Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 28: Phủ 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Nhất trong nháy mắt có loại cảm giác của thoát lực, thiếu chút nữa theo tường trượt ngồi xuống dưới rồi, vừa mới trong tích tắc kia, cậu cho là mình muốn hôn Thương Khâu, hiện giờ tim đập còn thật nhanh.

Thương Khâu ở bên cạnh gọi điện thoại, Tạ Nhất phải dựa vào tường thở dốc, nâng tay lên sờ sờ môi của mình, hậu tri hậu giác phát hiện mình đang sờ phải hẳn là môi của Thương Khâu, nhất thời ầm một cái mặt đỏ thẫm.

Vóc người Thương Khâu tuy rằng cao to, thế nhưng môi lại mềm mại nói không nên lời, cảm xúc rất mềm mại, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Đầu ngón tay Tạ Nhất có chút run run, run khẽ hai cái, vội vàng đem tay buông ra, giống như học trò nhỏ làm sai việc, sợ bị bắt thóp vậy.

Tạ Nhất thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng lại loáng thoáng có chút tiếc nuối, cho nên mùi vị của Thương Khâu, rốt cuộc là hình dạng gì? Tóm lại cũng không nếm được...

Tạ Nhất nghĩ như thế, "Bùm!" một cái mặt cũng đỏ thấu, giống như có thể nhỏ ra máu, vội vã dùng sức lắc đầu, mình tiếc nuối cái quỷ gì hả!

Thương Khâu nhận điện thoại xong, gọi điện thoại là thư ký nhỏ của Amy, giọng nói của thư ký nhỏ rất ngọt, chẳng qua nghe có chút lo lắng, nói: "Thưa ngài, ngài nhìn thấy giám đốc của chúng tôi không?"

Thương Khâu nghe được việc này, nhíu mày một cái, nói: "Không có, cô ta không ở cùng với chúng tôi."

Thư ký nhỏ càng lo lắng hơn, nói: "Vậy... Vậy phải làm gì giờ? Giám đốc không thấy, một lát còn diễn thuyết nữa, đã sắp muốn bắt đầu rồi."

Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy âm thanh của điện thoại, vội vã dời đi sự chú ý của mình, nói: "Làm sao vậy?"

Thương Khâu đem tiếng của điện thoại di động đổi thành loa ngoài, thư ký nhỏ nói: "Tôi... Tôi cũng không biết làm sao nữa, vừa rồi tôi còn đi theo giám đốc, giám đốc để tôi thay đồ cùng cô ấy, sau đó... Sau đó trợ lý Tôn lại tới, nói là có phần văn kiện cần cho giám đốc ký tên, tôi liền đi ra ngoài trước."

Thời điểm trợ lý Tôn đi qua, giám đốc đã thay đồ xong, hết thảy đều chuẩn bị ổn thỏa, thư ký nhỏ đi ra gian phòng đứng chờ ở bên ngoài, chờ giám đốc ký xong văn kiện.

"Nhưng là... Nhưng là tôi ở ngoài cửa, nghe bên trong hình như có... Có tiếng cãi nhau."

Tạ Nhất khó hiểu nói: "Cãi nhau?"

Thư ký nhỏ nói: "Đúng vậy, chính là cãi nhau, tôi cũng rất khó hiểu, cho dù bình thường giám đốc tính tình hơi nóng nảy, thế nhưng trợ lý Tôn có tiếng tính tình tốt, các anh cũng thấy rồi đó, giám đốc đem cà phê hắt lên đầu của trợ lý Tôn, trợ lý Tôn không nóng nảy mà còn cười ha ha, làm sao có thể cãi nhau với giám đốc."

Tạ Nhất nghĩ thầm, đó không phải là không nóng nảy được không, cô không thấy trợ lý Tôn kia lén lút cắn răng nghiến lợi sao? Chẳng qua trợ lý Tôn rõ ràng là tiểu bạch kiểm được giám đốc các người nuôi, cho nên không dám tức giận, một mực kiềm chế bản thân.

Thư ký còn nói: "Bên trong ầm ĩ rất lớn, tôi liền gõ cửa hỏi thử, còn bị giám độc mắng cho, chẳng qua rất nhanh sau đó trợ lý Tôn đã đi ra, sắc mặt rất khó nhìn liền đi mất, lúc tôi đi vào, giám đốc còn đang xem văn kiện, có thể là bởi vì văn kiện có vấn đề gì đó, sắc mặt cũng khó coi. Sau đó giám đốc để tôi mang cà phê tới cho cô ấy, tôi liền đi ra ngoài làm cà phê, lúc trở lại... Lúc trở lại đã tìm không thấy giám đốc nữa!"

Amy tìm không thấy, điện thoại cũng không gọi được, ở đâu cũng tìm không được.

Thư ký nhỏ nóng nảy nói: "Làm sao bây giờ? Diễn thuyết môt lát nữa bắt đầu rồi, dạ tiệc từ thiện lần này không thể có sai sót, lần này tiêu rồi."

Tạ Nhất để thư ký nhỏ đừng có gấp, bọn họ lập tức đi tới căn phòng của Amy, đi xem tình huống, để thư ký nhỏ đợi ở đó.

Rất nhanh hai người cúp điện thoại, liền chuẩn bị đi thang máy lên lầu khách sạn.

Trong thang máy chỉ hai người bọn họ, Tạ Nhất đứng ở trong thang máy, đột nhiên có một chút xấu hổ, vội vã ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ của mình.

Thế nhưng Thương Khâu lại cũng không hề có chút xấu hổ nào, giống như tường bùm vừa rồi không phải là anh ta làm vậy, sắc mặt thản nhiên, hết sức lãnh đạm, chẳng qua nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói thản nhiên: "Tỉnh rượu rồi?"

