"Tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc kim an."
Quả nhiên Triệu Phiên Phiên đã đến từ sớm, vừa thấy bóng Vĩnh Vương thì lập tức đứng dậy nghênh đón, vạt áo bồng bềnh thướt tha rất ra dáng giai nhân.Đường Ngọc đang lo Vương gia ăn nói thô lỗ làm giai nhân hết hồn thì Vĩnh Vương đã đáp lễ một cách tiêu sái."Triệu cô nương đừng đa lễ, bản vương đến muộn, xin thứ lỗi.""Vương gia cứ đùa, sao có thể trách Vương gia được ạ." Nha hoàn bên cạnh Triệu Phiên Phiên tiếp lời, "Tiểu thư nhà ta nóng lòng muốn gặp Vương gia nên mới đến sớm chờ, đâu thể trách Vương gia đến muộn được, Vương gia đến là tốt lắm rồi."Vĩnh Vương nghe xong nở nụ cười."Phiền Triệu cô nương đợi lâu, đã vậy hôm nay miễn hết tục lễ, mọi người đều ngồi đi."Triệu Phiên Phiên cầm khăn tay che mặt cười yểu điệu, dù đứng hay ngồi cũng toát ra phong thái của tiểu thư khuê các quyền quý, Đường Ngọc thấy trong lòng chua chua, ghen ghét siết chặt tay.Vĩnh Vương thấy Triệu Phiên Phiên ngồi xuống thì đích thân rót rượu cho giai nhân, chẳng có vẻ gì là miễn cưỡng."Ba ngày không gặp kẻ sĩ lau mắt mà nhìn." Triệu Phiên Phiên gặp Vĩnh Vương không còn lộ ra sắc mặt tái nhợt như gặp ma trước kia, đôi mắt đa tình thẹn thùng nhìn Vĩnh Vương cao lớn anh tuấn trước mặt, "Hôm nay Phiên Phiên xin tặng câu này cho Vương gia."Vĩnh Vương bình thản cười một tiếng rồi nâng ly rượu lên ngâm thơ."Hôm nay đối ẩm với mỹ nhân, dung nhan như hoa eo như liễu." Vĩnh Vương làm gương mặt xinh đẹp của tiểu cô nương đỏ bừng, "Xin mời Triệu tiểu thư."Đường Ngọc nhìn trân trối, cố chịu đựng hai mắt cay xè.Gia đúng là đồ bại hoại, đồ con rùa thúi!Rõ ràng chẳng cần luyện tập mà vẫn có dạng chó hình người hẳn hoi, còn bắt y phối hợp làm gì.Cái gì mà không biết giao tiếp với ca nhi tiểu thư, toàn là đánh rắm!Đường Ngọc cúi đầu nắm chặt tay áo vàng nhạt thêu mây trắng, không dám để ai nhìn ra sự khác thường của mình.Y vẽ lông mày vén tóc mai, mặc những thứ tơ lụa này để làm gì chứ?Chung quy chỉ làm trò vui cho người ta giải trí.Chẳng qua chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi.