Quan Hệ Thế Thân

Chương 32: Mang theo đau khổ tiếp tục sống

---------------------------------------------------------------

Kỳ Kỳ kiên trì phải đợi người chủ nhân kia xuống xe.

Nhưng nó ngồi ở cửa xe đợi thật lâu thật lâu vẫn không thấy người kia xuất hiện, trong lòng thoáng nghi hoặc. Kỳ Kỳ đứng dậy đi vòng quanh xe, hết lần này đến lần khác kêu to nhưng vẫn không có ai chú ý đến nó.

Hạ Dương thu hồi tầm mắt, xoay người trở về biệt thự. Hạ Dương đến phòng nghỉ, nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn. Trên mặt người đàn ông trung niên có phần tang thương, ngồi một mình bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Người đàn ông trung niên nghe được tiếng bước chân, ngoái lại thấp giọng hỏi: "A Nguyễn đâu?"

"Hôm nay thời tiết tốt, A Nguyễn hẳn là sẽ đi ra ngoài chụp ảnh... " Ông ấy vẫn còn đắm chìm trong hồi ức của mình nói: "A Nguyễn nói con mỗi lần chụp ảnh đều không chịu cười, con thật là... "

Hạ Dương cắt ngang: "Mẹ đã chết."

"Đã chết?" Ba Hạ sửng sờ, một lúc lâu sau anh mới sực tỉnh, lẩm bẩm: "Đúng vậy, A Nguyễn đã đi được bảy năm rồi... "

"Sau khi em ấy đi, con cũng không thích chụp ảnh nữa... "

Ký ức trong đầu ba Hạ còn có chút hỗn loạn, một lúc sau mới thanh tỉnh lại, hỏi: "Còn đứa trẻ mà con mang về lần trước kia đâu?"

"Nó không cùng con tới à?"

Hạ Dương đi tới đứng ở bên cạnh xe lăn, nhìn ngoài cửa sổ trả lời: "Đã chết vì tai nạn giao thông rồi."

"Cũng đã chết?" Ba Hạ kinh ngạc: "Đều đã chết a... "

Khi Hạ Dương đi ra khỏi phòng nghỉ liền gặp quản gia ở hành lang. Lão quản gia đi tới hỏi: "Thiếu gia, ngài có muốn tổ chức tang lễ cho Hứa tiên sinh không?"

Lão quản gia vừa mới gọi cho Giang Lâm, xác nhận Hứa Thừa Yến thật sự đã tử vong nhưng không có làm lễ tang. Mà Hứa tiên sinh lại là người đầu tiên Hạ thiếu mang về nhà cũ, tuy rằng đã chết nhưng có một số chuyện vẫn là nên làm một chút.

"Hứa tiên sinh không có cha mẹ, nếu Hạ thiếu nguyện ý có thể đem cậu ấy an táng ở nghĩa trang của Hạ gia."

Nhưng Hạ Dương nghe xong chỉ lạnh lùng nói: "Chết đều đã chết."

"Đừng nhắc tới cậu ấy nữa." Thanh âm Hạ Dương rất hờ hững.

Quản gia do dự muốn nói nhưng lại thôi, thuận theo gật đầu không nhắc đến Hứa Thừa Yến nữa. 

Hạ Dương xoay người trở về phòng ngủ, ngồi một mình trên ban công, lấy trong túi ra một bao thuốc lá. Trên ban công trồng rất nhiều chậu hoa, đều là do Hứa Thừa Yến và quản gia mang về. Cũng không biết đó là loài hoa gì, nhưng có một vài chậu có hoa màu trắng và mùi thơm rất nồng.

Hạ Dương híp mắt, nhìn hoa viên trong sân có chút thất thần.

Làn khói trắng đục quấn quanh đầu ngón tay, tàn thuốc cũng cháy càng lúc càng ngắn. Mãi cho đến khi tàn thuốc đốt đến ngón tay, Hạ Dương mới phản ứng lại gạt tàn thuốc đi. Sau đó, lại châm một điếu thuốc khác.

