Là người chấp chưởng thực tế của huyện Ân Huyền hiện tại, Tô Mộc biết lúc nào nên nói chuyện. Hầu Bách Lương cũng không còn nhảy nhót được bao lâu, thậm chí không cần vận dụng chứng cớ đã điều tra được, chỉ riêng lời nói của Chu lão, hắn cũng biết ngày tháng của Hầu Bách Lương không còn nhiều.
Hiện tại Mã Văn Tuyển bị bắt, Dư Thuận bị kéo qua, bên cạnh Hầu Bách Lương chỉ còn Trữ Biên Viễn cùng Hạ Xuân Mai. Nói tới Hạ Xuân Mai, hiện tại Tô Mộc nắm chắc mười phần có thể tranh thủ tới.
Nếu như vậy Hầu Bách Lương cũng đã cô độc. Nếu biết thành thật an phận một chút thì còn may, nhưng nếu luôn nghĩ cách lấy lại quyền nói chuyện từ tay Tô Mộc, hắn thật sự đủ si tâm vọng tưởng.
Ánh mắt Tô Mộc đảo qua Hầu Bách Lương, vẫn duy trì trầm mặc, hắn đang đợi, đợi Hầu Bách Lương nói chuyện, sau đó đem một kiếm xuyên phá.
Trữ Biên Viễn biết cho dù mình nói thêm lời nào nữa cũng vô dụng, chỉ đành gởi hi vọng ở Hầu Bách Lương. Đêm qua sau khi hắn nghe Hầu Bách Lương nói ra kế hoạch, đáy lòng đã cảm giác không đúng. Nhưng lúc ấy vẫn lộ ra vẻ mặt bội phục, hiện tại xem ra đúng như sự lo lắng của hắn.
Dù sao huyện Ân Huyền hiện tại không còn như ngày trước. Từ khi Tô Mộc tới, thông qua đủ loại thủ đoạn đã bắt đầu ảnh hưởng được mỗi ủy viên huyện ủy. Nếu xé mở da mặt với Tô Mộc, được sao?
Hạ Xuân Mai trầm mặc.
Vào thời điểm như vậy, Hạ Xuân Mai càng không dễ dàng bày tỏ thái độ. Cho dù đáy lòng nàng có ý tưởng, muốn hoàn toàn đè chết Hầu Bách Lương, nhưng trước khi xác định được thành công, nàng tuyệt đối không tùy tiện động thủ.
Hạ Xuân Mai biết mình không còn cơ hội thứ hai, lần này nếu không thành công, sau này muốn đánh Hầu Bách Lương một kích trí mạng thật sự quá khó khăn. Cho nên nàng không thể đánh bạc, nàng phải nhẫn nại.
Tiện nhân!
Hầu Bách Lương xác định Hạ Xuân Mai sẽ không mở miệng, đặt chén trà xuống, chậm rãi nói:
- Các đồng chí, lời của các vị thật chính xác, mà hiện tại tôi muốn nói chính là không cần biết cục văn hóa hay cục tài chính, đều do tôi chưởng quản không nghiêm, cho nên mới có chuyện như vậy phát sinh.
- Làm chủ tịch huyện Ân Huyền, chuyện này tôi đã chuẩn bị gánh vác toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa làm văn bản kiểm điểm. Nhưng như tôi đã nói, việc này tuyệt đối không thể xem là chuyện nhỏ, tính chất thật nghiêm trọng, thật sự ác liệt. Tôi vẫn câu nói kia, cục trưởng Thường Vân không thích hợp giữ chức, tôi đề nghị miễn trừ chức vụ!
Đây là muốn bức bách, đập nồi dìm thuyền sao?
Vẻ mặt mọi người đều phấn khích. Bởi vì họ biết chuyện này không cách nào tiếp tục kéo dài. Hôm nay Hầu Bách Lương đã quyết tâm muốn nhờ sự kiện thôn Tây Bặc bắt Thường Vân.
Chỉ cần Hầu Bách Lương thành công, mặt mũi của Tô Mộc sẽ bị suy yếu. Dù sao người nào cũng biết Tô Mộc thăng chức cho Thường Vân, còn đi theo Tô Mộc tới thủ đô làm việc, bây giờ mới nhậm chức chưa vài ngày đã bị kéo xuống.
Nhưng Hầu Bách Lương có thể làm được sao?
Rốt cục không kiềm nén được rồi!
Hồ ly lộ đuôi sao?