Tạ Nhất cười khan một tiếng, nói: "A... Đúng vậy, gần như thế."

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là gật đầu, Tạ Nhất thực sự là xấu hổ muốn chết, mình lại mượn rượu làm bậy, đuổi theo Thương Khâu ngửi mùi của anh ta thế nào, đây không phải là biến thái sao?! Quá biến thái...

Thời gian trong thang máy dài như một thế kỷ vậy, Tạ Nhất cũng muốn vò đầu bứt tai rồi, lúc này mới nghe một tiếng "Đinh ——!!" Thang máy cuối cùng đã tới tầng lầu, Tạ Nhất nhanh chóng nhảy ra liền muốn đi, chẳng qua cửa thang máy vẫn chưa mở hoàn toàn, Tạ Nhất và Thương Khâu vóc dáng hai người cũng không mảnh, lúc cửa thang máy mở ra đã đụng vào nhau.

Vai Tạ Nhất đụng phải Thương Khâu, nhất thời cảm giác một luồng điện theo vai chợt bắt đầu lan tràn thoáng cái đánh úp lên đỉnh đầu và xương cụt, bị điện giật một cái giật mình, vội vàng nghiêng người né tránh.

Thương Khâu thấy cậu né ra rất nhanh, chỉ nhíu mày, lúc này Tạ Nhất mới phát hiện động tác của mình hình như có chút thiếu lễ độ, cho dù không thiếu lễ độ cũng vô cùng thất lễ, vội vàng làm bộ đỡ lấy cửa thang máy, động tác thân sĩ không cho thang máy đóng cửa lại, xấu hổ lại cười cười với Thương Khâu.

Thương Khâu cũng không nói gì, đi ra thang máy, lập tức nói không đầu không đuôi: "Cậu nói đúng."

"Hả?"

Tạ Nhất có chút mê mang, nói: "Vừa rồi tôi nói gì sao?"

Thương Khâu nhìn cậu, nụ cười không tiếc rẻ, nụ cười kia lộ ra một chút dịu dàng, còn có chút trầm lắng của thần bí, tiếng nói trầm thấp: "Mùi thơm của cậu, tương tự như vị ngọt của macaron... Khiến người ta hưng phấn."

Anh ta nói xong, bước ra bước lớn rồi rời đi.

Tạ Nhất: "..."

Ma, macaron!?

Không đúng không đúng, trọng điểm rõ ràng là hưng phấn!

Hưng phấn...

Tạ Nhất mê man mà nghĩ thầm, vì sao ăn macaron sẽ hưng phấn? Ai có thể nói cho mình biết?

Tạ Nhất mê mang một hồi, thấy bóng dáng của Thương Khâu sắp đi mất, vội đuổi theo, cũng không dám hỏi Thương Khâu vì sao ăn macaron sẽ hưng phấn, không thể làm gì khác hơn là theo Thương Khâu đi về phía trước, hai người đến cửa gian phòng của Amy, thư ký nhỏ đã đợi sẵn rồi.

Thư ký nhỏ vô cùng lo lắng, mãi nhìn thời gian của điện thoại đi động, nhìn thấy bọn họ thiếu chút nữa khóc lên, đã chạy tới nói: "Thưa hai vị, giờ giám đốc còn chưa xuất hiện, điện thoại di động cũng không gọi được, liên tục không gọi được, sắp phải diễn thuyết rồi, vậy phải làm sao đây?"

Tạ Nhất nói: "Cô hỏi thử trợ lý Tôn chưa?"

Thư ký nhỏ gật đầu nói: "Hỏi thử rồi hỏi thử rồi, trợ lý Tôn nói sau khi anh ta rời đi cũng không thấy giám đốc."

Thương Khâu không lên tiếng, trực tiếp đi vào căn phòng của Amy, trong phòng gọn gàng ngăn nắp, không biết Amy là tự mình rời đi, hãy là bị người bắt đi, bởi vì trong phòng căn bản không có dấu vết của run rẩy giãy dụa, hết thảy đều rất bình thường.

Thương Khâu ở trong phòng vòng hai vòng, thuận tay cầm lên một cái ly trên bàn, trên cái ly có một dấu son môi rất rõ nét, hiển nhiên là Amy đã từng dùng.

Thương Khâu đem cái ly cầm ở trong tay, liếc mắt nhìn, dường như đang cảm nhận hơi thở của Amy, Tạ Nhất biết năng lực nhận biết của Thương Khâu cũng nhạy bén hơn người bình thường, vội vàng ngừng thở đứng ở bên cạnh, chờ sau khi Thương Khâu để ly xuống, mới vội vàng nói: "Thế nào?"

Thương Khâu không lên tiếng, lại lắc đầu.

Tạ Nhất có chút mê man, là không sao, hay là có ý gì?

Điện thoại của thư ký nhỏ vang lên, nét mặt của cô như muốn khóc, nói: "Tới rồi tới rồi, phía người đứng ra tổ chức tới thúc giục rồi, tôi đi nhận điện thoại."

Cô ta nói xong liền chạy ra khỏi căn phòng nghe điện thoại, Thương Khâu lúc này mới nói: "Trong phòng này, không có bất kỳ hơi thở của Amy, trên ly nước cũng không có."

Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Có ý gì?"

Thương Khâu nói: "Chỉ có hai khả năng..."

Anh ta nói xong, quơ quơ ngón tay của mình, nói: "Loại khả năng đầu tiên là Amy cho tới giờ chưa từng ở lại căn phòng này, loại khả năng thứ hai chính là có người gạt bỏ hơi thở của Amy trong căn phòng này."