Hạ Dương nhìn bầu trời bên ngoài tối dần từng chút một cho đến khi bên ngoài tối đen như mực. Gạt tàn đầy tàn thuốc, Hạ Dương nửa dựa vào ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần như đã ngủ say. Thẳng cho đến khi có tiếng bước chân nhẹ từ hành lang phá vỡ sự yên tĩnh.

Kỳ Kỳ chậm rì rì đi tới đi lui ở bên ngoài, trong miệng còn ngậm một cái đồ chơi đĩa bay, đi vào phòng ngủ. Cửa phòng không đóng chặt, Kỳ Kỳ dùng đầu đẩy cửa rồi chen thân mình vào.

Trong phòng ngủ không bật đèn, một mảnh tăm tối, chỉ có phía ban công là có một chút ánh sáng. Kỳ Kỳ ở trong phòng ngủ dạo qua một vòng, không tìm được người mình muốn tìm liền đành phải đi ra ban công, tới bên cạnh Hạ Dương, cúi đầu đem đĩa bay thả xuống đất.

"Gâu!" Kỳ Kỳ dùng đầu cọ cọ chân Hạ Dương, muốn hắn chơi với mình.

Hạ Dương không lạnh không nhạt nói: "Tìm người khác đi."

"Gâu!" Kỳ Kỳ lắc lắc cái đuôi, như hiểu ra gì đó nên xoay người chạy ra ngoài.

Nhưng không lâu sau, Kỳ Kỳ bước vào với một món đồ chơi khác trong miệng. Lần này, Kỳ Kỳ ngậm đến là một quả cầu lông đầy màu sắc, đặt quả cầu xuống cạnh chân Hạ Dương rồi dùng cái đầu đầy lông của mình đẩy đẩy bàn tay đang rũ xuống của hắn.

Hạ Dương rút tay lại, mặc kệ Kỳ Kỳ.

Nhưng mà Kỳ Kỳ rất có tinh lực, ngay cả khi Hạ Dương phớt lờ nó thì nó vẫn không ngừng quấy rầy hắn, chạy ra chạy vào phòng, ngậm rất nhiều món đồ chơi đem lại đây. Đồ chơi cho thú cưng chất thành đống khắp nơi, Hạ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua... 

Tất cả đều là đồ chơi do Hứa Thừa Yến mua.

Bất quá mấy món đồ chơi này thoạt nhìn rách tung toé, có mấy con búp bê vải đã bị cắn rách, để lộ cả bông gòn bên trong. Kỳ Kỳ quả thực rất thích Hứa Thừa Yến, đồ vật gì liên quan đến Hứa Thừa Yến mang tới thì nó đều thích, lung tung cắn chơi.

Có đôi khi một số món đồ chơi Hứa Thừa Yến mới mang về ngày đầu tiên thì sáng ngày hôm sau xem lại đã bị Kỳ Kỳ cắn hỏng, đành phải đi mua cái mới cho Kỳ Kỳ. Cuối cùng, Kỳ Kỳ đã tích cóp không ít đồ chơi Hứa Thừa Yến mua về nhưng không một cái nào là hoàn hảo. 

Hạ Dương nhặt một con búp bê gấu bông từ dưới đất lên, thấy một bên mắt của con búp bê đã bị Kỳ Kỳ cắn đứt.

"Gâu!" Kỳ Kỳ nhìn Hạ Dương kêu to một tiếng rồi lại chạy ra ngoài.

Trên hành lang, lão quản gia chú ý tới động tĩnh bên này của Kỳ Kỳ vì thế đi tới. Quản gia bật đèn hành lang lên, đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, chú ý tới bóng người trên ban công liền gọi một tiếng: "Thiếu gia."

Hạ Dương nhìn sang nói: "Ngày mai cho người dọn sạch ban công, rác vứt hết đi."

"Được." Quản gia gật đầu, đến ban công nhìn xuống đất, mới nhận ra "rác" mà Hạ Dương đang nói là ám chỉ đồ chơi của Kỳ Kỳ.

