Quận Chúa Sủng Thê

Chương 43: Ở lại Minh Tịch không được sao?

Trình Vân nhìn thấy Cố Ly cho nên đã tỉnh táo hơn một chút, kéo ống tay áo xuống:

"Ngươi chính là Ly tỷ tỷ mà Phụng An hay mở miệng nhắc tới sao, quả nhiên dung mạo xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Từ nhỏ Phụng An đã thích mỹ nhân, gọi mỹ nhân tỷ tỷ không phải một trăm thì cũng tám mươi, không biết ngươi có thể ở bên nàng được bao lâu?"

"Ta không có..." Tần Tê sợ Cố Ly hiểu lầm vội vàng giải thích.

Cố Ly cười vỗ vai nàng, ngẩng đầu nói với Trình Vân:

"Có lẽ Diệu Song quận chúa không phải là một trong những người đó."

Ngay lập tức Trình Vân đỏ mặt, Cố Ly nói nàng không đủ trình độ trở thành mỹ nhân.

"Ngươi đừng đắc ý, tốc độ có mới nới cũ của Phụng An sẽ khiến ngươi hiểu rõ nữ tử quyền quý không nên trêu chọc, nhất là nàng."

"Diệu Song ngươi đừng nên quá đáng!"

Tần Tê cũng không phải người dễ bị ăn hiếp, lúc này nàng từ trong lòng Cố Ly nhào ra, kéo tay áo muốn tiến tới ra tay.

Ái chà! Con thỏ nhỏ nổi nóng muốn cắn người rồi! Cố Ly mở to mắt nhìn, không hề có chút ý định ngăn cản.

"Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu, hai đứa xác định ở chỗ này gây chuyện sao?" Phía sau truyền đến giọng của một nữ tử rất êm tai.

Ba người đồng thời quay đầu lại nhìn, một nữ tử dung mạo xinh đẹp mặc cung y màu ngọc bích nhạt đi tới, xa xa có hai cung nữ đứng nhưng không cùng đến chỗ họ.

"Ngọc Thiến biểu tỷ!" Tần Tê gọi.

"Ngọc Thiến đường tỷ!" Trình Vân hành lễ.

Lúc này Cố Ly chỉ muốn rời khỏi nơi này, nàng âm thầm lui ra sau tìm đường lui.

Người này chính là công chúa Trình Yên, con gái của hoàng thượng Ngọc Thiến do Đức phi sinh, năm nay mười sáu tuổi. Nàng nhìn thấy Cố Ly lui ra sau, cười nói:

"Cố Ly sư tỷ, từ biệt hai năm biệt lai vô dạng*."

*Biệt lai vô dạng: từ khi chia tay thì sống tốt hơn.

Tần Tê cùng Trình Vân đồng thời quay đầu lại, Cố Ly thấy vậy cũng biết lui không được tiến cũng không xong, chỉ đành gật đầu nói:

"Trình Yên sư muội, biệt lai vô dạng."

Tần Tê lúc này chợt nói:

"Phải ha, Ngọc Thiến biểu tỷ cũng từng đến Phi Diệp Tân học tập, cho nên hai người đã sớm quen biết?"

Cố Ly gật đầu, Trình Yên lại nói:

"Nào chỉ là quen biết? Sư tỷ là cao đồ của võ đường do Giang sư phụ dạy dỗ, có khi còn thay Giang sư phụ đến dạy võ công cho chúng ta, đáng tiếc ta tư chất bình thường, cuối cùng không thể trở thành đệ tử nhập thất của các vị sư phụ." Nói đến đây, ánh mắt của Trình Yên trầm xuống.

Không biết vì sao Tần Tê nghe xong những lời này trong lòng có một tư vị không nói nên lời. Quá khứ của Ly tỷ tỷ nàng không có tham dự nhưng ngược lại Ngọc Thiến biểu tỷ thì có.

"Đều là chuyện đã qua. Giờ đây sư muội đã trở về thân phận công chúa, Cố Ly tham kiến Ngọc Thiến công chúa." Cố Ly một lần nữa hành lễ, cũng là quân thần chi lễ.