Tạ Nhất nghe được hai loại khả năng này, cũng cảm thấy trong lòng có chút run sợ, liền vội vàng nói: "Thư ký vẫn trông coi ở bên ngoài, Amy không có thể nào chưa từng ở lại trong căn phòng này, vậy..."

Sắc mặt Thương Khâu có chút trầm xuống, nói: "Nếu như là loại khả năng thứ hai, chúng ta lại đụng phải "bạn bè" trong giới."

Người xoá bỏ hơi thở của Amy, giống như Thương Khâu, đều là người trong "giới", Thương Khâu không cách nào nhận biết hơi thở của Amy, cũng không biết Amy gặp phải cái gì, là nguy hiểm, hay là tạm thời có việc tự mình rời đi.

Nhưng nếu như là xoá bỏ hơi thở, hơn phân nửa chính là nguy hiểm.

Thư ký nhận điện thoại xong đi vào rất mau, sốt ruột nói: "Tôi phải đi qua ứng phó phía chủ sự trước đã, hai vị tiên sinh nếu có tin tức của giám đốc, gọi điện thoại cho tôi là được rồi."

Cô ta nói xong, lại vội vả rời đi, Tạ Nhất nhìn bóng lưng vội vả của thư ký, nghĩ thầm làm trợ lý cũng thật không dễ dàng.

Thương Khâu ở trong phòng dạo qua một vòng, xoá bỏ hơi thở của Amy rất sạch sẽ, căn bản không còn thứ để sử dụng.

Ngay lúc Thương Khâu muốn rời đi, Tạ Nhất đột nhiên nói: "Khoan đã... Anh xem cái này."

Cậu nói xong, đột nhiên ngồi xổm xuống, từ phía dưới góc sô pha lôi ra một tờ giấy, khổ A4, mặt trên có rất nhiều chữ, thoạt nhìn như là một loại văn kiện.

Tạ Nhất đem tờ giấy kia giao cho Thương Khâu, nói: "Mau thử xem, phía trên này có hơi thở của Amy hay không."

Thương Khâu đem văn kiện bóp ở trong tay, híp mắt một cái, lắc đầu nói: "Không có, phía trên này chỉ có hơi thở của cậu và trợ lý Tôn."

Trợ lý Tôn?

Vừa rồi thư ký nhỏ cũng nói, trợ lý Tôn cầm văn kiện sang đây cho Amy ký tên, đây có thể chính là văn kiện trợ lý Tôn cầm.

Tạ Nhất vừa nghe không thể dùng, nhất thời có chút nản lòng, liền muốn đem văn kiện ném qua một bên, nhưng ở lúc này, Thương Khâu "Bộp!" một tiếng liền cầm cổ tay của Tạ Nhất.

Tạ Nhất giật mình, mở to hai mắt nhìn Thương Khâu, cổ tay của cậu bị khóa chặc, bao quanh bởi nhiệt độ cơ thể hơi cao, Tạ Nhất cũng không biết có phải là di chứng vừa nãy hay không, nói chung có chút nhạy cảm, bị Thương Khâu nắm tới run rẩy, nói: "Sao... Sao sao sao thế?"

Thương Khâu chỉ là từ trên tay cậu đem văn kiện lại cầm sang, xem lướt qua chữ viết phía trên, sắc mặt trầm xuống, nói: "Cậu xem."

Tạ Nhất nhanh chóng lại gần xem văn kiện, mặc dù chỉ là một tờ văn kiện trong đó, chẳng qua Tạ Nhất vẫn xem hiểu, dù sao cậu cũng là nhân viên quèn, cũng không chỉ mở quán cơm.

Trên văn kiện viết đến công viên trò chơi của ngoại ô.

Sắc mặt Thương Khâu âm trầm nói: "Công ty của Amy, là cổ đông của công viên trò chơi ngoại ô."

Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, nói: "Nói cách khác Amy là một trong chủ của công viên trò chơi, vậy tại sao Amy phải làm bộ không biết người của công viên trò chơi? Còn nữa, trước đây cô ta còn làm bộ không biết nói tiếng Trung, không có cách nào giao lưu với người của công viên trò chơi."

Thương Khâu híp mắt, nói: "Amy là cổ đông của công viên trò chơi, vị hôn phu của cô ta chết ở trong công viên trò chơi, hơn nữa Amy còn đã từng nói dối."

Thương Khâu nói xong, đột nhiên trong đầu Tạ Nhất chợt lóe, liền vội vàng nói: "Còn nữa! Còn nữa... Anh còn nhớ buổi tối chúng ta gặp được tên tiểu quỷ kia không, từ trong TV bò ra kia đó!"

Thương Khâu nhìn về phía Tạ Nhất, Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Tên tiểu quỷ kia cũng có liên quan với công viên trò chơi, khi đó tin tức trên TV đang đưa tin vụ án mất tích của công viên trò chơi, đứa bé trai kia mất tích ở trong công viên trò chơi..."

Thương Khâu trầm giọng nói: "Với lại tên thời điểm tiểu quỷ kia và Khang Chí chết đều bị mở ngực hư bụng, lấy đi bộ phận."

Khang Chí chết, còn có tên tiểu quỷ kia đều có liên quan tới công viên trò chơi, hơn nữa kiểu chết giống nhau, Amy lại là cổ đông ẩn dấu của công viên trò chơi, đầu óc Tạ Nhất bắt đầu có chút đặc sệt rồi.

Thương Khâu lạnh giọng nói: "Đây không phải là trùng hợp."

Anh ta nói xong, vẫy tay nói: "Chúng ta đi."

Tạ Nhất vội theo sát Thương Khâu ra khỏi căn phòng, dạ tiệc từ thiện đã bắt đầu rồi, Tất Bắc đang ở trên bục nói chuyện, thư ký còn đang quay vòng vòng tìm Amy.

