Quán Cơm Nhỏ Ở Tiểu Khu Hội Xuân

Chương 3: 3 3 Tuổi La Trân Trân

Edit: Bún Bò.

Beta: nnminhchauu + Bún Bò.

Sở Đinh ở trong quán cơm của Giang Văn cả ngày, lúc đông khách thì thay hắn thu tiền, lúc vắng khách thì ngồi nghịch điện thoại, đến lúc điện thoại hết pin, Sở Đinh mới nhận ra mình không mang sạc, anh hỏi Giang Văn: "Giang Văn, anh có sạc chân này không?" Anh giơ chỗ cắm chân sạc lên cho Giang Văn xem.

Giang Văn nhìn kĩ rồi bảo: "Không có."

Thấy Sở Đinh cau mày phiền não, hắn nói thêm: "Chú Trần nhà bên dùng sạc này, để tôi qua mượn."

Hắn đi sang quán "Lẩu Cay Hạnh Phúc".

Mặt tiền của các cửa hàng trên phố được thay đổi liên tục, đặc biệt là những cửa hàng quần áo, vài tháng lại thay đổi một lần.

Cửa hàng hoạt động lâu nhất ở đây là "Quán Cơm Giang Ký" và "Lẩu Cay Hạnh Phúc" sát vách.

Quán lẩu cay của chú Trần khai trương được mười mấy năm, là hàng xóm cũ và cũng là anh em họ hàng xa của mẹ Giang Văn nên rất quan tâm đến bọn họ.

Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping

Mấy năm trước lúc Giang Văn về đây, cũng là chú Trần giúp hắn tìm mặt tiền quán ăn, sau này hai bên cùng nhau trang hoàng lại, nhìn như hợp thành một, bảng hiệu nền đỏ chữ trắng được treo liền kề.

Chú Trần ngồi sau quầy thu ngân đeo kính lão, mắt nhìn điện thoại, thấy Giang Văn bước vào thì vẫy tay cười: "Tiểu Giang, lại đây."

"Biết ngay là cháu đến." Chú Trần đứng lên, lấy một túi đen từ trong tủ đông ra: "Chiêu Đệ hôm qua đưa đấy."

Ông có chút lải nhải: "Ngày hôm qua nó tới, nói qua bên này công tác tiện mang vài thứ cho cháu.

Thấy quán cháu không mở cửa thì mang sang quán chú, đáng ra hôm qua chú phải đưa cháu rồi, mà chú quên mất! Chú đúng là già, trí nhớ thật quá kém..."

Giang Văn nhận lấy túi đen nặng trĩu, hắn ồm ồm bảo: "Cảm ơn chú Trần."

Chắc là chị hắn mua hàng online, gói hàng để trong túi đen, bọc thêm chiếc túi nhựa đỏ được quấn chặt băng keo.

Trên tờ đơn còn có chữ ký bằng bút máy rồng bay phượng múa:

La Trân Trân.

*

Chị em hai người đều đổi tên.

Cha mẹ Giang Văn kết hôn lúc dư dả chút tiền, có tiền rồi cha hắn dính vào không ít tật xấu, uống rượu, đánh bài, phá hết tiền còn học thói bạo lực, đánh người như mổ thóc.

Bị chú và anh trai của mẹ hắn phát hiện, dưới sự bảo kê của gia đình, mẹ hắn náo loạn một hồi cuối cùng cũng ly hôn được với cha.

Ly hôn mang theo con trai nhỏ, Giang Văn sửa họ thành họ mẹ.

Đây đều là những chuyện trong quá khứ, được Giang Văn chắp nối từ lời kể của những người lớn trong gia đình.

Lúc đó hắn còn quá nhỏ, chỉ nhớ mang máng mình còn một người chị gái.

Nhưng chưa từng nghe mẹ nhắc đến, hắn cũng không muốn mẹ hắn nhớ lại quá khứ đen tối kia, cuối cùng chỉ cho rằng mình nhớ nhầm.