Một Cố Ly hiểu lễ nghĩa không làm cho Trình Yên cảm thấy vui vẻ, nàng thở dài:

"Sư tỷ vẫn từ chối người khác từ ngoài ngàn dặm. Rốt cuộc là Phụng An có phúc phận." Ánh mắt của nàng hiện lên niềm ao ước. Nàng quay qua nói với Trình Vân: "Diệu Song, Cố Ly là sư tỷ của ta, ở Minh Tịch quốc ta không hi vọng có bất kỳ ai làm tổn hại đến nàng! Ngươi nghe cho rõ."

Diệu Song cúi đầu dạ một tiếng. Tần Tê nghe thấy lời này liền cảm thấy không thoải mái, nàng nhịn không được quay đầu quan sát phản ứng của Cố Ly. Cố Ly có chút lúng túng, từ khi ở Phi Diệp Tân, Trình Yên đã thể hiện tình cảm khác thường với nàng, nhưng nàng một lòng hướng về võ học, tâm không tạp niệm. Một mảnh tình si của Trình Yên đã được định trước sẽ không có hồi đáp.

Sau này có một lần Trình Yên mượn rượu giả điên, đại náo một trận trong viện của Cố Ly. Trái lại chưởng viện lấy danh nghĩa Quy định của viện đưa Trình Yên về chỗ của mình để Trình Yên tỉnh táo lại, về sau không để Trình Yên tiếp tục tiếp cận Cố Ly. Trình Yên nản lòng thoái chí, đúng lúc đến kỳ hạn năm năm, nàng phải rời khỏi Phi Diệp Tân.

Hai năm sau, một lần nữa gặp lại nhau, Cố Ly vẫn xinh đẹp như vậy, khác biệt là giờ đây không phải Phi Diệp Tân mà là Minh Tịch. Thân là công chúa của Minh Tịch, nàng thật sự có rất nhiều cơ hội.

Bỗng dưng bầu không khí yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều có chút ngượng ngùng. Tần Tê kéo tay Cố Ly nói:

"Ly tỷ tỷ, chúng ta vào điện đi. Muội khát nước."

"Được." Cố Ly gật đầu với Trình Yên sau đó cùng Tần Tê vào điện.

Trình Yên vẫn không nhúc nhích, nàng nhìn bóng dáng Cố Ly rời đi, khẽ nói:

"Chẳng phải từ nhỏ ngươi đã thích Phụng An sao?"

Diệu Song đứng đó, sau khi nghe thấy lời này thì hơi do dự, ngẫm lại một lúc sau đó nói:

"Đường tỷ thích Cố Ly?"

Trình Yên ngoảnh đầu lại, đón nhận ánh mắt của Trình Vân, hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói.

Cố Ly cùng Tần Tê trở lại điện, vừa đúng lúc trưởng công chúa đang tìm các nàng, nhìn thấy các nàng vào cửa liền ngoắc tay gọi hai người đến: "Các con đi đâu? Hôm nay là ngày đặc biệt, không được đi lung tung. Nhất là con." Trưởng công chúa nhìn về phía Tần Tê nói: "Lát nữa hoàng thưởng sẽ hạ chỉ chiêu cáo chuyện mẫu thân nhận nghĩa nữ, các con phải ở đây."

"Dạ hiểu, mẫu thân." Tần Tê nắm tay Cố Ly: "Tê Tê ở đây, không đi đâu hết."

"Như vậy mới ngoan." Trưởng công chúa nói chuyện với Tần Tê xong, ngoảnh đầu nhìn Cố Ly, lại không nói gì. Nàng tin tưởng Cố Ly sẽ hiểu ý nàng.

Cố Ly nói:

"Điện hạ, con sẽ ở chung với Tê Tê."

"Ngoan." Trưởng công chúa hài lòng rời đi.

Hai người tìm một góc ngồi xuống: "Ly tỷ tỷ, tỷ đừng để ý lời Diệu Song nói. Tuy rằng từ nhỏ muội thích mỹ nhân nhưng các nàng không giống Ly tỷ tỷ. Muội thật lòng thích tỷ." Tần Tê rất sợ Cố Ly hiểu lầm, nhân lúc không có ai liền vội vàng giải thích.

