Quan Bảng

Chương 914: Cả đời không qua lại với ông!

Tâm tình Quan Vân Độ làm sao không kích động?

Nhiều năm như vậy hắn chưa từng buông tha việc tìm kiếm Phạm Khương Dụ. Chuyện năm đó đối với Phạm Khương Dụ hoàn toàn không công bình, không cần biết sự tình thế nào, Quan Vân Độ biết mình đã sai lầm. Chẳng qua lúc đó hắn không cách nào thừa nhận mình đã sai, không chịu hạ mình. Nhưng rất nhanh hắn liền hối hận, thậm chí nháy mắt hắn ký tên ly hôn, hắn đã hối hận.

Một lần hiểu lầm kéo dài bao nhiêu năm nay.

Quan Vân Độ dùng hết thảy lực lượng tìm kiếm Phạm Khương Dụ, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới Phạm Khương Dụ lại sống tại thủ đô. Mà ngay vừa rồi hắn nghe được ba chữ Phạm nữ sĩ, tiếng lòng của hắn liền xúc động. Vì vậy hắn mới nổi trận lôi đình đuổi việc thư ký. Mà hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là xác định, vị Phạm nữ sĩ kia có phải là Phạm Khương Dụ hay không.

Năm đó khi ly hôn, Phạm Khương Dụ mang đi cô con gái nhỏ của hai người, không biết con gái của hắn bây giờ thế nào? Không biết Phạm Khương Dụ có lập gia đình nữa hay không? Nàng có đổi tên cho con gái hay không? Hiện tại nàng đã thế nào? Nàng làm sao biết số điện thoại của hắn? Nàng…

Mặc dù Quan Vân Độ cực lực khắc chế thanh âm, nhưng Tô Mộc vẫn nghe ra được tâm tình vội vàng của hắn.

Tốt lắm!

Tô Mộc chỉ muốn khảo nghiệm xem Quan Vân Độ là người thế nào? Rốt cục có đáng giá cho Quan Ngư nhận thức người cha như hắn hay không? Rốt cục có đáng giá Tô Mộc giúp hắn cứu vãn lại cảm tình của Phạm Khương Dụ hay không?

Là Quan chủ tịch sao?

Tô Mộc bình tĩnh hỏi.

Là tôi, tôi là Quan Vân Độ. Vừa rồi là anh gọi điện cho tôi phải không? Phạm nữ sĩ kia là ai? Nàng có phải là…

Quan Vân Độ đột nhiên ngừng lại, có vẻ như không dám đối mặt sự thật.

Quan chủ tịch, chào ngài, tự giới thiệu, tôi là Tô Mộc, nhận thức dì Phạm Khương Dụ!

Oanh!

Quan Vân Độ thất thố, hắn làm sao cũng không nghĩ tới chuyện mà hắn luôn chờ đợi thật sự có một ngày có thể thực hiện. Phạm Khương Dụ, thật sự là Phạm Khương Dụ, thật sự là vợ cũ của hắn! Nếu như Tô Mộc ở trước mặt hắn, sẽ phát hiện hắn đang chảy nước mắt!

Một màn như vậy, khó được cỡ nào?

Nhưng chưa đợi Quan Vân Độ kịp mở miệng hỏi gì, thanh âm Tô Mộc chợt vang lên:

Quan chủ tịch, nếu tôi không đoán sai hiện tại ngài đang ở thủ đô đi. Nếu ngài có rảnh rỗi phiền toái ngài tới bệnh viện này…một chuyến. Tôi sợ nếu ngài tới muộn, chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại dì Phạm nữa.

Oanh oanh!

Vừa nghe được tên của Phạm Khương Dụ, chưa kịp mừng rỡ Quan Vân Độ lại khiếp sợ.

Lời của Tô Mộc vừa nói ra đối với Quan Vân Độ chẳng khác gì sấm sét!

Hiện tại Phạm Khương Dụ đang ở bệnh viện, vì sao nàng ở bệnh viện? Chẳng lẽ nàng bị bệnh sao? Chẳng lẽ bị tai nạn giao thông? Chẳng lẽ…đầu của Quan Vân Độ ong ong lên, hắn nhanh chóng cúp điện thoại.

Tôi lập tức đi qua!

Thật sự lôi lệ phong hành!

Nhưng theo thái độ của Quan Vân Độ mà xem, chuyện năm xưa đúng là hiểu lầm, chỉ sợ tới bây giờ đã được giải trừ. Nhưng không biết ở trong lòng Quan Vân Độ cùng Phạm Khương Dụ có thật sự hủy bỏ hết thảy khúc mắc hay không. Nếu thật sự có thể, đối với họ cùng Quan Ngư mà nói là một việc thật may mắn. Dù Quan Ngư chưa từng nói qua, nhưng Tô Mộc cũng biết ở trong lòng nàng vô cùng nhớ mong tình thương của cha ruột mình.

Nửa giờ!

Khi Tô Mộc nhìn thấy một chiếc xe lao nhanh tới trước mắt, xe còn chưa dừng ổn, một người trung niên bước xuống, Tô Mộc liền biết chính chủ đã tới. Người trung niên kia mặc quần áo thật chú ý, có vẻ thật chỉnh tề nghiêm túc. Mà hiện tại trên mặt hắn tràn ngập vẻ lo lắng âu sầu vô cùng.