Quản gia nhận ra những món đồ chơi này là do Hứa Thừa Yến mua liền nói: "Đây chắc là Hứa tiên sinh... "

Hạ Dương: "Đừng nhắc đến người chết."

Lão quản gia trầm mặc xuống, không nói gì nữa.

"Rác rưởi đều ném đi."

Quản gia uyển chuyển nói: "Nhưng mà Kỳ Kỳ rất thích... "

Hạ Dương nhìn đống đồ chơi rách tả tơi trên mặt đất, không chút để ý nhìn đi chỗ khác, thản nhiên nói: "Vậy thì mua lại cái khác đi."

Quản gia không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Chỉ là trước khi đi, quản gia dừng ở cửa phòng, xoay người hỏi: "Thiếu gia, ngài hiện tại... có ổn không?"

"Ừm." Thanh âm Hạ Dương vẫn như bình thường.

Quản gia không nói gì thêm, đóng cửa lại xoay người đi xuống lầu. Lúc đi xuống lầu, quản gia đột nhiên nhớ tới bảy năm trước khi Hạ phu nhân qua đời, thiếu gia vẫn lãnh đạm như bây giờ, thậm chí có chút lạnh nhạt... 

Giống như người chết chỉ là một người xa lạ.

Lúc ấy Hạ lão gia bởi vì Hạ phu nhân đột nhiên qua đời nên thương tâm quá độ mà phải nhập viện, tất cả mọi người đều vội vàng chiếu cố Hạ lão gia. Chỉ còn thiếu gia là người duy nhất ở lại trong căn nhà cũ, lật đi lật lại những cuốn album mà Hạ phu nhân để lại.

Sau đó, vứt bỏ tất cả các máy ảnh trong nhà.

Hạ Dương ở nhà cũ một đêm, qua hôm sau liền trở về chung cư. Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, Hạ Dương nghe tiếng mưa rơi, trở lại phòng ngủ, ngủ thϊếp đi.

Khi đang nửa mộng nửa tỉnh, Hạ Dương bị tiếng động từ phòng khách làm tỉnh dậy. Động tĩnh trong phòng khách rất nhẹ, giống như có người đang thu dọn đồ đạc trong phòng ăn, lại có tiếng mở tủ lạnh.

Hạ Dương đứng dậy đi ra hành lang gọi một tiếng: "Yến Yến?"

Căn hộ im ắng, không có ai trả lời. Tuy vậy tiếng động bên phòng bếp vẫn phát ra, Hạ Dương vội vàng đi tới liền nhìn thấy dì bảo mẫu.

Dì bảo mẫu đang phân loại đồ ăn mua về, nhìn thấy Hạ Dương đi tới vội vàng dừng động tác trên tay, lấy khăn lau tay hỏi: "Hạ tiên sinh, làm phiền đến ngài sao? Xin lỗi a... "

Hạ Dương không trả lời, chỉ nhìn mấy món ăn trên bàn rồi khẽ cau mày.

"Tôi mua đồ ăn về bỏ tủ lạnh." Dì bảo mẫu nhìn sắc mặt Hạ Dương, cẩn thận nói: "Nhưng tôi thấy mớ rau mà tôi mua tuần trước vẫn chưa động tới, có phải Hứa tiên sinh không thích hay không, là muốn đổi khẩu vị a?"

Ngày thường mọi chuyện trong nhà đều do Hứa Thừa Yến xử lý, bởi vậy nên dì bảo mẫu có chuyện gì đều trực tiếp tìm Hứa Thừa Yến. Chẳng qua mấy ngày gần đây bà ấy có gửi tin nhắn cho Hứa Thừa Yến, nhưng không hề nhận được hồi âm, gọi điện thoại cũng không liên lạc được.

Dì bảo mẫu bèn nói: "Hứa tiên sinh không bắt máy, tôi cũng không muốn làm phiền cậu ấy... " 

Hạ Dương chỉ nhàn nhạt nói: "Lần sau có việc trực tiếp tìm tôi." 

Dì bảo mẫu thăm dò: "Vậy Hứa tiên sinh?" 