Có rất nhiều người ở đây Cố Ly không tiện thể hiện an ủi Tần Tê, chỉ cười nói:

"Thật tình hay giả ý ta nhìn ra được, muội không cần gấp gáp giải thích, ta sẽ không hiểu lầm."

"Dạ." Tần Tê gật đầu thật mạnh, Ly tỷ tỷ đúng là thông minh!

"Vậy... khi nào tỷ rảnh rỗi hãy kể cho Tê Tê nghe chút chuyện ở thư viện được không?" bản thân đã sáng tỏ nhưng nàng vẫn rất quan tâm quan hệ giữa Cố Ly và Trình Yên. Giữa người yêu luôn rất mẫn cảm, để nàng sớm cảm thấy cảm tình Trình Yên đối với Cố Ly tuyệt đối không phải chỉ là sư tỷ muội.

Trước đó khi Dịch Già Thần Nhứ và Cảnh Hàm U đến biểu hiện của Cố Ly còn gần gũi hơn so với Trình Yên nhưng không làm nàng cảm thấy khác lạ. Bởi vì đó chính là tình tỷ muội ủng hộ và giúp đỡ lẫn nhau, nhưng Trình Yên thì không giống vậy, nàng cảm nhận được kháng cự giữa hai sư tỷ muội này. Nhưng lúc này không nên hỏi vấn đề này cho nên Tần Tê chỉ có thể đè nén tâm sự.

Võ Tư Nhiên sau khi trở lại điện, cả người hốt hoảng, Cố Nhân nhìn ra tinh thần của mẫu thân mình rất kém, nàng cho rằng bởi vì hai ngày nay quản lý chuyện ở Cố gia nên mệt mỏi, nàng bước tới đỡ lấy Võ Tư Nhiên hỏi:

"Mẫu thân, ngài sao vậy? Ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Võ Tư Nhiên ngồi xuống ghế, nhìn nữ nhi như hoa như ngọc của mình, lại nghĩ tới lời của Cố Ly, tâm trạng không khỏi lay động. Nhưng Võ Tư Nhiên cũng đâu phải nữ tử tầm thường, nếu như Cố Ly biết chuyện năm đó vậy thì nhất định phải trừ khử Cố Ly, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không thể để cho Cố Ly hủy hoại Cố gia. Nếu để Cố Ly ra tay đừng nói chính bản thân mình, nữ nhi của mình phải làm sao?

"Ta không sao, con không cần ở cùng ta, đi trò chuyện với Hiền Phi nương nương đi." Đại phu nhân có dụng ý của mình.

Cố Nhân hiểu ý của mẫu thân mình, đỏ mặt gật đầu.

Mọi người đều chờ đợi, thái giám xướng tên cất giọng nói:

"Hoàng thượng, hoàng hậu giá đáo!"

Nữ quyến trong phòng đều quỳ xuống, khấu kiến hoàng thượng hoàng hậu.

"Bình thân." trước đó trong triều Chính Duẫn Đế đã mở yến tiệc, lúc này đặc biệt đến hậu cung bên này cùng hoàng hậu xuất hiện, thuận tiên tuyên cáo chuyện trưởng công chúa nhận nghĩa nữ.

Mọi người đứng lên, dựa theo phẩm cấp ngồi xuống, hoàng thượng hoàng hậu nói ít lời xã giao với mọi người. Hoàng hậu biết Chính Duẫn đế bận rộn liền cười nói với trưởng công chúa:

"Dung Nhi, chẳng hay tiểu thư Cố gia ở đâu?"

Ánh mắt của trưởng công chúa đặt lên người Cố Ly, ánh mắt của hoàng đế hoàng hậu cũng theo đó chuyển qua, tất nhiên ánh mắt của mọi người đều làm theo. Bị mọi người chú ý, sắc mặt của Cố Ly vẫn bình thản, không vui không buồn. Nàng bước ra hành lễ:

"Thần nữ Cố Ly tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu."

Chính Duẫn Đế cảm thấy hứng thú, nhướng mày, điều này không phải phép? Hoàng hậu chú ý tới gương mặt của Cố Ly, xinh đẹp động lòng người như thế này cả đời hoàng cũng hiếm gặp cho mỹ nhân trong cung nhiều nhưng cũng không có một ai có thể so sánh với Cố Ly. Nữ tử này nếu có tâm sẽ nhấc lên biết bao sóng gió.

