Tai nạn ở mỏ than cuối cùng cũng giải quyết xong, cũng may chỉ bị kinh động chứ không có gì quá nguy hiểm. Hồ Lôi thực hiện lời hứa với Trương Nhất Phàm, thưởng cho mỗi người công nhân xuống mỏ cứu người một nghìn tệ, đồng thời ra lệnh cho mỏ than Nam Khê sửa sang lại một tuần.
Chủ tịch Lâm và Bí thư Phong đang đi trên đường, đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Trí Phú, nghe nói sự cố ở mỏ than Nam Khê đã được giải quyết rồi, các thợ mỏ bị mắc kẹt đã được đưa ra ngoài an toàn, tâm trạng của hai người có sự khác biệt rất lớn.
Bí thư Phong mơ hồ có chút thất vọng, khoát tay bảo tài xế quay về văn phòng. Trên đường ông hình như lại nghĩ ra điều gì, bèn gọi điện cho Trưởng ban thư ký Đỗ Uy:
- Anh phái người đến mỏ than Nam Khê tìm hiểu tình hình ở đó xem sao.
Đỗ Uy đương nhiên biết ý của Bí thư Phong, ông ta sợ cán bộ Thị trấn Liễu Thủy giấu diếm chân tướng, nói dối tình hình thực tế. Vừa rồi trong điện thoại Lưu Thiên Lâm còn nói chết nhiều người lắm, sao đột nhiên lại thấy mặt trời sau cơn mưa, vui mừng hớn hở thế?
Trên thực tế trong lòng Đỗ Uy cũng có chút hoài nghi, mỏ than Nam Khê xảy ra chuyện lớn như vậy, không ngờ không chết người. Quả là khiến người ta khó hiểu!
Trên thế giới có rất nhiều chuyện vô lý, khi sự việc phát sinh mọi người ai cũng mong không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng khi tất cả đều ổn thỏa thì bọn họ lại hi vọng sẽ có cái gì đó xảy ra.
Đây là sự thay đổi tâm lý của người trong giới quan trường, vốn dĩ Bí thư Phong đã chuẩn bị sẵn trong cuộc họp thường vụ sẽ đưa chuyện mỏ than Nam Khê ra như thế nào, nhằm đả kích Chủ tịch huyện Lâm một chút.
Bây giờ thì coi như xong, công lao suy nghĩ kĩ lưỡng đột nhiên vô ích, ông ta hi vọng xảy ra chuyện, nhưng cũng không mong chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng, đây đúng là một sự mất mát đối với Bí thư Phong.
Ngược lại với Bí thư Phong Chủ tịch huyện Lâm nghe xong báo cáo thì bảo lái xe dừng xe, sao đó một mình ông đứng hóng gió, để gió thổi qua người.
Tâm trạng ông lúc này ngoại trừ hưng phấn ra còn có một chút kích động, Trương Nhất Phàm bình yên vô sự, công nhân ở mỏ than Nam Khê cũng không sao hết, tất cả đều đã tai qua nạn khỏi, bầu trời này vẫn có thể thái bình!
Trương Nhất Phàm, cậu quả là cừ!
Giờ phút này tâm trạng của Chủ tịch huyện Lâm giống như một người làm vườn vất vả cần cù, nay nhìn thấy đóa hoa do chính mình tỉ mỉ vun tưới khoe sắc thì trong lòng rất đỗi vui mừng. Trương Nhất Phàm rất giỏi! một Chủ tịch thị trấn dám vì dân, làm gương cho mọi người xuống mỏ than cứu người.
Chỉ riêng khí phách này thôi cũng đủ khiến người khác tự hào!
Trương Nhất Phàm đã tạo ra một kỳ tích ở Thị trấn Liễu Thủy!
Khác với Bí thư Phong, Chủ tịch huyện Lâm không hề nghi ngờ lời nói của Trần Trí Phú. Ông luôn luôn tin tưởng thuộc hạ của mình, cũng tin tưởng vào nhân cách của Trương Nhất Phàm. Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người, đây chính là đạo lý dùng người mà Chủ tịch huyện Lâm đúc đúc kết được.
Lại nói sau khi Trương Nhất Phàm mệt phờ người quay trở lại thị trấn, nhìn quần áo bẩn tối đen như mực mà Trương Nhất Phàm cười méo mó.
Vào đến phòng hắn mặc kệ quần áo bẩn, thả phịch người xuống sô pha, sau đó liền châm điếu thuốc, chậm rãi hút.
Đến giờ hồi tưởng lại cảnh tượng ở mỏ than trong lòng hắn còn thấy sợ hãi.
May mà mấy khe nứt ấy chưa sập hoàn toàn, mà còn một bức chắn ở phía trước đội cứu hộ, nên nói là đổ tường chứ thực ra bên trong vẫn còn rộng rãi.
Những người thợ mỏ bị nhốt chen chúc nhau trong đó, bọn họ sợ tái mét mặt, tự trấn an mình sẽ bình yên vượt qua, cuối cùng vẫn còn sống đi ra khỏi hầm mỏ.
Có đôi lúc ước mơ của con người chỉ đơn giản đến vậy, chỉ cần còn sống là tốt lắm rồi! Bình yên là hạnh phúc!
Trần Trí Phú và Đường Vũ đi vào phòng, hai người nhìn gương mặt Trương Nhất Phàm đen thui mà không cười nổi, hành động của Trương Nhất Phàm đã khiến toàn bộ Thị trấn Liễu Thủy và cả hai người họ ghi sâu vào lòng.