Thương Khâu nhìn hội trường một cái, dẫn theo Tạ Nhất liền đi ra khách sạn, hai người gọi xe, trực tiếp quay về quán cơm đêm khuya.

Thương Khâu nói: "Tôi cần tra công viên trò chơi một chút đến cùng có vấn đề gì."

Tạ Nhất cũng hiểu được chỗ này đúng thực cần tra một chút, Khang Chí là một tra nam, gián tiếp hại chết Phùng Doanh, coi như là chết chưa hết tội, thế nhưng tiểu quỷ kia, thoạt nhìn khoảng mười tuổi, vẫn còn trong tuổi ngây thơ hồn nhiên, cũng không trêu ai chọc ai, nhìn dáng vẻ kia cũng là bị mổ ngực hư bụng.

Hai người ngồi xe taxi đến quán cơm đêm khuya, quán cơm đêm khuya đã mở cửa buôn bán từ sớm, A Lương ở bên trong bận rộn, phục vụ mới Thanh Cốt cũng nối gót bận rộn trong phòng ăn, xem ra tỷ lệ chỗ ngồi hôm nay cũng không tệ.

Thương Khâu và Tạ Nhất đi vào, A Lương nghe được tiếng chuông gió, vừa muốn chào hỏi khách hàng, thấy là ông chủ và anh Thương đi vào, vội vàng giật mình cười nói: "Ông chủ, hôm nay anh thật là đẹp trai á!"

Tạ Nhất và Thương Khâu còn mặc tây trang, trực tiếp quay về từ khách sạn, bởi vì vô cùng lo lắng, cho nên chưa kịp thay đồ.

Thanh Cốt nhảy nhảy nhót nhót chạy tới đây, cười híp mắt nói: "Ơ, các người mặc thành như thế, đi lãnh chứng nhận rồi sao?"

A Lương gãi gãi sau ót mình, thật thà cười khúc khích, nói: "Lãnh chứng nhận gì vậy? Giấy phép vệ sinh an toàn của quán cơm phải đổi mới rồi hả?"

Thanh Cốt cười híp mắt nói: "Đương nhiên là giấy kết hôn nha!"

A Lương vừa nghe xong, có chút mộng mị, sau đó kinh ngạc nhìn Tạ Nhất và Thương Khâu, trong ánh mắt tất cả đều là ánh sáng "Hóa ra là như vậy".

Tạ Nhất liền cũng bất đắc dĩ, vội liếc trắng mắt, nói: "Thanh Cốt nói bậy."

A Lương cười khúc khích hai tiếng, nói: "Tôi đi làm việc trước đây."

Hắn nói xong, liền vội đi cho khách chọn món ăn.

Thanh Cốt lại cười híp mắt, vẫn đang trêu ghẹo nhìn Tạ Nhất, đem Tạ Nhất sợ hãi không ngừng, nhất thời nghĩ tới phòng nghỉ trong đêm tối kia, còn có tiếc nuối một chút nữa.

Thanh Cốt cười nói: "A à, Tạ Nhất sao mặt cậu đỏ rồi! Có phải cậu bị kẻ mặt người dạ thú này vô lễ rồi hay không?"

Tạ Nhất nói: "Cậu đừng nói bậy."

Thanh Cốt vỗ tay, nói: "Tạ Nhất cậu đừng không tin ta a, ta đã nói với cậu, mùi hương trên người cậu đối với ma quỷ và người tu hành mà nói, chính là một liều thuốc mạnh a!"

Tạ Nhất mê man nói: "Hả? Thuốc mạnh?"

Vẻ mặt Thanh Cốt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Xuân dược! Xuân dược hiểu không, phiên bản mạnh hơn!"

Tạ Nhất: "..." Quái gì thế?

Mặc dù Tạ Nhất rất khinh thường cách nói của Thanh Cốt, chẳng qua không hiểu sao trên mặt có chút nóng rần lên, trong lòng suy nghĩ, thật sự chẳng lẽ là như thế? Trước đây Nhiếp Tiểu Thiến lần đầu tiên nhìn thấy mình, cũng muốn cùng mình tu yến hảo đấy thôi.

Tạ Nhất len lén liếc mắt quan sát Thương Khâu, chẳng qua biểu hiện trên mặt Thương Khâu rất bình tĩnh, cũng không có gì là xấu hổ cả, còn là vẻ mặt bí hiểm lạnh lùng.

Thương Khâu trái lại liếc mắt nhìn Thanh Cốt, Thanh Cốt nói: "Ngươi cũng đừng chối a, nói dối là cún nha!"

Thương Khâu ngược lại không phủ nhận, chỉ nói thản nhiên: "Xem ra linh lực của ngươi khôi phục không tệ."

Anh ta vừa nói xong, nhất thời trên mặt Thanh Cốt dâng lên một dáng tươi cười, Tạ Nhất bị ngọt tới muốn sâu răng rồi, không chỉ là ngọt ngào, còn có một loại mị hoặc, thiếu chút nữa chói mù mắt Tạ Nhất, các thực khách nam giới bên cạnh đều nhìn Thanh Cốt, ánh mắt kia như lang như hổ.

Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên mất, Thanh Cốt chính là tiểu yêu tinh hút tinh khí người...

Thanh Cốt cười híp mắt nói: "Ai nha, vậy cũng bị ngươi nhìn ra rồi."

Tạ Nhất nói: "Nhìn ra cái gì?"

Mặc dù Thương Khâu không lên tiếng, ôm cánh tay vẻ mặt lạnh lùng, lại nâng nâng cái cằm, ý bảo Tạ Nhất nhìn.