Khóe môi Tô Mộc nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng, đặt bút máy xuống bàn, chậm rãi đảo qua toàn trường, cuối cùng khóa chặt Trữ Biên Viễn, không chút khách khí mở miệng.
- Đồng chí Trữ Biên Viễn, cách nói vừa rồi của ông cùng thái độ rất có vấn đề. Sự kiện thôn Tây Bặc là chuyện của huyện Ân Huyền, khi nào cần phải lo lắng thái độ làm việc của những huyện khu khác? Chẳng lẽ huyện Ân Huyền cần phải xem sắc mặt người khác mới có thể đứng vững gót chân trong Thương Thiền thị sao? Tư tưởng này của ông thật sự có vấn đề. Nếu không thay đổi, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Khuôn mặt Trữ Biên Viễn lập tức đỏ bừng.
Hắn làm ủy viên huyện ủy, cho tới bây giờ chưa từng bị người quở mắng như vậy, đây là vẽ mặt, hơn nữa còn trắng trợn vẽ mặt, làm cho hắn đau đớn khó thể áp chế.
Nhưng cho dù đau đớn cũng phải thừa nhận.
Hắn dám tranh luận với Tô Mộc sao? Đương nhiên là không dám, chỉ nói quan chức của hai người, Trữ Biên Viễn tuyệt đối không có can đảm như vậy. Càng khỏi nói phong cách hành sự của Tô Mộc làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Ai biết nếu hắn dám phản bác, tiếp theo sau còn gì chờ đợi hắn? Nếu thật sự là có, hắn làm sao chống đỡ?
Thôi đi, hắn không đủ khả năng chống đối Tô Mộc, chỉ hi vọng Hầu Bách Lương có thể kháng trụ. Nếu không quan hệ đồng minh giữa họ từ hôm nay trở đi sẽ thất bại thảm hại, khó thể xoay người.
Tô Mộc cần bão nổi!
Khi Tô Mộc trực tiếp đem mũi nhọn nhắm ngay Trữ Biên Viễn nã pháo, tinh thần những người khác đều chấn động. Nhất là Mạnh Thường Trực, hắn biết bây giờ là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần Tô Mộc ngăn chặn thái độ hung hăng càn quấy của Hầu Bách Lương, sau này trong huyện sẽ không còn ai có địa vị ngang hàng với Tô Mộc.
- Hầu chủ tịch, đúng như lời ông đã nói, cục văn hóa cùng cục tài chính thuộc về ủy ban huyện quản hạt, điểm này không thể nghi ngờ. Nhưng tôi nghĩ có một số việc, nhất định phải làm rõ ràng. Nếu không làm rõ ràng, sự kiện tại thôn Tây Bặc sẽ biến thành có chút phiền phức.
- Việc thứ nhất, cục văn hóa rốt cục có tiền hay không? Không nói chuyện khác, theo tôi nhìn thấy bốn chiếc xe kia, giá cả bao nhiêu các vị có biết không? Hơn hai triệu! Chỉ một cục văn hóa huyện, lại có xe công vụ như vậy, cần lãng phí tới vậy sao?
- Hơn nữa không cần biết là điều lệ sử dụng xe công vụ Thương Thiền thị hay là trong tỉnh, từ trong công văn phát xuống, bốn chiếc xe kia đã hoàn toàn không tuân thủ quy định điều lệ kia. Chỉ nói điểm này, cục văn hóa đừng nghĩ từ bỏ trách nhiệm!
Lời của Tô Mộc giống như chậu nước lạnh hung hăng xối xuống, khiến Hầu Bách Lương lạnh thấu xương. Hắn thật sự không biết còn có chuyện như vậy, theo hắn xem ra chẳng qua chỉ là bốn chiếc xe mà thôi, thật không ngờ giá tiền lên tới hơn hai triệu!
Phải biết rằng hành vi như vậy đã thật sự nghiêm trọng, dùng một từ ngữ mà nói, là đi quá giới hạn! Cho dù xe của Tô Mộc, dựa theo điều lệ sử dụng xe công vụ còn không khả năng đạt tới cấp bậc kia, chỉ một cục văn hóa huyện lại dùng tới!
Dám làm như vậy còn chưa tính, chủ yếu là làm rối loạn tiết tấu của Hầu Bách Lương, làm hắn không cách nào nói thêm câu kế tiếp, triệt để phá hỏng hắn. Nếu La Phi Vũ đang đứng ở nơi này, Hầu Bách Lương tuyệt đối mắng chết hắn ngay tại chỗ.
