Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 35

Trên đường đi tới nhà trẻ, Mạc Ngạn không hiểu sao lại suy nghĩ không biết có nên mua một chiếc xe ô tô không? Tuy rằng bản thân cô không thích ngồi trên xe ô tô, chỉ nhìn được có một hướng trước mặt nhưng mai mốt nếu Kiều Thanh Vũ cùng Đồng Đồng trở thành một phần cuộc sống của cô thì có xe ô tô sẽ tiện hơn.

Mạc Ngạc nhịn không được cười bản thân, nghĩ đến đó hình như vẫn còn hơi sớm.

Trước cổng nhà trẻ, người già, người trẻ, trai gái ra vào tấp nập để đón trẻ, xe cộ cũng vậy nối đuôi nhau vào ra hai bên đường. Mạc Ngạn lắc đầu, cô đem xe máy đi gửi cách đó không xa, thong thả  đi bộ tới nhà trẻ.

"Tiểu thư." Mạc Ngạn vừa đi tới cổng liền nghe tiếng gọi của Cố Thục Phân.

Mạc Ngạn quay đầu lại, nhìn Cố Thục Phân tay xách túi thức ăn, nhíu mày hỏi:"Sao a di cũng đến đây?"

"A di ở nhà một mình không có gì làm, đi chợ mua đồ đột nhiên nhớ tới giờ Đồng Đồng tan học nên đến đây đón."

Mạc Ngạn mỉm cười, nhìn xung quanh, các đó không xa Đồng Đồng đang được một người đàn ông trung niên dắt tay dẫn đi, nói:"Xem ra hai người chúng ta đến đây phí công rồi. Ông của Đồng Đồng  đã đến đón con bé rồi."

Hai người đồng thời cười nhìn hình bóng hai ông cháu rời đi, Đồng Đồng vô cùng vui vẻ cười nói với ba Kiều, còn ông thì chỉnh lại nón cho bé con, một tay lớn một tay nhỏ nắm lấy nhau bước đi.

Mạc Ngạn quay đầu sang nói:"A di có muốn con đưa về nhà không?"

"Con không về nhà sao?"

"Kiều đội trưởng mời con đi ăn tối để cám ơn chuyện hôm qua." Mạc Ngạn tự hào nói.

"Đứa nhỏ đó thiệt có tâm." Cố Thục Phân có chút không vui, nói:"Xem ra hôm tay a di không cần làm cơm nữa."

"A di có thể làm cho bản thân mà."

"A di đã ăn cơm một mình hơn mười năm rồi."

Mạc Ngạn gọi taxi, cô vỗ cánh tay Cố Thục Phân an ủi, mở cửa cho bà bước vào, nói:"Về sau sẽ không để a di ăn một mình nữa." Nói xong cô hôn lên trán Cố Thục Phân một cái, mỉm cười đóng cửa lại.

Mạc Ngạn đợi xe rời đi rồi mới quay đầu lại, thấy Kiều Thanh Vũ không biết đã đứng sau cô bao lâu rồi.

"Sao em lại tới đây?" Mạc Ngạn kinh ngạc nhìn Kiều Thanh Vũ, sao hôm nay ai cũng muốn tới đón Đồng Đồng vậy, thật là lạ.

"Cô vừa đi một lúc thì tôi cũng xong việc nên liền tới đây."

"Sớm biết vậy tôi đã chờ em rồi, Đồng Đồng bị ba em đón đi rồi, Cố a di cũng vừa mới đi." Mạc Ngạc nhìn hướng xe vừa rời đi nói.

"Ân, tôi biết." Kiều Thanh Vũ nhìn xung quanh, đoán chắc ba cùng Đồng Đồng đã về nhà rồi, đèn hai bên đường cũng được bật sáng lên, nàng nhìn trời đã tối, hỏi:"Cô muốn ăn gì?"

"A!" Mạc Ngạn suy nghĩ một chút:"Đi thôi, tôi đưa em tới chỗ này."

Mạc Ngạn lái xe lại chỗ Kiều Thanh Vũ, đưa tay ra giúp nàng lên xe, Kiều Thanh Vũ hơi do dự nhưng vẫn nắm lấy tay cô. Mạc Ngạn cười gian, dùng một chút lực kéo nàng lên ngồi đằng sau mình.