Tạ Nhất theo ánh mắt Thương Khâu, quay đầu nhìn xem, chỉ thấy được A Lương đang bận rộn lau bàn, không thấy gì khác.

Tạ Nhất còn rất mờ mịt, lại quay đầu nhìn thoáng qua nụ cười hết sức ngọt ngào của Thanh Cốt, càng thêm mờ mịt, chẳng qua mắt lóe lên, vậy mà thấy trên cổ Thanh Cốt có một vết màu đỏ, rất mờ ám.

Kia chính là vết hôn hàng thật!

Con ngươi Tạ Nhất cũng muốn trừng ra ngoài rồi, dùng sức nhìn Thanh Cốt, sau đó lại quay đầu nhìn lại A Lương, hạ giọng nói: "Cậu... Cậu sẽ không thực sự đem A Lương làm gì đó chứ!? Mới một buổi tối!"

Thanh Cốt chu đôi môi đỏ hồng của mình, rũ đôi mắt to, trên mặt tất cả đều là vô tội và vô hại, nhìn giống như là một mỹ thiếu niên ngây thơ vậy, nói đáng thương vô cùng: "Tạ đại ca, anh sao có thể nhìn ta như thế chứ... Rõ ràng là Tỉnh đại ca đã làm ta thế nào nha."

Con ngươi Tạ Nhất thực sự muốn rớt ra ngoài, nói: "Rốt cuộc... Rốt cuộc thế nào?"

Thanh Cốt cười nói: "Còn có thể thế nào? Đương nhiên là giao du, sau đó... Lên giường rồi!"

Thanh Cốt nói rất nhẹ nhàng, lại làm bộ đáng thương nói thêm: "Tỉnh đại ca thật là hung, dường như cũng không có kinh nghiệm gì cả, lúc đầu khiến cho ta thật đau mà, ừm —— chẳng qua sau đó rất thoải mái."

Tạ Nhất cũng không hề muốn nghe việc này, Thanh Cốt hoàn toàn không có xấu hổ, chia sẻ với Tạ Nhất rốt cuộc A Lương "hung mãnh" thế nào, Tạ Nhất nghe được ngược lại có chút ngượng ngùng.

Thương Khâu đứng ở một bên, rất bình tĩnh nói: "Các người đã lên giường, ngươi hút không ít tinh khí đi?"

Thanh Cốt nói: "Mới không có, ta chỉ hút một chút!"

Thương Khâu cũng không nói nhảm với hắn, nói: "Đem chúng ta đổi trở lại."

Thanh Cốt có chút ưu sầu, nói: "Bây giờ còn chưa được, ngày hôm qua ta thật sự kiềm chế, chỉ hút một chút, âm hồn còn rất yếu ớt, các người không thể không thương cảm sức lao động như thế a."

Tạ Nhất nói: "Vậy còn phải chờ bao lâu mới có thể đổi lại chúng tôi?"

Thanh Cốt suy nghĩ một lát, dựng thẳng lên hai ngón tay, bên mép quơ quơ, cười híp mắt nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất mê man nói: "Hai? Có ý gì?"

Thanh Cốt cười nói: "Đợi ta và Tỉnh đại ca lên giường hai lần nữa."

Tạ Nhất: "..." Vì sao có người sẽ đem lên giường đọng ở trên miệng chứ! Quá xấu hổ rồi biết không!

Chẳng qua Tạ Nhất nhìn lại, hình như cảm thấy xấu hổ chỉ có một mình mình, vẻ mặt Thanh Cốt tung tăng, giống như đã không nhịn được nữa, mà Thương Khâu lại là vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Nhanh đi."

Tạ Nhất nghĩ thầm, chờ đã, cái gì gọi là nhanh đi hả!

Thanh Cốt cười nói: "Ta cũng muốn mau chóng, các người yên tâm được rồi."

Thương Khâu muốn đi tra chuyện của khu vui chơi, còn có chuyện của Amy, Tạ Nhất không có mạng lưới của mặt này, liền chui vào phòng bếp, nhớ lại trước đó đã đồng ý làm macaron cho Thương Khâu, vì vậy liền suy nghĩ xem làm macaron thế nào.

Nhưng mà Tạ Nhất đang suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại lời của Thương Khâu nói, Thương Khâu nói mùi của mình giống như macaron vậy, mà còn khiến người ta hưng phấn...

Mặt mũi Tạ Nhất liền đỏ bừng, macaron cũng làm không nổi nữa, sau này cậu làm sao có thể nhìn thẳng macaron được hả!

Lúc đóng quán Thanh Cốt vẫn đi theo chân A Lương, hai người cũng là thần tốc, vậy mà đã bắt đầu giao du rồi, Thanh Cốt nhất định phải mười ngón đan vào nhau với A Lương, hai người còn có chiều cao rất chênh lệch moe nhất là hai mươi cm, vóc người Thanh Cốt hết sức nhỏ nhắn, A Lương lại là thân hình cao lớn, đứng chung một chỗ kỳ thật không hiểu sao rất xứng đôi.

Thanh Cốt còn đang làm nũng, nói: "Tỉnh đại ca, chân ta thật mệt, anh cõng ta được hay không?"

A Lương hiển nhiên không nói hai lời liền ngồi xổm xuống, đem Thanh Cốt cõng ở trên lưng, sau đó tạm biệt với Tạ Nhất Thương Khâu, cõng Thanh Cốt chuẩn bị đi về nhà.

Tạ Nhất còn nghe được Thanh Cốt đang nói: "Tỉnh đại ca, chúng ta trở về làm nha, làm nha."

A Lương dường như có chút ngượng ngùng, nói: "Em... Em hôm qua bị thương, hay là đừng làm nữa."

