Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 74: Chị dâu mau ra đây

Mạc Ngạn bị đưa tới khu biệt thự ở vị trí đắt đỏ nhất Dạ Thành, đủ để chứng tỏ mức độ giàu có của chủ nhân nơi nà. Đúng là kẻ có tiền thích hưởng thụ, Mạc Ngạn cười khinh thường dửng dưng quan sát quang cảnh  bên trong, lúc này cả người đều đau đơn nên cũng không thể thở mạnh, Mạc Ngạn vẫn như cũ  cắn răng chịu đựng ngồi thẳng người.

Đẩy cửa đi vào trong một căn phòng, bên trong có một người đàn ông  đang ngồi trên ghế, Mạc Ngạn nhìn một cái liền biết nhân vật đó là ai, chính là người cô vô tình gặp ở bãi tập bắn Dạ lão đại.

Mạc Ngạn vẫn đi theo Lưu Đông đang cười đê tiện kia, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh tiêu sái bước vào, đứng ở giữa phòng nhìn phía sau Dạ lão đại là một nhóm thủ hạ, Mạc Ngạn không chút che giấu sự tức giận của mình trong lòng muốn đi tới giết hết cả đám.

Mạc Ngạn đem ánh mắt giết người đó thu lại, chỉ trầm lặng nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Dạ lão đạị.

Lưu Đông đi tới bên người Dạ lão đại, cúi người thì thầm vào ai ông ta điều gì đó, Da lão đại khẽ gật đầu, Lưu đông cui người chào lặng lẽ đi ra ngoài lúc đi ngang qua Mạc Ngạn để lại ánh mắt thâm ý.

Dạ lão đại không biết như thế nào đột nhien lại cười. Mạc Ngạn nhìn khuôn mặt thay đổi nhanh đến chóng mặt của ông ta liền cảm thấy ghê tởm nụ cười đó có ý gì?

"Cô gái, tôi muốn cám ơn cô đã ra tay cứu con gái nhỏ của tôi." Dạ lão đại cười khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nói chuyện bảo Mạc Ngạn ngồi xuống sofa.

Cả  người Mạc Ngạn đều truyền tới cảm giác đau đớn, xem ra là bị đánh rất nặng bây giờ cũng không còn lực chống đỡ lại. Mạc Ngạn cũng không kiên nhân nổi giận:"Không cần giả mù sa mưa, tôi chính là muốn hỏi ông một câu, ông sai thủ hạ đánh tôi là có ý gì?"

"Mạc Ngạn!!!" Dạ lão  đại chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng của Diệp Khôn.

Diệp Khôn vội vã bước vào đi tới bên người cô kéo qua bên cạnh, khuôn mặt tươi cười nhìn nàng trao đổi ánh mắt với cô.

Mạc Ngạn không nể mặt mũi ai nên bỏ qua Diệp Khôn như cũ lạnh lùng nhìn Dạ lão đại chờ ông ta cho một câu trả lời.

Diệp Khôn nhìn thấy Mạc Ngạn bị thương tuy rằng máu đã không còn chảy nữa nhưng nhìn có vẻ rất nặng, trong lòng âm thầm mắng: Mẹ nó ra tay ác thiệt.

Diệp Khôn không để ý thái độ của Mạc Ngạn đi tới bên người Dạ lão đại, cung kính nói:"Lão đại, cô gái này là người quen của em, tính cách có chút cứng đầu, lão đại xem..." Diệp Khôn trong lòng bồn chồn nói vòng vo vì không biết lúc này Dạ lão đại đang muốn làm gì?

"Vậy sao?" Dạ lão đại nhìn Diệp Khôn trầm giọng:"Người quen của cậu. Vậy cũng tốt, cô ta bây giờ hỏi gì chắc cũng không trả lời vậy cậu nói một chút về thân phận của cô ta cho tôi." 

"Cái này..." Diệp Khôn ngập ngừng:"Là trong một lần đua xe thì gặp Mạc Ngạn, thấy cô ấy tính cách thẳng thắng còn từng ở trong quân đội nên cảm thấy rất thú vị, đáng để làm quen. Sau đó Đào Tử có một thủ hạ tên Lâm Võ cũng từng ở trong quân đội với Mạc Ngạn, cả hai là chiến hữu thân thiết.........."