"Em đội lên đi" Mạc Ngạn quay đầu đưa nón cho KIều Thanh Vũ.

"Tôi không cần, cô đội đi." Kiều Thanh Vũ không đưa tay ra nhận nón.

Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ vẫn lạnh lùng với mình, không khỏi thất vọng, không lẽ nàng không nhớ chuyện xảy ra hôm qua qua Cô có chút thất vọng, tự đội lên cho nàng, nàng cũng không cự tuyệt.

Chiếc xe cứ thế chạy xuyên màn đêm, trời càng ngày càng lạnh, xe chạy nhanh bỗng dừng gấp khiến Kiều Thanh Vũ nhào tới ôm Mạc Ngạn. Sau nàng vội buông tay ngồi xa ra, tốt nhất là nên giữ khoảng cách.

"Điện thoại cô kêu kìa." Kiều Thanh Vũ thấy Mạc Ngạn không nghe thấy liền nhắc nhở.

"Chắc không có gì quan trọng đâu, nếu gấp chắc chắn người ta sẽ gọi lại."

Điện thoại vang một hồi lâu mới ngừng kêu, Mạc Ngạn đi chậm lại rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi thêm một đoạn ngắn nữa thì dừng trước một quán ăn nhỏ.

Đậu xe xong, Mạc Ngạn cầm ví cùng điện thoại, nắm tay Kiều Thanh Vũ đi vào. Đẩy cửa vào, Mạc Ngạn vẫy tay với một cô gái đứng ở quầy bar nhỏ hô:

"Bà chủ~"

Cô gái dáng người cao gầy đứng ở quầy bar ngẩng đầu lên, đầu tiên sửng sốt sau vội chạy nhanh tới :"Uy, Mạc Mạc lâu như vậy mới tới đây a."

"Đúng là hơi lâu, em còn tưởng chị không còn làm việc ở đây nữa."

"Mau mau  vào bên trong." Bà chủ nhiệt tình đón tiếp hai người, tự tay chuẩn bị bàn ăn.

Mạc Ngạn đưa menu cho Kiều Thanh Vũ, bảo nàng gọi món, sau quay sang nói với bà chủ:"Chị xem rồi chuẩn bị giùm em phần ăn cho hai người nha." Cô nhìn Kiều Thanh Vũ im lặng, bảo bà chủ sang cho nàng order.

Bà chủ gật đầu, đi sang cùng Kiều Thanh Vũ chọn món, Mạc Ngạn cúi đầu nhìn dãy số lạ trên điện thoại, cô cũng không nghĩ nhiều liền cất máy vào .

Đây là quán ăn mà Mạc Ngạn thường đến trước khi rời Dạ Thành, là một quán ăn nhỏm bên trong được trang trí khá tinh tế, tươm tất, rất có khung cảnh gia đình ấm cúng, làm khách cảm thấy thoải mái.

Một bàn đồ ăn được dọn lên đầy bàn. Mạc Ngạn giúp Kiều Thanh Vũ múc đồ ăn, cùng nàng nói chuyện, khung cảnh vô cùng ấm áp hài hòa.

Mạc Ngạn ăn rất ít, Kiều Thanh Vũ lại như sắp chết đói không ngừng đưa đồ ăn lên cái miệng nhỏ, nàng trò chuyện với cô càng cảm thấy bữa ăn rất ngon miệng. Từ khi tốt nghiệp, nàng chưa từng ăn một bũa tối vui vẻ ấm cúng như vậy kể từ khi ba nàng ốm, Đồng Đồng xuất hiện ngoài ý muốn, công việc lại chống chất không thể thở khiến nàng mỗi ngày đều căng thẳng, cố gắng làm việc kiếm tiền trang trải cuộc sống.

Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ, cảm thấy ngày càng thích nàng, nhìn nàng ăn, thỉnh thoảng lại hướng mình cười, làm cô cảm thấy thỏa mãn, cô thích nàng của bây giờ, lúc nào cũng tươi cười chứ không lãnh đạm với cô.

Cô thích nàng, từ tối qua sau khi tiếp xúc thân mật thì cảm giác ấy lại càng mãnh liệt.