Thanh Cốt một chút cũng không thẹn thùng, nói: "Không muốn không muốn, làm nha, Tỉnh đại ca khiến cho ta thật thoải mái, ta thích."

Tạ Nhất cũng nghe không nổi nữa, vội đuổi theo Thương Khâu quay về.

Những mèo hoang con còn trông chừng tiểu Trương nhân viên công tác của nhà ma, quả nhiên đáng tin hơn Nhiếp Tiểu Thiến, lúc bọn họ trở về, liền thấy Nhiếp Tiểu Thiến cũng vừa trở về, nhưng lại say khướt, quần áo ăn mặc quái dị.

Nhiếp Tiểu Thiến thấy bọn họ, cười nói: "Ôi chao ha ha, các chàng đã về rồi oa! Thiếp vừa tham gia party của Táo Vương gia! Chàng không biết đâu, nhà hàng của Táo Vương gia vừa thăng cấp làm nhà hàng Michelin 3 sao [1], làm một party thật lớn! Đồ ăn đều miễn phí, ợ!"

Táo Vương gia?

Còn Michelin 3 sao?

Nhiếp Tiểu Thiến nói xong, trực tiếp nằm bò lên cánh cửa liền muốn ngủ, Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Này, tỉnh tỉnh lại, vào nhà rồi ngủ."

Nhiếp Tiểu Thiến lúc này mới đứng lên, nói: "Ừm ừm."

Nàng ta nói xong liền muốn đi theo Thương Khâu và Tạ Nhất vào nhà, mắt như dao của Thương Khâu nhìn sang thản nhiên, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức liền bò lại phòng nhỏ bốn mươi thước vuông của Tạ Nhất.

Tạ Nhất thở dài, quả nhiên mèo cũng đáng tin hơn Nhiếp Tiểu Thiến.

Hai người vào cửa, tiểu Trương còn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy bọn họ vô cùng kích động, nói: "Các anh rốt cuộc đã về rồi!"

Thương Khâu đi vào, từ trong ngăn kéo đem thức ăn cho mèo lấy ra, còn có vài đồ hộp, lại lấy một chậu nước, những mèo con này biết Thương Khâu muốn khao bọn nó, lập tức đứng xếp hàng vẫy đuôi nhỏ, chạy tới ngay ngắn có trật tự, kêu "meo meo meo meo" ăn thức cho mèo.

Thương Khâu khao mèo con xong, lúc này mới ngồi xuống, nói với tiểu Trương: "Về công viên trò chơi, chúng tôi muốn biết một số việc."

Tiểu Trương đương nhiên là biết gì nói nấy, liền chờ bọn họ đặt câu hỏi, chẳng qua lúc Thương Khâu hỏi Amy, vẻ mặt tiểu Trương cũng mê man, nói: "Cái gì? Người nước ngoài gây chuyện kia là cổ đông của chúng tôi? Này... Này tôi chưa từng nghe nói bao giờ."

Thương Khâu nói: "Cậu phải giúp chúng tôi hỏi thăm chút chuyện."

Tiểu Trương lập tức đồng ý, dù sao giờ hắn cũng đem Thương Khâu cung kính rồi.

Thương Khâu để tiểu Trương ngày mai đi điều tra chuyện của công viên trò chơi, hắn là nhân viên nội bộ, nên hành động tương đối tốt, ngày hôm nay cũng đã trễ, mọi người đều tự đi ngủ.

Bởi vì ngày hôm qua ngủ không ngon, ngày hôm nay tất cả mọi người mệt nhọc, Tạ Nhất tắm xong, ngã xuống giường liền buồn ngủ, cậu mơ mơ màng màng cảm thấy giường đệm có hơi lõm xuống, là Thương Khâu cũng tắm xong rồi, nằm lên giường, sau đó tắt đèn.

Trong nháy mắt, đèn ngủ đóng lại "răng rắc" một cái, Tạ Nhất liền tỉnh lại, thoáng cái không còn buồn ngủ, trong đầu chỉ quanh quẩn lời của Thanh Cốt, mùi thơm của mình đối với Thương Khâu mà nói, là phiên bản mạnh hơn...

Tạ Nhất trở mình, một lát sau lại trở mình, cứ cảm thấy cả người khó chịu, trong chốc lát lại trở mình, bình quân hai phút trở mình một lần.

Thương Khâu bên cạnh vẫn không nhúc nhích, lại đột nhiên nói: "Ngủ không được?"

Tạ Nhất bị dọa sợ giật mình một cái, lập tức nói: "Không không không... Ngủ rồi!"

Thương Khâu cũng trở mình, đối mặt với Tạ Nhất nằm nghiêng, trong bóng tối truyền tới tiếng cười trầm thấp của Thương Khâu, mang theo một chút từ tính, nghe thế nào cũng tô làm sao.

Tạ Nhất thật muốn tát vào miệng mình, ngủ rồi còn nói chuyện!

Tạ Nhất đang ảo não, Thương Khâu thấp giọng nói: "Mau ngủ đi."

Tiếng nói kia thực sự là êm tai, so với bất kể bài hát ru ngủ nào cũng có ích hơn, Tạ Nhất cảm giác mình như bị đầu độc vậy, gật đầu, thực sự nhắm hai mắt lại, không tới nửa phút, liền rơi vào giấc ngủ sâu.

Thương Khâu lại không nhắm mắt lại, ánh mắt trầm lắng nhìn chằm chằm Tạ Nhất, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tạ Nhất một cái.

Ngày thứ hai tiểu Trương đi công viên vui chơi kiểm tra tình hình, Tạ Nhất và Thương Khâu để bảo đảm an toàn của tiểu Trương, cũng đi theo tới công viên vui chơi.