Mãi đến khi mẹ xảy ra chuyện, người thân cõng hắn đi tìm chị gái, Giang Văn mới vỡ lẽ, hóa ra mình thực sự có chị.

Chị hắn hơn hắn mười tuổi, đi theo cha.

Người đàn ông kia làm sao chăm sóc được cô, cho cô ăn đã là tốt lắm rồi, ông ta uống rượu còn hay thua bài, không có việc gì cũng sẽ đánh sẽ mắng cô.

Người khác giúp được nhất thời nhưng không giúp được cả đời, nghe nói cô đã nghỉ học từ cấp hai, rời quê làm ăn xa, dựa vào chính mình lập nghiệp, cô ở nơi khác như cá gặp nước, là một người rất kiên cường, về sau dứt khoát cắt đứt quan hệ với cha hắn.

Cô cũng nhanh chóng ngồi xe lửa một ngày một đêm sau khi được người thân gọi điện để vào thành phố này.

Giang Văn ở bệnh viện gặp được chị gái, dáng cao, tóc dài váy dài, mạnh mẽ lại xinh đẹp, dù vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng nhìn qua ai cũng biết đây là cô gái kiên cường.

Chị em hai người lớn lên có phần giống nhau, Giang Văn vừa thấy cô, trong lòng đã dâng lên cảm giác rất thân thuộc.

Ngày đó vừa lúc gặp phải người thân đến thăm mẹ Giang, cô ở cửa thang máy bị gọi lại, người thân đến hầu như đều là người già từ quê lên, thế hệ trước còn có thói quen nói lớn tiếng:

Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping

" Chiêu Đệ phải không?"

"Chiêu Đệ đã lớn như vậy rồi à!"

"Chiêu Đệ..."

Giang Văn ngơ ngác nhìn cô, lần đầu biết mình thật sự có chị gái, nhưng tiếng gọi "Chiêu Đệ" kia khiến mặt hắn hết xanh lại trắng, không dám ngẩng đầu nhìn người chị gái mười mấy năm không gặp này.

La Trân Trân trước đây tên La Chiêu Đệ, khi đó cô đang xem điện thoại, lúc nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu nhìn họ, bảo: "Cháu đổi tên rồi, sau này gọi là La Trân Trân đi."

Giữa trưa mọi người sang quán ăn cạnh bệnh viện ăn cơm, chị em hai người được xếp ngồi một chỗ, xung quanh đều là người lớn, lời nói khách khí nhưng ý tứ lại rõ ràng, muốn La Trân Trân lo liệu cho mẹ, chăm sóc em trai.

"Chiêu Đệ cháu cũng đã đi làm, bây giờ nên chu cấp phụ dưỡng cha mẹ, mẹ cháu nuôi cháu mười mấy năm, em trai cháu còn đang đi học..."

"Con gái đáng thương, cha cháu không muốn cháu đến thăm mẹ.."

La Trân Trân không nói một lời, chỉ lo dùng bữa, Giang Văn nghe xong cảm thấy rất buồn cười.

Đợi mọi người về hết, chị em hai người mới chính thức nói chuyện, rất bình tĩnh mà kể chuyện sinh hoạt mấy năm nay của đôi bên.

La Trân Trân không vì bề trên mà hận Giang Văn, cô đối với Giang Văn rất tốt, chẳng qua hai người từ đầu đến cuối rất ăn ý, không nhắc đến cha mẹ.

Bữa cơm trưa nay La Trân Trân mời khách, cô bận việc nên đi trước, chỉ để lại số điện thoại, khi nào có chuyện gì thì Giang Văn sẽ gọi qua.

Giang Văn cảm giác La Trân Trân không muốn gặp mẹ, sau này mấy lần không có tiền cho mẹ chữa bệnh, Giang Văn đều nghĩ cách tự xoay sở, số chị gái ở trong điện thoại cũng không một lần động đến.

