Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim

Chương 7: Chương 7

Bận rộn cả trưa, khách trong quán cuối cùng cũng về hết, Lục Trĩ mới bắt đầu làm cơm trưa cho mình và em họ Chu Mỹ Lệ, hai bát mì chua cay, cô vén rèm đi vào phòng bếp, không để ý đến em họ Chu Mỹ Lệ đang ghé vào trên bàn cầm di động sắp khóc.

【 Em họ Chu Mỹ Lệ: Chị họ, em không muốn làm! 】

【 Chu Mỹ Lệ: Bà chủ nhỏ này không tồi mà, có pahri em chwua làm việc này bao giờ nên mệt à, không làm cũng không sao, em ở nhà chuyên tâm ôn tập đi.

【 Em họ Chu Mỹ Lệ: Quá thơm, bà chủ nấu mì quá thơm, em bưng mì cho người khác mà lòng quắn quéo đau xót! 】

【 Em họ Chu Mỹ Lệ: Chị, chị nói xem, sao em lại có thể nghỉ được, không làm thì làm sao mà được ăn cơm bà chủ nấu mỗi ngày.

【 Chu Mỹ Lệ: Cút! 】

Bưng hai bát mì chua cay ra, Lục Trĩ đưa cho em họ Chu Mỹ Lệ bát mì có nhiều hơn hai quả trứng chiên so với bình thường, tổng cộng là ba quả trứng chiên, với người có sức ăn lớn sẽ cảm thấy không đủ ăn, nhưng thật sự chỉ còn hai phần mì, nếu đã thuê cậu ấy làm cho mình thì phải cho ăn nó mưới có sức làm.

Hai người ngồi ở một bàn, Lục Trĩ hỏi: "Tiền công em muốn nhận theo ngày hay nhận theo tháng?"

Xụt xụt ——!

Em họ Chu Mỹ Lệ hút một đũa mì to khó khăn mở miệng, Lục Trĩ lắng tai mãi mới nghe ra được ý là theo tháng, cái này Lục Trĩ dứt khoát cầm bút viết tên em họ Chu Mỹ Lệ kèm theo đánh dấu ngày làm để tiện cho cuối tháng tính tiền công.

Thời gian bận rộn của quán là giữa trưa và buổi tối, tầm 6 tiếng, như vậy một tháng em họ Chu Mỹ Lệ có thể kiếm hơn 3000, cậu ấy lại còn giúp cô nhặt rau và một osos việc lặt vặt khác, Lục Trĩ nghĩ cho cậu ấy thêm tiền thưởng cũng khá hợp lí.

Một bữa ăn ngon làm em họ Chu Mỹ Lệ cảm thấy hết thảy mệt nhọc đều đáng giá, cậu ấy tưởng, nếu mỗi ngày đi làm, làm xong còn được ăn ngon như này, cho dù là đi làm thì cũng có động lực tràn đầy.

Chu Mỹ Lệ nhìn di động chằm chằm, em họ của chị quả là được chiều quá sinh hư rồi, lớn tướng rồi, đi bưng bê đồ ăn cho người ta còn vì đồ ăn ăn quá ngon mà muốn nghỉ việc, nhưng là lại bởi vì khả năng xin nghỉ sẽ không được ăn đồ Lục Trĩ làm, cho nên lại không xin nghỉ, chị định buổi tối sẽ qua Mỹ thực trong trí nhớ một chyến, nhìn xem cái quán này rốt cuộc ăn ngon đến thế nào.

Giữa trưa nay, Lục Trĩ đã được ngủ trưa, ở quán không có chỗ ngủ cho nên cô đóng cửa về nhà, vào phòng tắm tắm rửa, còn dùng sữa tắm mùi hoa hồng và một chai dầu gội mùi cực kỳ thơm, từ phòng tắm ra, cô thoải mái vươn vai.

Để lại một khe hở ở cửa sổ trong phòng khác, cô nằm trên sô pha đắp một tấm chăn mỏng tiến vào mộng đẹp.

3 giờ chiều, Lục Trĩ tới quán, kết quả phát hiện thế mà bên ngoài quán đã có người ở xếp hàng chờ ăn cơm, người xếp hàng cơ bản Lục Trĩ đều nhìn quen mắt, đã từng ăn ở quán cô.

Các thực khách xếp hàng đều vừa duy trì trật tự vừa bàn về đồ ăn: "Tí nữa mọi người phải đi theo hàng này đấy, không được chen ngang, mọi người nhớ chú ý, bà chủ bán đồ ăn có hạn đấy, đừng để cho người khác chen vào, mà xếp cuối alf không có cửa ăn đâu."

Ở cuối hàng, có vài cô chú lớn, bọn họ đang hỏi xếp hàng ở đây làm gì.