Hai người đàn ông già đầu mua thẻ điện tử, cùng nhau vào công viên vui chơi, cảm giác này còn rất lạ lùng, giờ là cuối hè, liền sẽ tới thời điểm học sinh khai giảng, công viên vui chơi cũng nghênh đón một chút cao điểm, rất nhiều người lớn mang theo trẻ con tới điền cuồng sau cùng, còn có một vài những cặp đôi sinh viên.

Tạ Nhất và Thương Khâu hai người hết sức đột ngột, đặc biệt là dáng dấp bọn họ còn cũng không tệ, tỷ lệ quay đầu lại càng lớn hơn nữa.

Tiểu Trương đi hỏi thăm tình hình, Tạ Nhất và Thương Khâu cũng không thể chờ không, Tạ Nhất vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như thế, có chút không thể bỏ qua, muốn vui chơi trò chơi nào đó, nhưng lại xấu hổ.

Thương Khâu dường như nhìn ra ý của cậu, giơ tay lên, nói: "Chúng ta đi bên kia nhìn xem."

Hai người sóng đôi đi về phía trước, phía trước còn bán bong bóng và hoa tươi, rất nhiều người nam mua hoa và bong bóng đưa cho bạn gái.

Thương Khâu thấy cậu nhìn mãi, liền nói: "Thích?"

Tạ Nhất liền vội vàng nói: "Không không không, chẳng qua tôi cảm thấy thật mới mẻ, một người đàn ông cầm bong bóng kỳ lạ lắm."

Tạ Nhất không muốn, Thương Khâu cũng liền không đi qua, hai người đi về phía trước, nào là vòng quay ngựa gỗ, voi Dumbo đủ loại, quá trẻ con rồi, hai người đàn ông không thể cưỡi, chẳng qua bên kia có một trò tương tự với tàu lượn siêu tốc, coi như vô cùng kích thích, Tạ Nhất có chút nóng lòng muốn thử, muốn thử một lần.

Thương Khâu liền theo Tạ Nhất, hai người đi qua xếp hàng, bởi vì thời gian còn sớm, trò này lại quá kích thích, cho nên không quá nhiều người xếp hàng, trong chốc lát Thương Khâu và Tạ Nhất đã xếp lên trên, hai người vừa lúc ngồi ở hàng thứ nhất.

Tạ Nhất có chút khẩn trương, cậu lần đầu tiên chơi cái này, dù sao Tạ Nhất từ nhỏ không có cha mẹ, thân thích cũng không muốn nuôi nấng cậu, tự nhiên không ai dẫn cậu tới công viên trò chơi, đây là lần đầu tiên của Tạ Nhất.

Tạ Nhất khẩn trương hít sâu hai cái, rất nhanh tia sáng bốn phía tối lại, âm thanh mô phỏng công nghệ cao bắt đầu đếm ngược.

Một tiếng "Xoẹt ——!!!", chạy như bay thoáng cái liền xông ra ngoài, theo đường ray, ngay từ đầu đã chế tạo ra hai cái đảo ngược, cảm giác của mất trọng lượng, cảm giác của chóng mặt, cảm giác của lao xuống...

Một tiếng "Vù ——!!!", Tạ Nhất liền cảm giác đầu mình trống rỗng, cái loại cảm giác bay lên trời này, rồi lập tức lao xuống, khiến trong đầu cậu bỗng chốc nổ lên pháo hoa, toàn thân đều đang run cầm cập, nhưng cũng không phải là sợ, mà là một loại hưng phấn nói không nên lời.

Tạ Nhất hưng phấn tay chân tê dại, trong đầu cậu trống rỗng, lại có thể thấy một con Kim Ô, chợt vỗ cánh xông thẳng lên trời, xé tầng mây tuyết trắng, không ngừng xông về phía trước...

"Ôi!!!"

Chạy như bay cuối cùng ngừng lại, bên cạnh đều là âm thanh sợ hãi, Tạ Nhất lại hít ngược một hơi khí lạnh, chợt kéo ra từ giữa loại ảo cảnh kia.

"Tạ Nhất! Tạ Nhất?"

Tạ Nhất nghe được có người gọi mình, lúc này mới trở về thần, phát hiện Thương Khâu đang nhìn mình có chút lo lắng.

Thương Khâu vội vàng đưa tay đi đỡ cậu, cảm thấy cánh tay và thân thể của Tạ Nhất đều đang run rẩy, không ngừng run rẩy, Tạ Nhất cũng cảm thấy thân thể mình như nhũn ra, như không di chuyển được vậy.

Nhân viên công tác bên cạnh cũng đã chạy tới kiểm tra tình huống, hỏi bọn họ có cần gọi nhân viên y tế qua đây hay không.

Tạ Nhất cảm thấy mất mặt quá mức rồi, vội vàng lắc đầu, lay động đầu này lại có chút choáng váng đầu, sắc mặt nhất thời trắng bệch, Thương Khâu đỡ cậu, nói: "Không sao, tôi mang bạn tôi qua bên kia nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Thương Khâu đỡ Tạ Nhất đi ra trong đám người, Tạ Nhất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thực sự mất mặt, bản thân lần đầu tiên tới công viên trò chơi, lại đã bị vây xem.

Thương Khâu để cậu ở trên ghế dài của công viên trò chơi ngồi xuống, giờ vừa lúc có xe hoa diễu hành, rất nhiều người đều vây quanh ở hai bên đường đi tham quan, Thương Khâu và Tạ Nhất thì ngồi ở trên ghế dài, ngồi ở phía sau những đoàn người đó.

Thương Khâu vỗ vỗ chân của mình, nói: "Nằm xuống nghỉ ngơi một chút, sắc mặt của cậu nhìn không tốt."