"Thế nào? Có hợp khẩu vị không?" Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ dùng khăn lau miệng, liền hỏi.

"Ân. Đồ ăn rất ngon miệng." Kiều Thanh Vũ gật đầu.

Mạc Ngạn cười nhìn Kiều Thanh Vũ, cô thích nàng không che giấu cảm xúc của bản thân khi ở cùng cô.

Kiều Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Mạc Ngạn, người này sao lại nhìn nàng với vẻ mặt mê gái như vậy, nàng mím môi cúi đầu.

"Kiều đội trưởng, tôi..." Mạc Ngạc đột nhiên lên tiếng, cô hơi do dự không biết nên xúng hô như thế nào, suy nghĩ một chút:"Tôi có thể gọi em là Thanh Vũ không?"

Mạc Ngạn nói rất nhẹ, còn có chút ôn nhu. Kiều Thanh Vũ nhìn Mạc Ngạn, nói:"Thường ngày không phải lá gan của cô to lắm sao? Sao chuyện nhỏ như vậy lại cần sự đồng ý của tôi chứ?"

"Em không phải là sếp sao Mọi người trong đội đều nghe em."

"Cô có coi tôi là sếp sao?" Kiều Thanh Vũ dựa lưng ra sau ghế hỏi.

"Tôi chỉ không muốn quan hệ của chúng ta cứng nhắc như vậy." Mạc Ngạn nói lời thật lòng của mình, cô thấy Kiều Thanh Vũ nghiêng đầu lảng tránh, liền đi sang ngồi bên cạnh nàng.

Mạc Ngạn không nhìn Kiều Thanh Vũ mà nhìn chằm chằm bàn tay trắng mịn mềm mại của nàng, Do dự một lúc, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay nàng.

Kiều Thanh Vũ không biết Mạc Ngạn có ý gì, thân thể nàng không tự giác cứng đờ lại, tim đập nhanh liên hồi.

Mạc Ngạn thấy Kiều Thanh Vũ muốn rụt tay lại, liền dùng sức giữ chặt tay nàng lại. Cô quay sang ôm nàng vào lòng mình.

"Tôi muốn cùng em ở cùng một chỗ." Mạc Ngạn không e dè câu nệ nhẹ nhàng nói.

"Tôi thích Đồng Đồng, tôi thích cảm giác ở bên em."

Kiều Thanh Vũ nhìn thức ăn trên bàn, các nàng không có uống rượu nhưng nàng lại có cảm giác như Mạc Ngạn đang say rượu, nói những lời khiến người ta ngượng ngùng đỏ mặt.

"Tôi từng nói với em, tôi thích con gái. Em nghĩ sao về việc này?" Mạc Ngạn nói khẽ bên tai nàng.

"Tôi không biết." Trầm mặc vài giây, Kiều Thanh Vũ vẫn nói không chút độ ấm.

Mạc Ngạn buông Kiều Thanh Vũ ra , nhìn nàng hỏi:"Nếu tôi nói tôi muốn theo đuổi em, em sẽ không cự tuyệt đúng không?"

Kiều Thanh Vũ cảm giác được hôm nay Mac Ngạn muốn cùng mình nói chuện  tình cảm, nàng không biết nên nói gì chỉ mở to mắt nhìn cô, thở dốc.

Mạc Ngạn nhìn phản ứng của KIều Thanh Vũ, liền cười, nhẹ nhàng tiến lại gần hôn lên cánh môi của nàng.

Kiều Thanh Vũ khẽ run, theo bản năng đẩy Mạc Ngạn ra duy trì khoảng cách:"Cô đang làm gì vậy ?Đây là bên ngoài."

Mạc Ngạn nghe câu nói:"Đây là bên ngoài." liền vui sướng cười với nàng.

Cô định nói chuyện thì điện thoại vang lên. Kiều Thanh Vũ nghe tiếng điện thoại cảm giác như được giải cứu:"Mau nghe điên thoại đi."

Mạc Ngạn bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, lại là số lạ lúc nãy.

"Mạc..........cứu tôi." Giọng nói cố đè thấp đầy thống khổ của Lý Lâm Võ (Tiểu Võ Tử, bằng hữu của Mạc Ngạn)vang lên.