Chính Duẫn Đế nhẹ nhàng vung tay lên, nói:

"Tuyên!"

Hỉ Lộc ở bên cạnh lấy thánh chỉ từ trên tay của một tiểu thái giám cao giọng đọc:

"Chỉ dụ: Nay có Cố Ly trưởng nữ Cố thị đoan thục cung thận, trinh tịnh nhu gia được trưởng công chúa yêu mến nhận làm nghĩa nữ. Do đó sắc phong Cố Ly làm quận chúa, phong tước Toại An. Ban cho hoàng kim ngàn lượng, gấm vóc mười sấp, trân châu tám hộc*, ngọc như ý một đôi. Khâm thử."

* 端淑恭慎: Đoan thục cung thận: đoan trang-hiền thục-cung kính-cẩn trọng.

Cố Ly giơ cao hai tay qua đỉnh đầu nhận lấy thánh chỉ: "Thần nữ lĩnh chỉ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Nàng đứng lên, dựa theo lễ nghi, đi đến trước mặt trưởng công chúa quỳ xuống bái lạy: "Nghĩa mẫu tại thượng, xin nhận một lạy của Cố Ly."

Khóe mắt của trưởng công chúa đã ươn ướt, đứa nhỏ đáng thương này cười cùng cũng trở về trong vòng tay của mình, không cần cả ngày lo lắng cho nàng:

"Con ngoan, mau đứng lên."

Tần Tê ở bên cạnh vỗ tay, nói: "Tốt quá rồi! Ly tỷ tỷ thật sự trở thành tỷ tỷ của ta, để xem sau này ai còn dám ức hiếp tỷ ấy." Mọi người ở đó đều nghe rõ giọng chát chúa của nàng, đều nhìn về phía Võ Tư Nhiên và đám tỷ muội Cố gia. Đám người Cố gia đã sớm bị buổi lễ này làm cho nghiến răng nghiến lợi. Lúc này còn bị mọi người vây nhìn, ai nấy đều cúi đầu, đều ra vẻ không thèm để ý.

"Tê Tê không được nói bậy." Trưởng công chúa nhìn thì có vẻ trách Tần Tê nhưng giọng nói dịu dàng, nào có nửa phần khiển trách.

Hoàng hậu nói:

"Trưởng công chúa nhận nghĩa nữ, hoàng thượng phong tước Toại An quận chúa, bổn cung không thể thiếu được, phải ban thưởng, người đâu."

Cung nữ bên cạnh hoàng hậu bưng một chiếc khay đến trước mặt Cố Ly, hoàng hậu nói:

"Đây là phần thưởng của bổn cung dành cho Toại An quận chúa, mau xem thử."

Cố Ly thuận tay xốc hoàng lăng* trên khay lên, nhìn thấy thì thấy trong khay là một chủy thủ*.

*Hoàng lăng: Hoàng là màu vàng/ hoàng trong hoàng đế hoàng hậu, lăng là một loại vải.

*Chủy thủ: đoản kiếm.

Mọi người xung quanh đều rướn cổ lên nhìn, nhìn thấy chủy thủ đều sững sờ, lại không rõ dụng ý của hoàng hậu. Trưởng công chúa nhìn thấy chủy thủ kia, đôi mắt híp lại ngẩng đầu nhìn hoàng hậu.

"Toại An, chủy thủ này có tên là Thương Ba, là vật tổ truyền của mẫu thân bổn cung, cũng là của hồi môn của bổn cung. Hôm nay bổn cung đem nó ban cho ngươi, mong muốn của bổn cung là thay nó tìm một chủ nhân tốt hơn." Giọng của hoàng hậu chậm rãi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên chủy thủ Thương Ba, hiển nhiên hoàng hậu rất có cảm tình với nó.

Cố Ly cảm thấy bản thân nên từ chối hay nhận lấy ban thưởng này, nàng lặng lẽ quay qua nhìn trưởng công chúa, trưởng công chúa gật gật đầu, nàng một lần nữa quỳ xuống lĩnh thưởng.

Dù sao hôm nay chính là tiệc sinh thần của hoàng hậu, có thể để giọng khách át giọng chủ cũng chỉ có mặt mũi của trưởng công chúa. Chính Duẫn Đế nhận thấy nên nói đều đã nói rồi, ở tiền triều còn một đám đại thần đang chờ cho nên đứng lên rời đi. Mọi người đều cung tiễn.

Không còn hoàng thượng, các nữ quyến lộ rõ tâm tình thả lỏng hơn nhiều. Theo quan sát của Cố Ly, rõ ràng hoàng hậu không phải một người khắc khe với chúng hạ thần. Lúc này nàng và Tần Tê ngồi vào bàn, yến tiệc bắt đầu, trước mặt nàng các dĩa đã chất đầy các món, đều là Tần Tê gắp cho nàng.

"Tê Tê, dĩa đã không đủ chỗ." Cố Ly hết cách với người này.

"Tỷ ăn đi." Tần Tê cũng hết cách, Cố Ly nãy giờ gần như không động đến thức ăn trong bữa tiệc.

"Ta không đói, tự muội ăn đi." Cố Ly không ăn chút nào, cho dù là ai bị người khác nhìn chằm chằm thật lâu cũng sẽ không thể ăn uống.

Từ sau khi nàng nhận được sắc phong, ánh mắt của Ngọc Thiến công chúa Trình Yên không hề rời khỏi người nàng. Tuy rằng nàng không cố ý để ý Trình Yên, nhưng loại cảm giác giống như có ánh mắt thật sự khiến người ta khó chịu. Nàng sợ khiến Tần Tê hiểu lầm cho nên giả vờ không có chuyện gì, tâm mệt!

Trong bữa tiệc linh đình, hoàng hậu đề nghị các nghị các tiểu thư làm thơ chung vui. Tất nhiên có nhiều vị tiểu thư tài hoa tiến đến bên án thư vừa viết vừa làm thờ. Tần Tê cũng chạy qua xem náo nhiệt, vừa rồi sự xuất hiện của Cố Ly đã gây chú ý, lúc này nàng không muốn thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Trình Yên ở bên cạnh bước tới gần cười nói:

"Sư tỷ không đi sao? Ta nhớ lúc ở thư viện, tài hoa của tỷ luôn được Lô sư phụ khen ngợi."

Nếu không thể tránh thì Cố Ly cũng không cần ra sức tránh né:

"Công chúa cũng biết tính cách của ta, ngoại trừ võ học, ta không có hứng thú với bất kỳ điều gì. Những danh lợi phù phiếm này cũng không thể mang về Phi Diệp Tân."

Xưng hô 'công chúa' làm Trình Yên rất khó chịu: "Sư tỷ bỏ được Phụng An sao?" Nàng quay đầu nhìn Tần Tê ở trong đám đông tủm tỉm cười, vòng tới vòng lui.

Cố Ly chỉ cười không nói. Tình cảm giữa nàng và Tần Tê không cần thiết phải nói cho người không liên quan nghe.

"Ở lại Minh Tịch không được sao?" Giọng Trình Yên chất chứa oán niệm.

"Ở đây không phải Phi Diệp Tân." Lý do này là đủ. Cuộc sống ở thư viện đơn giản mà bình yên. Luôn có người sẽ cảm thấy cuộc sống ở thư viện đơn điệu nhàm chán, nhưng rất thích hợp với nàng. Chính vì cuộc sống đơn điệu đó nàng mới có thể một lòng tập võ, tâm không tạp niệm.

"Lừa người!" Trong lòng Trình Yên thầm mắng. Cố Ly của hai năm trước từ trong ra ngoài đều lạnh lùng. Thời gian đó nàng cảm thấy chỉ cần sư tỷ Cố Ly có thể cười với nàng một cái nàng có thể đỏ tim đập nhanh, vui vẻ cả ngày. Nhưng Cố Ly không thích cười, cũng không phải dạng người cố tỏ ra lạnh lùng, nàng chính là người nhạt nhẽo không có tình cảm. Người ngoài khó có thể nhận ra hỉ nộ ái ố ở trên người Cố Ly. Dường như trên đời này ngoài Chưởng Viện, Giang sư phụ, đại sư tỷ, Tĩnh Tô sư tỷ ngoại trừ mấy người ít ỏi này sẽ không ai đáng để nàng quan tâm.