Tạ Nhất vốn định kiên trì một chút, dù sao mình là một người đàn ông trưởng thành, chơi tàu lượn liền chóng mặt, nghe có chút mất mặt, thế nhưng cậu nhìn thoáng qua chân của Thương Khâu, lại có chút nhịn không được muốn nằm xuống.

Thương Khâu đỡ cậu, động tác dịu dàng cẩn thận, để cậu nằm ở trên đùi của mình, Tạ Nhất nằm xuống, nhất thời cảm giác thật thoải mái.

Thương Khâu nhẹ nhàng vuốt ve trán của cậu, nói: "Nhắm mắt, nghỉ ngơi."

Tạ Nhất gật đầu một cái, quả nhiên nhắm hai mắt lại.

Cậu có hơi mệt mỏi, nhắm mắt lại rất nhanh thì thiếp đi, mơ mơ màng màng, cảm giác mình đang nằm mơ, cảnh trong mơ lay động bất định, có người nhẹ nhàng vuốt ve gò má của mình, cảm giác kia giống hệt như bàn tay của Thương Khâu.

Tạ Nhất có thể cảm giác được loại nhiệt độ cơ thể đó, thật giống hết Thương Khâu...

"Ngày mai ta phải đi rồi."

Có người nói ở bên tai cậu, kèm theo vuốt ve dịu dàng, Tạ Nhất biết mình đang nằm mơ, thế nhưng mãi không thoát được loại mờ mịt này, cậu mờ mịt nhìn người trước mắt.

"Ngươi bảo trọng bản thân."

Hắn nói xong, lại thoáng cúi đầu, hôn vào trên khóe miệng của Tạ Nhất, Tạ Nhất giật mình một cái, mở to hai mắt, cậu thấy rõ người kia rồi, tóc dài, mặc áo choàng màu đen, dáng dấp giống như đúc với Thương Khâu...

Hôn dịu dàng vào khóe miệng, Tạ Nhất vốn phải rất kinh ngạc, thế nhưng cậu lại theo bản năng nâng cánh tay lên, khoác lên cổ người kia, sau đó đưa môi của mình lên.

Người đàn ông áo đen thấp giọng nở nụ cười một cái, nói: "Tiểu Nhất thật chủ động."

Tạ Nhất nói không ra lời, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, hai người tựa sát, giống như người yêu hiểu rõ đối phương nhất, người đàn ông áo đen ôm chặc cậu, nói: "Nếu có thời gian, ta sẽ đi gặp ngươi."

Cuối cùng Tạ Nhất mở miệng, giọng nói có hơi không theo ý mình, nói: "Sợ rằng cũng không có thời gian, xạ sư đại nhân không phải bề bộn nhiều việc sao?" [thầy bắn cung]

Người đàn ông áo đen kia cười nhẹ, giọng nói vô cùng dịu dàng, nói: "Vì ngươi, nhất định sẽ có."

Tạ Nhất cũng cười một tiếng, dường như vì lời tâm tình dịu dàng của đối phương, đưa tay nâng tay của người đàn ông áo đen, chậm rãi nâng lên, đặt ở bên môi, khẽ hôn một cái, cười nói: "Để lại cho ngươi một ấn ký..."

"Ôi!!!"

Tạ Nhất rõ ràng đang nằm mơ, đột nhiên hít một hơi khí lạnh, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, chợt tỉnh lại.

"Tạ Nhất? Làm sao vậy?"

Tạ Nhất mở mắt ra, hóa ra cậu còn nằm ở trên đùi của Thương Khâu, xe hoa vẫn chưa đi xa, cậu chỉ là hơi bị mê hoặc một lát thôi.

Tạ Nhất cầm tay của mình, cánh tay run rẩy, trong miệng xuýt xoa, có hơi khàn khàn chật vật nói: "Tay... Tay..."

Thương Khâu vội vàng cúi đầu nhìn tay của Tạ Nhất, tay Tạ Nhất mang găng tay da màu đen, ngăn cách hết thảy ánh sáng, chẳng qua run khẽ liên tục, thoạt nhìn rất đau đớn.

Tạ Nhất cảm thấy chỗ ở lòng bàn tay, có thứ gì đó đang cháy bỏng, cậu muốn lấy bao tay xuống để nhìn xem.

Trên trán Tạ Nhất đều là mồ hôi lạnh, mặc dù cậu chui vào thể xác của Thương Khâu vài ngày rồi, nhưng cho tới giờ lòng bàn tay chưa từng đau, đây vẫn là lần đầu tiên, vô cùng khó chịu, giống như bỏng...

Giống hệt đóng dấu...

Thương Khâu đỡ cậu, Tạ Nhất vẫn run run, qua khoảng chừng mười phút, loại cháy bỏng đau đớn khó có thể kiềm chế đó lúc này mới giảm bớt đi, Tạ Nhất giống như vớt lên từ trong nước, đã không còn sức lực gì, liền ở trên người Thương Khâu thở hổn hển.

Tạ Nhất không nghĩ tới, bản thân chỉ chơi một trò tàu lượn, lại có nhiều di chứng như thế, đầu tiên là chóng mặt mệt mỏi, giờ còn đau tay, xem ra bản thân không nên thể hiện đẹp trai bằng trò tàu lượn, sớm biết thế đã đi chơi voi Dumbo rồi.

Hai người nghỉ ngơi một hồi, điện thoại của Thương Khâu liền vang lên, là tiểu Trương gọi tới, giọng nói của tiểu Trương có hơi luống cuống, nói: "Tôi... Tôi hình như phát hiện thứ gì đó khủng khiếp."

Tạ Nhất vừa nghe xong, cũng bất chấp khó chịu,