Thích rốt cuộc là cảm giác gì.
Đường Ngọc cũng không rõ nữa.Từ nhỏ y đã vào phủ đi theo Vương gia làm việc, ban đầu một lòng muốn báo đáp, chỉ hận không thể biến mình thành trâu ngựa ba đầu sáu tay.Nhưng dù sao lúc đó y vẫn còn nhỏ nên khó tránh khỏi sai lầm.Tay chân y vụng về, bưng nước rửa chân thì làm văng lên người Vương gia, chẻ củi thì làm rơi rìu xuống mu bàn chân, nấu cơm thì để lửa to quá cháy thủng đáy nồi......Đường Ngọc ủ rũ buồn rầu, cảm thấy mình chỉ là phế vật.Y làm sai nên càng không dám bán thảm trước mặt mọi người, nửa đêm chỉ biết lén lút chạy đến suối nước nóng lau nước mắt."Khóc sướt mướt làm gì, chân bị thương không lo nghỉ ngơi mà ở đây giả quỷ dọa ai hả."Vĩnh Vương đột ngột xuất hiện làm Đường Ngọc giật mình nấc cụt."Nấc...... Vương...... nấc...... gia!""Ai là vương nấc gia......" Vĩnh Vương đưa tay xoa đầu khoai môn, bàn tay to lớn ấm áp làm Đường Ngọc giật mình, "Ngốc, chút chuyện nhỏ này có gì đâu mà khóc.""Nô tài...... Nô tài vô dụng......"Đường Ngọc vốn chỉ âm thầm lau nước mắt, bị Vĩnh Vương xoa đầu làm cả người như bị ngâm vào hũ dưa chua, tủi thân ứa ra nước chua."Nói gì nô tài với không nô tài, bản vương thấy ngươi đúng là khoai môn ngốc mà." Vĩnh Vương nhẹ nhàng vỗ vai cậu nhóc, "Không biết thì học, làm sai thì sửa, có bản vương chống lưng cho ngươi còn sợ gì nữa."Vĩnh Vương quả là miệng vàng lời ngọc, hứa chống lưng cho khoai môn liền chống đến tận bây giờ.——————"Đồ đáng ghét!"Khoai môn tức giận xông vào phòng ngủ vùi mình vào chăn, cũng không biết đang mắng ai.Thích một người thật sự rất mệt mỏi.Vừa chua lại vừa ngọt, lồng ngực đau nhói làm y gần như ngạt thở.Đều do con rùa thúi kia hết!