Nhưng bây giờ thì sao? Ánh mắt sư tỷ Cố Ly nhìn Phụng An... nếu người ngoài nhìn thấy không cảm giác được thì nàng vẫn biết: tràn đầy dịu dàng và cưng chiều. Nha đầu ngốc cả ngày hi hi ha ha kia sao có thể hấp dẫn được ánh mắt của sư tỷ Cố Ly? Trình Yên không hiểu, từ khi nàng gặp Cố Ly vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này nhưng chưa có đáp án.

"Ly tỷ tỷ!" Tần Tê quay lại bên cạnh Cố Ly, nhìn thấy Trình Yên liền vẫy tay: "Ngọc Thiến biểu tỷ, tỷ không qua đó xem à? Tỷ tỷ Vệ gia viết một bài 'Ô dạ đề'*, rất hay."

* 乌夜啼 /Ô dạ đề/ Quạ kêu đêm

Trình Yên nói:

"Ta đang định đến đó, đi ngang qua bàn của các người, nhìn thấy sư tỷ nên hàn huyên vài câu." Nói xong nàng đi xem các vị tiểu thư kia viết chữ làm thơ.

Tần Tê nhìn bóng dáng Trình Yên rời đi, chìm vào trầm tư.

"Muội đang nghĩ gì?"

"Ngọc Thiến biểu tỷ rất thích nói chuyện với Ly tỷ tỷ." Tần Tê nói.

Cố Ly không có phủ nhận, nàng cười hỏi:

"Cho nên? Muội nghĩ ra cái gì?"

Tần Tê ôm chặt cánh tay Cố Ly, chu miệng nói:

"Ly tỷ tỷ của Tần Tê."

y da, dáng vẻ ngang ngược tuyên bố chủ quyền của con thỏ nhỏ làm cho Cố Ly không nhịn được cười nhưng vì hình tượng của mình, nàng vùi mặt vào bàn tay cười đến bờ vai run run.

"Ly tỷ tỷ!" Tần Tê ngỡ ngàng, chuyện này buồn cười lắm sao? "Muội nói sự thật đó!"

"Phải, phải, là thật." Cố Ly vội vàng gật đầu nói. Nàng kéo Tần Tê qua, khẽ nói bên tai Tần Tê: "Ta là của một mình muội."

Tần Tê chớp chớp mắt, trong lòng rất vui vẻ!

Bên kia, có vị tiểu thư khẽ nói:

"Công chúa, mực của ngài đã nhỏ lên giấy rồi."

Trình Yên hoàn hồn, sai người đưa tờ giấy mới đến, lần này tiếp tục cầm bút làm thơ.

Yến tiệc không có an bài ca múa, cũng chỉ có các tiểu thư vọng tộc biểu diễn tài nghệ giúp vui. Thơ từ vẫn chưa viết xong, bên này các loại nhạc khí đã thu xếp xong.

Có vị tiểu thư bước lên khảy đàn nhận được một tràng vỗ tay của mọi người. Sau đó thêm mấy vị thì nghe Võ Hiền phi nói:

"Hoàng hậu nương nương, nghe nói tài đánh đàn tỳ bà của Toại An quận chúa rất cao siêu, chẳng hay hôm nay lỗ tai của nô tì có được may mắn không nhỉ?"

Ánh mắt của hoàng hậu cùng với mọi người đều đặt trên người Cố Ly, ngay cả Tần Tê ở bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn nàng.

"Toại An, ngươi có nguyện ý ở trước mặt mọi người khảy một bản không?" Lời của hoàng hậu cực kỳ khách sáo.

Cố Ly đứng lên hành lễ, chậm rãi đi đến giữa sân khấu, cầm tỳ bà nhẹ nhàng thử dây đàn sau đó ngồi vào ghế, năm ngón tay liên tục chuyển động, nhạc khúc từ đầu ngón tay của nàng hình thành.

