Tính tình Đường Ngọc vốn hòa đồng dễ mến, trước kia chưa chú ý cách ăn mặc đã xinh đẹp sẵn, giờ mặc đồ tinh tế càng thêm bắt mắt.
Đừng nói Vương gia phơi qυầи ɭóŧ không kịp khô mà các nam tử khác chung quanh cũng thi nhau dòm ngó.Đám quản sự biết Đường Ngọc không phải ca nhi nên chỉ ngắm nghía rồi trêu chọc vài câu. Ai ngờ lại có một tiểu thiếu gia ở phía Nam chẳng biết nghĩ gì mà chạy đến phủ Vĩnh Vương nhờ bà mối cầu hôn."Mẹ nó ngươi đánh rắm!"Vĩnh Vương nghe bà mối nói xong suýt nữa đã đánh người."Vương gia, đây là mối hôn sự tốt mà......"Thật ra điều kiện của tiểu công tử này rất không tệ. Trong nhà buôn bán lớn eo quấn bạc triệu, tính tình hiền lành dễ mến, tuy ngoại hình chỉ tầm tầm bậc trung nhưng việc chung thân đại sự thiên trường địa cửu thì ngoại hình cũng chẳng phải thứ quan trọng nhất. Tiểu công tử lại là con út trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều, mọi việc đã có các huynh trưởng gánh vác, nếu Đường Ngọc gả vào thì sẽ một bước lên trời, lắc mình biến thành thiếu nãi nãi cẩm y ngọc thực, chẳng phải tốt quá sao."Đem mớ đồng nát sắt vụn của ngươi cút nhanh lên!"Vĩnh Vương đuổi cả tiểu thiếu gia lẫn bà mối ra khỏi vương phủ, Đường Ngọc chẳng hề hay biết gì vì đang bận kiểm kê hàng hóa mới nhập kho trong phủ Vĩnh Vương, chân trái mới bước vào cửa đã bị Vĩnh Vương mắng."Ai cho ngươi bước chân trái vào cửa!" Con rùa thúi thở hồng hộc vô cớ gây sự, "Chẳng có chút quy củ nào cả! Phạt ngươi một tháng tới không được ra phủ một mình, phải luôn đi theo lão tử nghe không!"Đúng là tai bay vạ gió mà.