Trước quán Lục Trĩ xếp một hàng dài, quán cơm bên cạnh giảm giá 10% cách lại không có ai, dường như là việc xếp hàng có tác dụng, làm mọi người cũng muốn xếp theo, kết quả quán bên cạnh trống không,

Lục Trĩ dự tính số lượng mì và bàn: "Xử lý nguyên liệu nấu ăn mất tầm nửa tiếng, tổng cộng có 40 phần mì."

May mà Lục Trĩ thuê em họ Chu Mỹ Lệ, cậu ấy tới quán xong liền viết 40 số, phát cho những người đang xếp hàng, sắp xếp chỗ ngồi cho họ, tổng cộng có tám cái bàn nhất định không thể một người một cái bàn, chẳng qua nếu mọi người ngồi ghép thì có thể đủ.

Nước xương đang được hầm, Lục Trĩ đang cán bột, em họ Chu Mỹ Lệ vội vàng rửa rau, rửa xong còn giúp Lục Trĩ xử lý rau thơm, hành lá, các thực khách trong quán thì đang tám về chuyện quán nấu có ngon hay không.

Lục Trĩ: "Lý Bành, em làm xong chỗ này thì ra đưa cho mội người một chai nước khoáng nhé, bảo bọn họ chờ tí, sắp xong rồi."

Lý Bành - em họ Chu Mỹ Lệ: "Dạ, em ra ngay."

Lý Bành đi ra ngoài cầm nước khoáng cho mỗi người một chai, cậu làm việc nhanh chóng, lưu loát, lsuc nào cũng nở nụ cười, trước khi cậu cũng hay đi phát tờ rơi, còn làm cả việc dạy thêm, đáng tiếc là lại không có kiên nhẫn dạy trẻ em học cho nên lsuc nhàn rỗi liền dứt khoát đi phát tờ rơi.

"Bà chủ tốt quá, nhìn chúng ta ở bên ngoài xếp hàng, còn cho chúng ta nước."

"Người đẹp, tâm thiện, nấu ăn ngon, người như bà chủ không biết sau ai được lợi."

"Bà chủ nhỏ độc thân à?"

"Hm, tôi cũng không biết, từ lúc bà chủ khai trương đến bây giờ, tôi ngày nào cũng ăn cơm ở đây, chưa thấy qua bạn trai hay là chồng của bà chủ nhỏ qua đây."

Mì chua cay có thể một lần làm được mấy bát, lần đầu tiên Lục Trĩ nấu tổng cộng tám bát mì, cô và Lý Bành mỗi người dùng khay bưng bốn bát đi ra ngoài, dựa theo số thứ tự đã xếp để đưa, lúc Lục Trĩ sắp vào bếp, có thực khách hỏi Lục Trĩ có độc thân hay không.

Trước khi Lục Trĩ xuyên qua vẫn luôn bận rộn với quán cơm, chưa có ý định thành thân, đến nỗi sau khi xuyên qua, đúng là cô có chồng, nhưng là chồng là nam chính cuốn tiểu thuyết, cô là nữ phụ nên cô cũng đã viết một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, sau này không muốn dây dưa với bọn họ nữa, cho nên vấn đề này cũng không biết trả lời như thế nào, hơn nữa chuyện riêng tư cũng không cần phải nói cho những người khác, cô chỉ cười cười không nói chuyện.

Căn bản là không có ai để ý Lục Trĩ có trả lời hay không, lực chú ý của bọn họ tất cả đều đặt ở lời khen ngợi của Trần Tuấn Lực - một thực khách - đang ăn mì.

"Này, mì sợi này.......!Bà chủ nhỏ, cô mua mì ở đâu thế? Vừa dai vừa mềm!"

"Sợ mì là tự tôi làm."

Những người chưa được ăn mì dán mắt trông mong nhìn tám người đầu tiên được ăn mì, đều vô thức nuốt nước miếng, kết quả càng nhìn càng thèm.

Vị ngon nơi đầu lưỡi làm người ta quên hết mọi suy nghĩ, một lòng chỉ hướng về mì sợi trước mặt, ngoài quán mưa rơi ướt mặt đường, nhiều cư dân đang mua đồ ăn, trái cây trở về, đi ngang qua nơi này lộ rõ vẻ thèm thuồng.

Trong quán còn hai mươi người, Lục Trĩ bưng hết mì lên cho bọn họ thì đi về quầy thu ngân ngồi xuống, nhìn thực khách trong quán, cô lộ ra tươi cười, tuy rằng xuyên không mà còn xuyên vào một quyển sách, nhưng là cô cũng đã được sống cuộc sống mà mình yêu thích.