Hoàng hậu vừa mới nghe thấy đoạn đầu sắc mặt đã thay đổi, ánh mắt trầm tư nhìn Cố Ly. Cố Ly vẫn bình thản, nhẹ ấn niết dây (khảy từng khúc) như hạt châu rơi vào mâm ngọc, phối với gương mặt xinh đẹp vô song kia làm cho người ta cảm giác như đang nghe tiên khúc.

Một khúc nhạc khảy xong, nơi này không hề có tiếng động, một lúc lâu sau hoàng hậu mới khen: "'Thịnh thế dư âm' tuyệt khúc! Khi còn nhỏ bổn cung may mắn được nghe qua một lần, đến nay vẫn khó quên. Không ngờ hôm nay có thể nghe lại lần nữa, Toại An, phần hậu lễ này bổn cung rất hài lòng."

Cố Ly đặt tỳ bà xuống, cúi người hành lễ: "Minh Tịch trời yên biển lặng, quốc thái dân an nên phối với khúc 'Thịnh thế dư âm'." Nàng không cố khen hoàng hậu mà khen ngợi Minh Tịch, thân là quốc mẫu của mình Tịch, hoàng hậu tất nhiên vui vẻ.

"Thảo nào trưởng công chúa thích ngươi đến vậy, nếu không phải nàng ra tay nhanh, bổn cung nhất định phải nhận người làm công chúa." Hoàng hậu hiểu rõ lai lịch Phi Diệp Tân, chưa bao giờ dám xem thường Cố Ly.

"Tạ ơn hoàng hậu nương nương ưu ái." Cố Ly một lần nữa hành lễ, lần này rất nể mặt nở nụ cười. Không vì điều gì khác, chỉ vì hoàng hậu là tri âm, có thể nhận ra từ khúc này là 'Thịnh thế dư âm'.

Khúc này là do Chưởng Viện Phi Diệp Tân sáng tác. Cố Ly thừa kế thiên phú âm nhạc của mẫu thân Diêu Sơ Tuyết, cộng với tài đánh đàn tỳ bà thiên phú đến bất ngờ. Chưởng Viện chưa từng dạy bất kỳ ai về từ khúc này nhưng nàng thường xuyên ra vào Phi Hoa Tiểu Trúc của Chưởng Viện nên từng nghe qua nên biết

Sau này lúc nàng tự luyện tập từ khúc này bị Chưởng Viện nghe được, nàng cho rằng Chưởng Viện sẽ tức giận, nào ngờ Chưởng Viện lại cười, khen ngợi nàng. Đồng thời nói cho nàng biết từ khúc này là 'Thịnh thế dư âm'.

"Người có thể biết được từ khúc này cũng phải trên ba mươi tuổi. Tiểu Ly, ngươi hãy nhớ một điều: người có thể nói ra tên từ khúc này, tất nhiên không phải người xấu." Lúc đó Chưởng Viện đã nói như vậy.

Nụ cười của Cố Ly làm cho hoàng hậu giật mình: quả nhiên người này đúng là mỹ nhân, mặc dù cùng là nữ tử nhưng nhìn thấy cũng tâm động không thôi.

"Cố phu nhân." Hoàng hậu nói với Võ Tư Nhiên: "Cố gia các ngươi có được một cô nương tốt như Toại An, bổn cung rất ngưỡng mộ."

Võ Tư Nhiên nghe xong miễn cưỡng cười nói: "Hoàng hậu nương nương khen lầm rồi. Ly Nhi nàng không biết phép tắc, không mạo phạm thiên tuế uy nghiêm là tốt lắm rồi." Lúc này Võ Tư Nhiên nhớ lại lời Cố Ly đã nói trước đó. nghe thấy hoàng hậu khen ngợi Cố Ly liền theo bản năng trả lời như vậy.

Trưởng công chúa nghe thấy lời của Võ Tư Nhiên liền cau mày. Hoàng hậu cũng mở miệng:

"Cố phu nhân, mặc dù Toại An là nữ tử của Cố thị nhưng giờ đây cũng đã là quận chúa, trên quy tắc vẫn nên lưu ý."