Tôn Trí Phương và Đường Vũ tận mắt chứng kiến, tự mình trải qua. Nếu hôm nay không phải do Trương Nhất Phàm tích cực tổ chức lãnh đạo cứu nạn, hậu quả sẽ khó mà lường được. Ngoài khâm phục ra hai người còn thấy có chút kính sợ hắn.
Trương Nhất Phàm là một người rất đáng để tôn trọng, cho dù tuổi tác của hắn nhỏ hơn hai người đi nữa. Trần Trí Phú và Đường Vũ vào phòng ngồi xuống, giờ phút này bọn họ chẳng còn tâm trí đâu để ngủ, bọn họ muốn tìm Trương Nhất Phàm để nói chuyện một chút.
Chỉ có điều Trương Nhất Phàm mệt quá rồi, ở dưới đáy hầm suốt hơn bốn tiếng đồng hồ, còn chưa uống giọt nước nào.
Ở bên cạnh Liễu Hồng đang chuẩn bị nước cho Trương Nhất Phàm rửa mặt. Trần Trí Phú và Đường Vũ thấy Trương Nhất Phàm như vậy liền bảo Liễu Hồng chú ý chăm sóc hắn một chút, nếu cần thiết thì đến căn tin mang ít đồ ăn lại.
Liễu Hồng gật gật đầu, tiễn hai người đi. Lúc cô trở lại phòng Trương Nhất Phàm thì thấy Trương Nhất Phàm đã ngủ ở ghế sô pha rồi.
Liễu Hồng nhìn chậu nước đen ngòm hắn vừa rửa qua, trong lòng thấy chua xót lắc lắc đầu. Cô về phòng mình đem chăn sang đắp cho Trương Nhất Phàm rồi mới lặng lẽ đi ra.
Ngày hôm sau Trương Nhất Phàm ngủ đến tận hơn 9h sáng mới dậy.
Liễu Hồng đã chuẩn bị sẵn nước ấm để Trương Nhất Phàm tắm rửa thoải mái.
2h chiều, Trương Nhất Phàm vừa mới đi vào phòng làm việc, bảo vệ ở cửa liền chạy tới nói với hắn là có 2 người tự xưng là phóng viên Nhật Báo thành phố muốn gặp hắn.
Phóng viên Nhật Báo thành phố? Bọn họ đến làm gì? Chẳng lẽ chuyện ở mỏ than Nam Khê đã đến tai thành phố rồi? Tin tức lan truyền nhanh thật đấy! Trương Nhất Phàm buồn bực khoát tay:
- Cho họ vào đi!
Bọn phóng viên đúng là giống chó săn, mũi thính quá!
Nhớ tới chuyện sửa kênh lần trước, cảnh nằm trong lòng Liễu Hồng vô tình bị phóng viên chụp được, Trương Nhất Phàm vẫn còn thấy sợ gặp phóng viên. Vì việc này mà suýt chút nữa hắn đã bị cha đánh cho một trận.
Rất nhanh có hai phóng viên một nam một nữ đi từ phòng bảo vệ ra, vào văn phòng của Trương Nhất Phàm. Người đàn ông khoảng 30 tuổi, có một mái tóc rất sành điệu, đeo kính nhìn trông rất thư sinh.
Người phụ nữ chắc cũng chỉ tầm 24-25 tuổi, tóc dài ngang vai, cặp kính tinh xảo đeo trên mắt. Da của cô rất trắng, nét mặt thanh tú, mặc trang phục công sở, trước ngực là chiếc camera làm cho người ta vừa nhìn đã biết đây là phóng viên.
Hai phóng viên chuyên nghiệp điển hình, trên người còn đậm chất phóng viên, sau khi tiến vào Trương Nhất Phàm khách khí nói:
- Mời ngồi!
Sau đó Ngô Tú Cầm ở phòng Kế hoạch hóa gia đình tiến vào rót trà cho hai người, lại rót thêm nước vào cốc của Trương Nhất Phàm rồi mới lui ra ngoài.
- Xin chào Chủ tịch thị trấn Trương, anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau.
Nữ phóng viên nở một nụ cười rạng rỡ, làm cho người ta thoạt nhìn có cảm giác rất thân thiện.
Nghe xong câu nói của đối phương, Trương Nhất Phàm cẩn thận nhìn thoáng qua, gượng gạo nói:
Rất xin lỗi, thật sự tôi không nhớ ra!
- Thật là quý nhân hay quên, sự việc lần trước của anh là do tôi đưa tin.
Nữ phóng viên cũng không phật ý, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi.
- À, hóa ra là cô à?
Trương Nhất Phàm há hốc miệng, đối phương không nói thì còn chưa biết, vừa nói hắn liền nhớ ra rồi. Thẩm Uyển Vân! Cái tên này khiến Trương Nhất Phàm cả đời cũng khó mà quên được!
Quả thật là cô ta, cái tên khiến Trương Nhất Phàm nổi tiếng khắp thành phố Đông Lâm. Cũng chính cô ta đã khiến Trương Nhất Phàm phải xấu mặt ở tỉnh. Bức ảnh nằm trong lòng Liễu Hồng bú sữa, tuy xuất phát điểm là có ý tốt, nhưng cuối cùng vẫn khiến cho Trương Nhất Phàm thấy xấu hổ vô cùng!
- Anh nhớ lại rồi à?
Thẩm Uyển Vân vẫn giữ dáng vẻ cũ, đứng lên cùng Trương Nhất Phàm bắt tay.
- Nhớ rồi, tôi nhớ rồi, hóa ra là phóng viên Thẩm!
Trong lòng Trương Nhất Phàm cười méo mó.