Chu Mỹ Lệ đóng cửa hàng lại đây ăn mì, chị đã sớm bảo Lý Bành đặt trước một bát mì, cũng đã trả tiền, vì Lý Bành nói, nơi này đồ ăn bán có hạn, còn bảo Chu Mỹ Lệ không cần xếp hàng, trực tiếp đến ăn là được, may mà ở đây có thằng em làm thêm.

Đến nơi, Chu Mỹ Lệ đưa cho Lục Trĩ ít trái cây: "Em làm tờ rơi ở chỗ chị, thế rồi không ngờ thằng em họ cuat chị lại đến chỗ em làm, em cầm ít trái cây này ăn đi, mua ở quán cạnh quán em đó, đặc biệt là quýt đường, ngọt lắm."

Trong phòng bếp đồ ăn đã chuẩn bị xong, chỉ cần pha nước lèo và trụng mì là được, chỉ mất tầm bốn năm phút, một bát mì chua cay nóng hôi hổi đã ra lò trước mặt Chu Mỹ Lệ.

Làm khá tinh tế, đẹp hơn chị làm, nghĩ như vậy, Chu Mỹ Lệ cầm đũa gắp đũa, ăn một miếng, ăn xong vẻ mặt chị như không thể tin nổi.

Vì sao lại ngon đến thế, dù là chua hay cay cũng vừa phải, không mặn chát để phải uống nước, càcũng không nhạt như nước ốc làm giảm khẩu vị!

Chu Mỹ Lệ: "Bà chủ nhỏ, chị mua bốn bát mang về được không, chị mang về cho chồng với con ăn thử." Dứt lời, chị lại vội vàng cầm đũa gắp mì sợi.

Chu Mỹ Lệ lại đây một chuyến làm tất cả mì chua cay Lục Trĩ chuẩn bị đều được bán hết.

.

Truyện Nữ Phụ

Hôm nay không tính tiền công thì là ngày Lục Trĩ kiếm được nhiều nhất từ lúc khai trương đến giờ, nguyên liệu nấu mì đắt nhát cũng chỉ có xương, sau khi trừ tiền công của Lý Bành đi thì tiền lời cũng sêm sêm ngày hôm qua, Lục Trĩ rất vui vẻ, dù sao hôm nay trời mưa nên người ra đường cũng không nhiều lắm, đã thế quán bên còn giảm giá.

Ở cổ đại mở quán cơm nhỏ lâu năm như vậy, Lục Trĩ không phải chưa từng có đối thủ cạnh tranh, chuyện quán cơm bên cạnh giảm giá, Lục Trĩ liền biết alf quán đó đang níu chân thực khách của họ và hấp dẫn thêm thực khách mới, Lục Trĩ còn tưởng hôm nay tiền sẽ không kiếm được bằng mấy hôm trước cơ đấy.

Nghĩ đến lời sư phụ nói, Lục Trĩ cười nhạt, rượu thơm thì không sợ ngõ sâu, huống chi không phải ở hẻm sâu, chỉ cần bạn có đủ bản lĩnh, mặc cho chỗ khác có dùng muôn vàn cách mời chào thực khách, chỉ cần thực khách muốn ăn miếng ngon, cuối cùng đều sẽ lựa chọn quán cơm ngon nhất.

Lý Bành tan làm đi về, chào: "Bà chủ nhỏ, em đi về trước đây."

Trong tiệm chỉ còn lại Lục Trĩ, Lục Trĩ kéo ống nước nối từ vòi nước trong phòng bếp ra cọ rửa cửa kính.

Anh bán buôn lái xe nhỏ chở hàng dừng ở quán cơm Lục Trĩ: "Bà chủ nhỏ, nước khoáng và Sprite cô đặt tới rồi."

Xuống xe, xách đồ giúp Lục Trĩ vào trong quán, sức anh bán buôn vừa khỏe làm lại nhanh, vài phút đã chuyển được hết đồ vào quán, đặt mười thùng nước khoáng và năm thùng Sprite cạnh cửa phòng bếp, Lục Trĩ kiểm tra đối chiếu số lượng xong thì đóng cửa đi về.

Lục Trĩ vừa mới về đến nhà, có một cuộc gọi đến với ghi chú em trai, Lục Trĩ nhìn di động, hít sâu một hơi, lúc này mới nghe điện thoại.

Cô không có ký ức của nguyên chủ, biết trong nội dung tiểu thuyết, đối với người em trai này, cô chỉ biết là một thực tập sinh, tương lai sẽ tham gia Cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc nam, tuy có một gương mặt đẹp, thực lực cũng cao, nhưng vẫn trở thành cái mốc để so sánh với em trai nữ chính.

**** 20/09/2021 – NTP_1512 ****.