"Hứa Thừa Yến đã chết, không cần tìm cậu ấy." Ngữ khí Hạ Dương có chút không kiên nhẫn. 

Trước mặt hắn luôn có người nhắc đến Hứa Thừa Yến. 

Hắn cũng phải lập đi lập lại trước mặt từng người rằng... Hứa Thừa Yến đã chết. 

Hạ Dương: "Về sau đừng nhắc đến cậu ấy nữa." 

Dì bảo mẫu còn đang sửng sốt, gật gật đầu: "Được." 

Bà xoay người, định chuẩn bị tiếp tục phân đồ ăn, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó vội vàng hỏi: "Hạ tiên sinh, vậy đồ đạc trong nhà có cần dọn dẹp lại không?" 

Nói chung, khi một người trong gia đình qua đời thì tất cả những thứ liên quan của người chết đều sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại thứ gì trong nhà. Hạ Dương nghe thấy vậy, tầm mắt liền nhìn về phía chiếc vali đang dựng trong góc phòng khách. Vali kia là của Hứa Thừa Yến, từ khi mang về từ An Thạch đều chưa một lần mở ra. 

Hạ Dương: "Vứt vali đi." 

Dì bảo mẫu gật đầu, bước tới mở vali ra, chuẩn bị trước tiên muốn sửa sang lại đồ vật trong đó. Vali có rất nhiều thứ linh tinh, dì bảo mẫu ngẩng đầu lên hỏi" "Hạ tiên sinh, mấy thứ này đều ném toàn bộ đi sao?" 

Hạ Dương nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy được mấy tấm tem trong hành lí, còn cả mộc bài. Hạ Dương bước từng bước tới, nghiêng người lấy nó ra, nhẹ nhàng sờ lên tấm mộc bài lạnh lẽo, vừa vuốt ve chữ viết trên đó vừa nói: "Ném đi." 

Phòng khám tâm lý, văn phòng bác sĩ.

Bọn họ quen biết nhau 5 năm, anh dâu tựa như là anh trai của hắn vậy... Nhưng hắn lại hại chết anh của mình. 

Hắn muốn trở lại quá khứ, trở lại ngày cá tháng tư hôm đó, nhất định sẽ nói với anh dâu không nên đi trại tử. Hắn cũng hy vọng có quỷ hồn tồn tại, hy vọng anh dâu có thể xuất hiện trước mặt hắn một lần. Nhưng hiện thực chính là hiện thực, lạnh lùng và tàn nhẫn. 

Thực tế không có cỗ máy thời gian nào, cũng không hề có quỷ hồn. 

"Không chấp nhận được... " Giang Lâm không thể nói thành câu hoàn chỉnh, cơ thể run bần bật. 

Có nhiều lời hắn đã giấu trong lòng thật lâu, nhưng lại không thể nói với một ai. Tất cả mọi người đều không quan tâm chuyện Hứa Thừa Yến tử vong, ngay cả anh của hắn cũng vậy. Đôi khi, hắn có chút hoài nghi tự hỏi có phải hay không chỉ có mình hắn nhìn thấy Hứa Thừa Yến, nhưng người khác đều không nhìn thấy. Bằng không vì cái gì Hứa Thừa Yến đã chết nhưng lại chỉ có một mình hắn đau khổ? 

"Tôi thật sự... rất khổ sở... " Giang Lâm khóc đến thanh âm đứt quãng. Rõ ràng đã là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, nhưng hiện tại lại khóc như một đứa trẻ nhỏ, không thể khống chế cảm xúc. 

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, ôn hoà nói: "Giang tiên sinh, đau khổ không có biện pháp biến mất." 

"Sự việc đã phát sinh cũng không thể thay đổi, chúng ta chỉ có thể tập làm quen... " 

"Mang theo đau khổ tiếp tục sống." 