Dạ lão đại tai nghe Diệp Khôn nói nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạc Ngạn, hắn cũng đã sớm cho người điều tra khuôn mặt vẫn không biểu lộ gì.

"Tôi là cảnh sát." Mạc Ngạn nãy giờ vẫn trầm mặc ở đằng sau đột nhiên nói.

Mạc Ngạn vừa nói xong đám thuộc hạ ở sau Dạ lão đại liền khẩn trương nhìn Mạc Ngạn, cô gái này thật to gan.

"Bất quá mấy ngày trước đã bị sa thải rồi." Nhìn mặt của đám người kia Mạc Ngạn châm biếm bồi thêm một câu.

Dạ lão đại nhìn Mạc Ngạn đầy tiếu ý, dặn dò Diệp Khôn vài câu sau đó không nói gì thêm đứng dậy rời đi.

Đến khi Dạ lão đại biến mắt Diệp Khôn mới dám đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, bước nhanh tới chỗ Mạc Ngạn nắm tay cô dắt ra ngoài:"Sao em lại ngốc như vậy?  Dám to gan tới đây gặp Dạ lão đại, không sợ ông ta làm gì em sao? Lỡ em xảy ra chuyện thì sao?"

Mạc Ngạn bị Diệp KHôn mạnh bạo dắt đi, liền hít lấy ngụm khí lạnh:"Đau đau đau...." Mạc Ngạn nghẹn khuất kêu rên.

Diệp KHôn lôi Mạc Ngạn ra khỏi cửa thì dừng lại, quay lại nhìn bộ dáng chật vật thở không ra hơi của Mạc Ngạn, thở dài, đi tới nhẹ nhàng bế cô lên chậm rãi bước đi:"Em có thể để anh bớt lo không a, lần trước thì hành hung cấp trên giờ thì lại đi hỏi tội Dạ lão đại, lúc nghe thủ hạ báo lại anh liền ớn lạnh giùm em. Em như vậy mà còn có mặt mũi tự xưng là cảnh sát. thật sự không biết nói gì với em luôn."

Diệp Khôn trừng mắt nhìn người trong lòng tiếp tục nói:"Bộ không sợ chết sao? Em có bao nhiêu mạng mà dám đối đầu với ông ta." DIệp KHôn vừa cằn nhằn răn dạy vừa nhét Mạc Ngạn ngồi vào trong xe, sau đó đi vòng qua ngồi vào xe khởi động xe, nhìn Mạc Ngạn: không biết trong đầu cô suy nghĩ gì nữa.

"Chỉ là vô tình gặp chuyện này thôi mà, dù cho muốn chết cũng không ngu tới mức đến đối đầu với Dạ lão đại." Mạc NGạn vô lực nói, thật vất vả mới nói hết câu  thả người dựa ra sau ghế toàn thân đau nhức.

"Được rồi nói  chuyện này sau bây giờ phải đưa em vô bệnh viện đã." Diệp KHôn biết Mạc Ngạn bị thương không nhẹ vì vậy nhanh chóng khởi động xe.

"Không đi bệnh viện, đưa em về nhà đi." 

Diệp Khôn biết tình nàng cũng không cưỡng ép lái xe đi về nhà Mạc Ngạn

Đến trước tiểu khu thì dừng lại, Mạc Ngạn từ chối Diệp Khôn đưa lên nhà, tự mình một thân tàn tạ đi vào cầu thang máy. Thang máy cứ thế chạy lên từng tầng. "Đinh". Thang máy mở cửa cuối cùng cũng lên đến nhà. Mạc Ngạn cúi đầu đi ra vừa ra được nửa người thì đụng phải một người.

Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn liền thấy Lưu Đông cười đê tiện không để cô kịp nói gì lại lôi đi tới lối thoát hiểm.

"Đau....." Mạc Ngạn bị đau lại phải hít khí lạnh.