Giang Văn không có mặt mũi đi tìm La Trân Trân.

Có khổ, có khó, Giang Văn đều tự mình nhẫn nhịn vượt qua.

Sau này La Trân Trân cũng tới hai lần, một lần là Giang Văn thi Đại học, một lần là mẹ Giang qua đời, Giang Văn báo tin rồi hỏi cô có tới được tang lễ không, La Trân Trân bảo được.

Thi thoảng nói đến cha mẹ, biểu tình của La Trân Trân vẫn luôn lạnh lùng.

Sau khi mẹ qua đời, vở kịch đời trước cũng coi như hạ màn.

Giang Văn khi đó mới mượn Sở Đinh hai ngàn tệ, trả nợ tiền thuê nhà, trong người còn thừa hai trăm.

La Trân Trân gọi đồ ăn, hắn mua một đống thứ trở về, bao La Trân Trân một bữa.

Ngày đó La Trân Trân uống hết hai ba chai bia, tửu lượng của cô tốt, không uống say, nhưng lại khóc đến rối tinh rối mù, Giang Văn thấy lần đầu La Trân Trân khóc đến mức này.

Hai người không thường xuyên liên lạc, ngày lễ tết sẽ gửi quà cho đối phương, trong lòng Giang Văn còn hổ thẹn, mang theo lòng muốn bồi thường mà đối tốt với La Trân Trân, dần dà quan hệ của cả hai cũng khởi sắc.

Dù sao họ là người thân duy nhất của nhau.

——

Giang Văn mang sạc quay về, điện thoại của Sở Đinh đã tắt nguồn, trên tay đổi thành máy tính bảng.

Mở túi đồ ra, Giang Văn phát hiện chị gá hắn tặng hắn hai tảng thịt khô lớn, hắn nhắn tin báo bản thân đã nhận được.

La Trân Trân đang rảnh, rất nhanh đã gửi voice đến, Giang Văn nhấn vào đoạn chat:

Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping

"Thịt khô kia ăn rất ngon, chị mua vài lần rồi.

Còn nữa, tiểu Văn, lần trước thịt khô em làm thế nào, chị làm hương vị không giống, hay đưa chị công thức luôn đi."

Giọng nói của La Trân Trân dễ nghe, rất trong trẻo.

Sở Đinh là con simp thanh khống, lập tức bị âm thanh này hấp dẫn, chưa kể giọng nói phát ra từ điện thoại của Giang Văn, nghe vô cùng thân thiết, vì thế anh cũng rất cảnh giác, ngẩng đầu lên hỏi: "Giang Văn à, ai thế? Giọng nghe rất hay."

Ai có thể thân với người khép kín như Giang Văn đến độ có thể gọi hắn là "tiểu Văn" vậy.

"Chị tôi." Giang Văn cười cười, cúi đầu nhắn tin, gửi công thức cho cô.

"À." Sở Đinh không quá tin tưởng, lúc anh cùng Giang Văn ở bên nhau, cũng biết hắn chỉ sống cùng mẹ.

Mẹ Giang rất coi trọng Giang Văn, cấp hai hắn học ở trường tư lập tốt nhất thành phố, hắn và Sở Đinh không cùng một lớp.

Khi đó Giang Văn rất nổi, ngay cả Sở Đinh cũng biết bên cạnh lớp mình có một cục than đen, càng lớn càng đen, nhìn giống con mèo đen của anh đến mười phần.

Sau khi lên cấp ba cả hai mới quen nhau, anh lại thấy Giang Văn không đen như lời đồn.

Buổi tối Sở Đinh không ăn thịt nướng, cũng không ăn móng heo.

Bạn bè của Giang Văn gọi hắn đi ăn BBQ, Giang Văn đưa Sở Đinh đi cùng.