Võ Tư Nhiên nghe thấy lời này cũng hiểu rõ hoàng hậu đang nói mình không biết phép tắc. Mình là cáo mệnh Tam phẩm, Cố Ly cũng đã là quận chúa, cấp bậc cách xa nhau. Tuy trên danh nghĩ là mẫu tử nhưng thân phận đã khác biết. Không biết có phải chính vì vậy nên Võ Tư Nhiên mới nổi giận trong lòng. Một đứa con của nữ tử nhạc phường, chẳng có gì thấp hèn xấu xa hơn lại có thể leo lên vị trí quận chúa, ngẫm lại đã thấy ông trời bất công!

Cố Nhân và Cố Huyên ở bên cạnh Võ Tư Nhiên vốn định bước ra đánh đàn nhưng sau từ khúc tỳ bà vừa rồi của Cố Ly hai người tự đánh giá tài nghệ không bằng người, đành thôi. Nhất là Cố Nhanh, đây là dịp hiếm hoi để phô diễn tài nghệ trước mặt Võ Hiền phi nhưng chỉ bấm bụng bỏ qua. Nàng nhìn Cố Ly ở giữa được người tán thưởng, trong lòng hận đến mức muốn gϊếŧ người.

Võ Hiền phi thấy muội muội mình bị phê bình, mở miệng đỡ lời:

"Mỹ nhân như Toại An quận chúa chẳng biết sắp tới đây nhà ai có phúc phận, có thể lấy được quận chúa làm dâu? Hoàng hậu nương nương, nô tỳ thấy Toại An quận chúa rất hợp ý, chẳng biết có thể vì Thụy Vương tranh thủ chút không?" Lời của Võ Hiền phi rất lão luyên, ngữ khí chẳng quan tâm lại giống như vui đùa. Ngươi nếu không cho là lời đùa thì cũng không phải là lời đùa.

Lời này nói ra, ở đây có hoàng hậu, trưởng công chúa và cả Cố Ly cũng nhíu mày. Trưởng công chúa còn chưa kịp nói thì hoàng hậu đã nói trước:

"Hiền phi, Thụy Vương là người tốt, bổn cung cũng thích. Đáng tiếc Toại An quý vi quận chúa, không thể làm trắc phi, đạo lý này ngươi nói có đúng không?"

Sắc mặt Võ Hiền phi vẫn không đổi. Lời nói hôm nay vốn là để thăm dò. Quả nhiên, Cố Ly trở thành quận chúa, danh phận trắc phi đã thấp hơn rồi.

"Hoàng hậu nói phải. Nô tì cũng rất thích quận chúa, vừa rồi chỉ lỡ lời." Võ Hiền phi cười nói, dường như lời vừa rồi thật sự chỉ là vui đùa.

Trưởng công chúa:

"Ta vừa mới nhận Ly Nhi làm nghĩa nữ, rất luyến tiếc phải nhanh chóng gả nàng ra ngoài. Muốn gì cũng phải ở cạnh ta ba năm hay năm năm mới được."

Lời này vừa nói ra, ở bên dưới đã có người bắt đầu bàn tán, tuổi tác của Cố Ly cũng không phải bí mật, năm nay nàng đã mười bảy, xuất giá ngay cũng e lớn tuổi. Trưởng công chúa còn muốn lưu lại nấy năm? Rốt cuộc trưởng công chúa là thương hay ghét Cố Ly? Chẳng lẽ trưởng công chúa không sợ giữ tới giữ lui trở thành nỗi ưu sầu?

Cố Ly và Tần Tê đều hiểu ý nghĩa sâu xa từ lời của trưởng công chúa, trưởng công chúa dùng lời nói để gạt bỏ hi vọng có được của người khác. Trưởng công chúa chỉ thiếu điều nói thẳng một câu: 'Ta luyến tiếc Ly Nhi, muốn giữ nàng ba năm năm năm, các ngươi khỏi cần mơ ước.'

------Hết chương 43-----

Hi vọng mọi người sẽ thích! Cuối tuần vui vẻ!^^

Ps. Sắp tới bên mình có tổ chức một buổi offline để gây quỹ từ thiện, cũng là dịp để gặp mọi người và cảm ơn mọi người đã và đang ủng hộ mình. Thông tin chi tiết sẽ được thông báo vào ngày mai. Mong mọi người sẽ đến chung vui!^^