Mạc Ngạn không hiểu mấy tên đàn ông này không thể nhẹ nhàng với phụ nữ một chút không. Lúc nãy thì bị Diệp Khôn kéo đi giờ thì bị tên đáng ghét này lôi, cô bị thương nặng như vầ không lẽ bọn họ mù nên không thấy.

"Anh tới đây làm gì?" Thấy người chủ mưu gây ra nỗi đau thể xác này Mạc Ngạn liền nén đau lạnh giọng hỏi.

"Tôi đến xem cô,  đau không?" Lưu Đông vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc nhìn.

Mạc Ngạn tức giận trừng mắt, tên này không mở mồm thì thôi mở ra liền muốn ăn dọng, giả mù sa mưa, mấy vết thương trên mặt toàn do hắn làm lỡ mai mốt để lại sẹo vợ không thèm để ý tới cô thì sao? Cô mà bị vợ bỏ thì nhất định sẽ không nương tay với hắn.

"Tôi cũng là do tình thế ép buộc thôi, ở đó nhiều người như vậy, chúng ta đều mang nhiệm vụ trong người nếu bị lộ...." Lưu Đông khẩn trương giải thích thấy Mạc Ngạn không quan tâm mới nói:"Dạ lão đại là muốn thử cô, lần gặp ở bãi bắn súng kia ông ta đã ấn tượng với cô nên cô cũng không thể trách được. Tôi thấy cô cũng bọn thủ hạ đánh nhau để lấy thêm lòng tin của ông ta nên mới ra tay nếu cô không bị thương thì chắc chắn tôi sẽ bị ông ta nghi ngờ..."

"Được rồi tôi đã biết." Mạc Ngạn mệt mỏi dựa lưng vào tường, cảm giác muốn ngất xỉu, miễn cưỡng giữ tỉnh táo:"Không có gì thì trở về đi để bị bắt gặp thì vỡ lở hết."

Lưu Đông nhìn Mạc Ngạn muốn nói lại thôi:"Vậy tự chăm sóc tốt." Lo lăng nhìn cô một cái mới rời đi.

Đi được mấy bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn Mạc  Ngạn đang đi nói:"Cô cũng Kiều đội trưởng kia có quan hệ gì?"

"Tôi cùng cô ta có thể có quan hệ gì? Tôi làm việc ở sở cảnh sát chưa được bao lâu thì có thể phát sinh quan hệ gì? Là anh nghĩ nhiều thôi."

"Không có quan hệ là tốt rồi, tôi nói cô Dạ lão đại nhất định sẽ không để yên nếu biết chúng ta là nội gián đâu cẩn thận đừng để ông ta nắm được nhược điểm, nếu cô với Kiều đội trưởng kia là bạn bè thì cũng nên giữ khoảng cách đi tốt nhất là đừng liên lạc với nhau nếu không không chỉ cô mà cả cô ta cũng sẽ găp nguy hiểm." Lưu Đông giong nghiêm trọng nói, vỗ vai Mạc Ngạn thở dài:"Tôi làm  nhiệm vụ này đã ba năm rồi trong thời gian đó đã có một huynh đệ phải hi sinh vì vậy tôi không muốn chuyện đó xảy ra nữa cho nên mặc kệ trước kia cô làm gì tôi chỉ nói một lần thôi, băng đảng của Dạ lão đại tuyệt đối không phải bọn đầu heo bọn chúng rất khó đối phó, vì vậy vì chính bản thân cô vì người nhà vì bạn bè mà diễn cho tốt." Nói xong Lưu Đông liền rời đi.

"Diễn cho tốt." Mac Ngạn nỉ non, phải diễn một vở kịch đau khổ, ủy khuất  với nàng rồi.

Mạc Ngạn đã muốn không thể chống cự nổi nếu không phải tứng được huấn luyện thì chắc chắn đã hấp hối từ lâu rồi. Cô gắng gượng gõ cửa hai cái dựa người vào cửa thở hổn hển.

Cửa sau đó được mở ra, Tiểu Cửu ngó đầu ra ngoài bị bộ dạng sắp chết của Mạc Ngạn  làm kinh hoảng, hô lớn:"Chị dâu....chị dâu....chị mau ra đây"