Họ đến nhà bạn Giang Văn, tất cả đều gọi chủ nhà là chị Phương, ngoài họ còn có năm, sáu người nữa, Giang Văn giới thiệu Sở Đinh cho mọi người, không đợi Giang Văn nói xong, Sở Đinh đã bảo mình và Giang Văn là bạn học cũ hồi cấp ba.

Mới đặt giá nướng lên đã thấy con trai của chị Phương tan học về nhà.

Vừa đến trước cửa, thằng bé đã chạy về phía mẹ làm nũng.

Chị Phương rất hiểu đứa con nhà mình, liền giấu đi ý cười, làm mặt lạnh hỏi: "Con lại làm sai chuyện gì phải không? Hôm nay về nhà muộn quá."

"Con không có..." Mắt thằng bé đã bắt đầu ngó nghiêng ngó dọc, tâm tư đã rơi vào mấy miếng thịt trên giá.

Chồng chị Phương cầm một cái lồng đi vào, phàn nàn với vợ mình: "không biết hamster mua ở đâu, nó mang đến trường làm việc riêng bị giáo viên phát hiện." Nói xong y nâng cái lồng lên: "Hamster bị ép mang về."

Trong lồng là con hamster màu trà sữa, nó đang run run rẩy rẩy gặm hạt dưa, mắt to mở hết cỡ nhìn xung quanh.

Mọi người đều cười.

Chị Phương vừa tức vừa muốn cười theo.

"Trẻ con thường hoạt bát, lại có tình yêu động vật, rất tốt." Người nói chính là bạn thân của chị Phương.

Chị Phương nhận cái lồng, sắc mặt đã tốt hơn một chút, nói: "Có ai giống thằng bé không, lớn tướng rồi còn mang hamster đi học." Cô thấy con hamster này còn khá dễ thương, thuận miệng hỏi: "Con mua ở đâu?"

"Con mua lúc sáng trước cổng công viên."

Chị Phương trừng mắt: "Sáng đi học sao lại chạy đến công viên?"

"Con lên nhầm xe." tay thằng bé giấu ở sau lưng, nói đến hợp tình hợp lý: "Con muốn cuối tuần cùng bạn học đi công viên, thế nào lại lên nhầm xe bus đi đến đó."

Mọi người lần nữa bật cười, thằng bé kêu nóng, chạy vào nhà lấy nước lạnh.

Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping

"Lúc chúng ta còn đi học cũng đâu đến nỗi này!" Chị Phương vẫn có chút bực, giận cá chém thớt nói: "Đều là tại anh."

Chồng chị Phương kêu oan: "Làm sao lại tại anh!"

Lúc nướng BQQ, đề tài nói chuyện cứ vậy mà bị dẫn dắt.

Sở Đinh đột nhiên ảo não nói: "Hồi cấp hai tôi có mang một con mèo đen đi học, nhà tôi gọi nó là Tân Tân, nó kêu đúng lúc chủ nhiệm giáo dục đến kiểm tra, thế là tôi bị phạt viết bản kiểm điểm hai ngàn từ."

Giang Văn tay nghề tốt, vẫn luôn nướng BQQ ở bên cạnh, nghe Sở Đinh nói vậy thì nhìn sang.

Bọn họ bàn chuyện trên trời dưới đất, Sở Đinh nhoáng cái đã thành trung tâm, như ánh sao trong bầu trời đêm, với ai anh cũng đều tiếp chuyện được.

Sở Đinh vẫn luôn có năng lực này, chuyện cấp hai của Sở Đinh Giang Văn cũng biết, hôm đó đến lượt Giang Văn trực nhật, lúc giặt giẻ lau quá đi qua lớp của Sở Đinh, theo quán tính nhìn thoáng qua chỗ anh ngồi, thấy lớp học hơn nửa đều vây xung quanh anh, còn liên tục phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.

Đọc ở wattpad @bunbohuefulltopping

Sau mới biết người ta mang một con mèo đến trường.

Dù không nghĩ đến...

Nhưng Giang Văn biết đó là chuyện Sở Đinh dám làm.

.