Ra khỏi phòng khám tâm lý, đôi mắt Giang Lâm còn có chút sưng đỏ, cũng nhìn ra được dấu vết đã từng khóc. Bất quá hiện tại cảm xúc của hắn đã ổn định hơn, nói hết mọi chuyện giúp hắn giải toả nỗi lòng rất nhiều. Tuy rằng hắn vẫn còn rất đau khổ nhưng sẽ tiếp tục sống thật tốt. 

Giang Lâm ngồi lên xe, đi tới chung cư Hạ Dương. Sau khi xe dừng lại, Giang Lâm bước xuống, đi lên tầng trên. Đến trước cửa căn hộ, Giang Lâm ấn chuông, dì bảo mẫu liền chạy ra mở cửa. 

Giang Lâm hỏi: "Anh tôi đâu?" 

Dì bảo mẫu: "Hạ tiên sinh ở ngoài ban công." 

Giang Lâm bước từng bước đi tới ban công, nhìn thấy nam nhân lười biếng ngồi trên ghế dài, trên chiếc bàn bên cạnh có một cái gạt tàn thuốc, bên trong đầy ắp đầu mẩu thuốc lá. 

Giang Lâm lên tiếng nói: "Em tới lấy đồ." 

Hạ Dương không quay lại, nhìn ngoài cửa sổ tùy ý hỏi: "Thứ gì?" 

"Tem của em." Giang Lâm đi tới gần: "Anh dâu lúc ở An Thạch có mua tem cho em." 

Giang Lâm nói tiếp: "Em biết anh có đem hành lý của anh ấy về đây, tem của em đâu." 

Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Vali đã ném rồi." 

"Ném?!" 

Giang Lâm tức khắc xông lên, gắt gao nắm chặt lấy bả vai Hạ Dương, đôi mắt đỏ hoe kích động nói: "Đó là đồ của anh ấy, anh có quyền gì mà ném đi." 

"Người đều đã chết." Hạ Dương nhíu mày, hắt tay Giang Lâm ra: "Đồ vật lưu giữ lại cũng không có ý nghĩa." 

"Hạ Dương!" Giang Lâm không dám tin tưởng, chất vấn nói: "Anh không khổ sở chút nào sao! Anh ấy đã chết rồi!"

Hắn biết Hứa Thừa Yến đã chết, không cần phải nhắc hoài như vậy.

Đã chết thì đã chết.

Giang Lâm tức giận đến mức đóng sầm cửa bỏ đi.

Hạ Dương tiếp tục dựa vào trên ghế dài, nhìn khoảng không xa xa. Dì bảo mẫu nghe được trận cãi vã vừa rồi, cũng không dám nhiều lời, chỉ thu dọn tốt rồi rời đi.

Chung cư chỉ còn lại một mình Hạ Dương. 

Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa gió ngoài cửa sổ. Hạ Dương nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, theo thói quen thò tay vào túi muốn chạm vào điếu thuốc. Nhưng trong túi, ngoài điếu thuốc, Hạ Dương còn chạm phải một thứ khác... một thứ nho nhỏ hình chữ nhật lạnh như băng.

Hạ Dương đem cái kia ra, nhìn chữ viết quen thuộc trên mộc bài, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên. 

[ Nguyện A Dương mãi mãi bình an ]

Hạ Dương nắm chặt mộc bài, híp mắt lại, thoáng có chút mệt rã rời. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi trở nên càng ngày càng nhỏ, ý thức cũng trở nên càng ngày càng nhẹ. Trong cơn mê man, Hạ Dương dường như nghe thấy một giọng nam dịu dàng phía sau... 

"A Dương!"

Giọng nam kia vẫn như trước, như thể chủ nhân của giọng nói đó chỉ vừa đi ra ngoài không lâu, hiện tại đã trở lại. Hạ Dương tỉnh dậy, mộc bài trong lòng bàn tay nháy mắt rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn giã.

Chẳng qua khi Hạ Dương quay đầu lại nhìn, phía sau cái gì cũng không có.

Chung cư như cũ trống rỗng.

Chỉ có lẻ loi một mình hắn.

--------------------------------------------------------------

Zừa lắm anh🙂 Lúc còn thì không trân trọng, mất đi mới thấy hồi hận