Quan chủ tịch!

Tô Mộc đứng lên nghênh đón.

Quan Vân Độ nhìn Tô Mộc, nghe được thanh âm tương tự như trong điện thoại vừa rồi, liền kịp phản ứng:

Anh chính là Tô Mộc?

Phải, Quan chủ tịch, tôi chính là Tô Mộc!

Tô Mộc gật đầu đáp.

Tô Mộc, Khương Dụ đang ở nơi nào?

Quan Vân Độ đi thẳng vào vấn đề, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Tô Mộc xoay người đi vào trong bệnh viện, vừa đi vừa nói:

Quan chủ tịch, dì Phạm đã đem sự tình giữa hai vị nói cho tôi biết, kỳ thật tôi chỉ muốn nói với ngài, dì Phạm đang hôn mê, cho nên còn chưa biết ngài đã tới. Là do tôi làm chủ liên hệ với ngài. Cho nên một lát nếu dì Phạm tỉnh lại, tôi mời ngài nên tuyệt đối bình tĩnh, để tránh quá mức kích động kích thích tới dì Phạm.

Hiểu được, tôi biết nên làm sao!

Quan Vân Độ gật gật đầu, vừa đi qua ngã rẽ, hắn đột nhiên chậm lại bước chân, nhìn Tô Mộc tò mò hỏi:

Anh rốt cục là ai? Anh làm sao biết số di động của tôi?

Là quan lớn cấp tỉnh bộ, Quan Vân Độ cũng rất nhanh thanh tỉnh lại. Kỳ thật chuyện như vậy vốn không cần suy nghĩ nhiều, tuy quan chức của Quan Vân Độ không dám nói là hiển hách, nhưng không phải ai muốn biết số di động của hắn thì có thể biết. Mà nhìn tuổi tác của Tô Mộc còn rất trẻ, không giống như người lợi hại, hơn nữa trong thủ đô cũng không nghe nói có Tô gia.

Như vậy Tô Mộc làm sao biết số điện thoại của hắn?

Tô Mộc rốt cục là ai?

Quan chủ tịch, tôi là ai không trọng yếu, chuyện của tôi đợi sau khi dì Phạm tỉnh lại nói cũng không muộn. Tôi muốn nhắc nhở ngài, trong phòng bệnh còn có con gái ngài.

Tô Mộc thoáng tạm dừng, chăm chú nhìn vào mắt Quan Vân Độ nói.

Nàng tên Quan Ngư! Dì Phạm nói, từ nhỏ là Quan Ngư, cả đời sẽ không hề thay đổi!

Quan Ngư, thật là họ Quan!

Thật sự giữ nguyên tên ngày trước!

Quan Ngư, tiểu Ngư nhi của hắn, chưa từng thay đổi bao giờ!

Khi Quan Vân Độ nghe được lời này, vẻ mặt khiếp sợ, xen lẫn vẻ kích động cùng hưng phấn. Lời nói của Tô Mộc tuy thật bình thường, nhưng Quan Vân Độ biết hắn muốn nói gì, nhiều năm qua Phạm Khương Dụ cũng không tái hôn, trong lòng nàng vẫn còn có hắn. Nếu không vì sao Quan Ngư không sửa họ? Vì sao vẫn gọi là Quan Ngư?

Bị tâm tình kích động ảnh hưởng, Quan Vân Độ cũng không tiếp tục hỏi thăm Tô Mộc. Hắn biết chỉ cần đợi Phạm Khương Dụ tỉnh lại hắn sẽ hiểu hết thảy.

Trong phòng bệnh!

Quan Ngư vẫn im lặng ngồi bên giường, nắm chặt tay mẹ nàng. Hiện tại nhìn mẹ nàng tản ra vẻ bình thản như ngủ say, làm cho tâm tình nàng bình tĩnh trở lại.

Vào hay không vào!

Đúng lúc này thân ảnh Quan Vân Độ xuất hiện ngoài phòng bệnh, nhưng hắn cũng không đẩy cửa đi vào. Hắn đứng bên ngoài, xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn thấy tình cảnh bên trong, trên mặt tràn ngập vẻ phức tạp.

Tô Mộc đi theo bên cạnh nhưng không mở

nói chuyện, hiện tại không ai giúp được Quan Vân Độ. Chuyện kế tiếp chỉ cần im lặng chứng kiến là đủ rồi.

Quan Vân Độ rất nhanh nghĩ thông suốt, vẻ mặt kiên định, hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng. Quan Ngư theo bản năng quay đầu lại nhìn xem, một loại cảm giác huyết mạch tương liên dâng lên trong lòng nàng. Cho dù không nói một câu nào, dù chỉ một ánh mắt Quan Ngư cũng biết người này chính là cha ruột của nàng.

Hắn chính là Quan Vân Độ!

Trường hợp trở nên giằng co!

Tâm tình Quan Vân Độ kích động.

Tiểu Ngư nhi…

Vẻ mặt Quan Ngư bỗng nhiên sắc bén, lập tức nhìn chằm chằm Quan Vân Độ, như một con nhím nhỏ buột miệng nói ra một câu khiến lòng Quan Vân Độ như đao cắt.

– Nếu mẹ của tôi có chuyện gì, cả đời tôi sẽ không gặp ông!