gọi là cấp bậc hành chính, chính là không hiện thực.
Đợi đến khi Tô Mộc trở lại phòng khách, nhìn về phía Từ Xuân Đình nói:
- Chú hai, phía bên Đường cục phó, cháu đã nói qua. Hắn biểu thị, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe lệnh!
- Được! Tô Mộc, chuyện lần này nếu như thành công, cháu sẽ lập công đầu.
Từ Xuân Đình nói xong đứng dậy, rời đi biệt thự Tây Sơn.
Chuyện bên trong cái đĩa, phải mau chóng giải quyết. Nếu như lại kéo dài nữa, có quỷ mới biết đối phương có thể áp dụng các biện pháp bổ cứu, xóa bỏ tất cả chứng cứ hay không?
Nếu thật sự như vậy, Từ Xuân Đình thật sự không có biện pháp thành công bắt được hai kẻ có liên quan trong chính phủ thị ủy ở kinh thành.
Cho nên lúc này cần phải giành giật từng giây!
- Các người ra ngoài lo chính sự đi.
Từ Trung Nguyên phân phó nói.
- Vâng!
Tô Mộc và Từ Long Tước nói xong, tính rời khỏi đó. Ngay khi đi tới cửa, giọng nói của Từ Trung Nguyên vang lên ở bên tai Tô Mộc.
- Khương Đào Lý, người này vẫn tính là không tệ. Nếu như có khả năng, cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng của hắn. Đừng để cho hắn phải chết.
- Vâng, gia gia, cháu biết phải làm sao!
Tô Mộc cung kính nói.
Thật sự không thể khinh thường năng lực của Từ Trung Nguyên!
Hiện tại Tô Mộc thật sự có cảm giác bất đắc dĩ. Lần này mình đến kinh thành, đi theo Khương Mộ Chi tới trại an dưỡng của Tứ Quý Như Xuân, chắc là tương đối thấp điệu. Nhưng Từ Trung Nguyên lại biết được. Anh nói chuyện này nguy hiểm hay không.
- Huynh đệ, chúng ta đi thôi. Dẫn cậu đi chơi một chút.
Từ Long Tước cười nói.
- Vui đùa một chút thôi. Dù sao lần này em qua chính là để chơi. Chỉ có điều không thể làm chậm chễ chính sự vào buổi tối.
Tô Mộc nói.
- Chuyện chính sự gì vậy?
Từ Long Tước hỏi.
- Chẳng lẽ anh không biết sao? Lần này em qua là muốn xin tiền. Buổi tối huyện trưởng phòng Tài Chính huyện em sẽ mời khách ở hội sở Bát Kỳ. Em còn bảo Lý Nhạc Thiên hỗ trợ, hẹn công tử của một Phó bộ trưởng Bộ tài chính cùng ngồi một chút.
Tô Mộc nói.
- Bộ tài chính sao?
Lông mày Từ Long Tước rướn lên.
- Nhiều chuyện không bằng ít chuyện. Anh còn tưởng quan trọng hơn tới mức nào? Không phải là chuyện bên Bộ tài chính kia sao? Trực tiếp nói cho Dương Quyền một tiếng là được.
- Dương Quyền?
Tô Mộc ngoài ý muốn nói.
- Đúng vậy, nhà của Dương Quyền đi theo chiến tuyến chính là tài chính này. Ở trong giới tài chính, có quyền phát biểu rất lớn. Năm đó, Bộ tài chính đã từng phân công cho lão gia tử Dương gia quản lý. Cho nên nơi đó nhất định có người của nhà bọn họ. Nếu như không có nhớ lầm, bộ trưởng Bộ tài chính chính là chú của Dương Quyền.
Từ Long Tước nói.
Đây thật sự là đốt đèn lồng tìm loạn.
Sớm biết Dương Quyền ở đây có thể có tác dụng, sao còn phải như vậy? Chỉ có điều Tô Mộc nếu đã bảo Lý Nhạc Thiên hẹn đối phương đi ra, không nhất thiết phải lại chuyện phức tạp.
- Anh Tước, chuyện này tạm thời cứ để như vậy. Nếu như bên kia, em làm không được, lại đi theo con đường của Dương Quyền. Chỉ có điều Dương Quyền và Mông Thái không phải đang ở kinh thành sao? Gọi bọn họ ra. Buổi tối sau khi em xong việc, chúng ta lại cùng nhau tụ tập.
Tô Mộc nói.
- Được, chuyện này để anh an bài.
Từ Long Tước cười nói.
- Được!
Nếu Từ Long Tước đã biết Tô Mộc là do Từ gia ra sức nâng đỡ, sẽ đi theo con đường chính trị, tất nhiên sẽ vì hắn tiến hành mở rộng nhân mạch. Dương Quyền là huynh đệ của mình, tất nhiên phải càng liên hệ chặt chẽ với Tô Mộc mới đúng.
…
Tại phòng họp ở tầng trên cùng của khách sạn Hào Diệp.
Làm một khách sạn cấp năm sao trong kinh thành, trang hoàng trong khách sạn Hào Diệp thật sự không thể soi mói. Càng không nói làm phòng họp ở đây, là quan trọng nhất. Trong đơn giản tiết lộ ra một sự cao quý. Chỉ những thứ được để ở đây, chính là một giá trên trời.
Mà bây giờ, người đang ngồi ở đây, là một nam tử thần sắc nghiêm túc và trang trọng, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, khiến người ta nhìn cũng cảm giác rất có uy nghiêm.
Hắn chính là cha của Cao Phù Soái, một trong những cổ đông của khách sạn Hào Diệp này, Cao Thiên Trạch.
Cho dù là ngồi bất động, trên người Cao Thiên Trạch thả ra loại khí tức này, đủ khiến không khí nơi này trở nên vô cùng áp lực.
Cao Phù Soái ở bên ngoài hồ đồ như thế nào, nhưng có Cao Thiên Trạch ở đây, thật sự động cũng không dám động. Ai bảo Cao Thiên Trạch là cha hắn. Người ta bày ra khí tức ở đó. Cao Phù Soái nếu như thật sự dám nói càn rỡ, Cao Thiên Trạch cũng dám đánh.
- Ba, ba nói xem, chuyện này làm sao bây giờ?
Cao Phù Soái với giọng điệu cấp bách hỏi.
- Em nói tất cả băng ghi hình trong khách sạn đều không nhìn thấy sao?
Cao Thiên Trạch với giọng điệu âm u lạnh lẽo hỏi.
- Đúng vậy. Sau khi ký giả kia mất tích, tất cả băng ghi hình đều không thấy nữa. Cũng không biết chúng biến mất thế nào. Còn nữa, chính là đám người kia, sau khi rời khỏi nơi này, có bốn người hiện tại đang bị theo dõi, có thể xác định được vị trí. Nhưng còn người dẫn đầu, thật sự không có cách nào đuổi theo được.
Cao Phù Soái nói.
Là ai?
Hắn rốt cuộc là ai?
Làm sao dám ở khách sạn Hào Diệp làm ra chuyện như vậy?
Cao Thiên Trạch dù sao cũng không phải là người như Cao Phù Soái. Hắn chính là lão hồ ly đã lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm. Hắn làm sao có thể không phát hiện ra được điều không ổn trong đó được.
Trực giác nói cho Cao Thiên Trạch biết, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Tô Mộc.
Chỉ có điều Tô Mộc rốt cuộc này là thần thánh phương nào?