Thống khoái!
Mạnh Thường Trực biết Tô Mộc sẽ không buông tha cơ hội như thế, vấn đề thứ nhất đã làm Hầu Bách Lương bị ngăn chặn, như vậy vấn đề tiếp theo càng sắc bén thế nào? Phải biết rằng đồng dạng là vấn đề, nhưng từ miệng Tô Mộc nói ra so với họ nói ra càng thêm phân lượng, càng thêm có lực uy hiếp.
- Thứ hai, cục văn hóa làm ra chuyện như vậy, rốt cục là ai sai khiến? Trách nhiệm này nên làm sao định luận? Chẳng lẽ bởi vì cục văn hóa xin chi tiền bị cự tuyệt, bọn hắn có thể làm ra hành vi như vậy sao? Tùy ý ăn nhậu, trêu chọc phụ nữ, ngang nhiên đụng người, có chuyện nào là nhẹ nhàng?
- Xét thấy vấn đề này, tôi cho rằng phàm là người có liên quan tới vụ án trong cục văn hóa, sau khi bị cách chức hẳn phải triệt để điều tra. Huyện chúng ta tuyệt đối không cho phép thành phần bại hoại cặn bã như vậy làm ảnh hưởng hình tượng của huyện ủy ủy ban huyện. Cố bí thư, chuyện này do ban kỷ luật thanh tra các vị xử lý đi!
Tô Mộc nói.
- Dạ!
Cố Diễn Lý quyết đoán nói.
Sát phạt quyết đoán!
Vấn đề thứ hai lại làm mọi người run rẩy. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay lập tức đem mục tiêu khóa chặt ở những nhân viên đã liên quan vụ án, hơn nữa vận dụng ban kỷ luật thanh tra, vấn đề này càng thêm nghiêm trọng.
Người nào không biết thời đại này chỉ cần không điều tra anh thì anh không sao cả. Một khi đã điều tra anh, cho dù anh sạch sẽ thế nào cũng bị chỉnh xảy ra chuyện.
Nhìn vẻ mặt hiện tại của Tô Mộc, mọi người đều cũng biết hắn muốn thông qua hành vi này làm cả huyện đều thấy rõ ràng, ai mới là người đứng đầu ở đây. Nếu ai dám rơi xuống trên tay hắn, thì chờ đợi bị xử lý đi.
Sắc mặt Hầu Bách Lương càng thêm âm trầm.
Tâm tình Trữ Biên Viễn đã bất an.
- Thứ ba, vừa rồi Hầu chủ tịch hỏi vì sao văn kiện phê duyệt chi tiền của ông bị cục tài chính trả ngược trở về! Được, hiện tại để tôi trả lời ông vấn đề này. Khoản tiền kia tôi đi thủ đô xin phê duyệt chuyển xuống, chỉ dùng phát triển kinh tế huyện Ân Huyền, tiền nào việc ấy. Không có chữ ký đồng ý của tôi, bất luận người nào cũng không khả năng tùy ý dùng tiền vào việc khác.
- Đây là một nguyên nhân, hơn nữa tôi không cho rằng nhất định phải chi số tiền lớn như vậy cho cục văn hóa. Cục văn hóa vận dụng danh nghĩa gì xin phê duyệt? Là hoạt động văn hóa! Là hoạt động văn hóa gì cần dùng tới năm trăm ngàn tài chính?
- Đổi mới trang bị sao? Ba tháng trước mới đổi mà thôi, sao không thể chiếu phim đây? Trang bị điện tử cho dù đổi mới có nhanh đi nữa, cần nhanh tới mức này sao? Cho nên vì lý do này cục trưởng Thường Vân mới không chi tiền!
Tô Mộc thoáng dừng lại, ánh mắt đảo qua toàn trường, nhìn thấy mọi người đang tập trung lắng nghe, ánh mắt hắn chuyển qua Hầu Bách Lương. Dù sao đã vạch mặt, cũng biết người này không còn nhảy nhót được vài ngày, vậy bắt hắn tế cờ đi.
- Hầu chủ tịch, đối với vấn đề mà tôi hỏi vừa rồi, không biết ông trả lời thế nào đây? Đừng nói ông không biết, bởi vì văn kiện là ông phê duyệt xuống. Tôi chỉ muốn hỏi ông, rốt cục là nghĩ thế nào về việc ký tên đồng ý văn kiện xin chi tiền này!
Ép hỏi không hề che giấu!
Không khí trong phòng họp đột nhiên căng thẳng!