Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 187

Những ngày lễ dương lịch như Giáng Sinh thường là lúc các thương nhân tìm mọi cách để kiếm tiền, từ tầng bảy của trung tâm thương mại trở lên đều là nơi tập trung rất nhiều thương hiệu cao cấp, dù không chen chúc như các tầng dưới, nhưng hôm nay cũng đầy ắp khách.

can Đương nhiên, có một bộ phận rất đông mang thân phận VIP để vào, nhưng cũng chỉ đạo xem thôi, người giàu có rộng rãi như Giang Hạo đúng là hiếm có, mấy nhân viên ở quầy đều không nhịn được muốn nhiều thêm một lần.

“Cô ơi, đây là mẫu mới của năm nay, đi vào chân rất thoải mái, mềm mại thông thoáng, quan trọng là giữ ấm, rất thích hợp đi vào mùa này.”

Kiều Tâm Duy đứng ở trước gương, kể ra thì cô ngu dốt, thật sự không nhận ra cái được gọi là đôi ủng tuyết mẫu mới này khác gì với năm ngoái, nhưng cô vẫn phải thừa nhận, thương hiệu lớn đúng là thương hiệu lớn, đi vào có cảm giác tốt hơn mấy đôi ba mươi đồng ở hàng vỉa hè rất nhiều.

“Giang Hạo, anh cảm thấy đôi này đẹp, hay là đôi cao gót kia đẹp?”

Ở trong mắt đàn ông, những thứ này đều giống nhau cả, Giang Hạo nói: “Em cứ chọn cái mình thích là được.”

“Cô ơi, hai đôi này cô đi đều rất đẹp, giày cao gót phổi da càng năng động hơn, ủng tuyết đế bằng mang thoải mái nhất.”

Thấy Kiều Tâm Duy quyết định không được, phục vụ lại nhìn sang Giang Hạo: “Anh cảm thấy thế nào? Chân của vợ anh thon dài như vậy, đúng là đi đôi nào cũng đẹp.”

“Chân cô ấy dài?”

Giang Hạo nở nụ cười chẳng phúc hậu gì, Kiều Tâm Duy lườm anh một cái, anh cười nói tiếp: “Đều đẹp cả, đều đẹp cả, vậy mua hết đi, đôi này đang đi trên chân rồi, đỡ phải để chân em lạnh đến đông cứng, còn nữa, vứt đôi cũ của cô ấy đi, không cần gói lại.”

Mặt nhân viên cười như nở hoa: “Ôi vâng, xin anh chị chờ một lát.”

Kiều Tâm Duy lén nhìn giá giày, thịt đau quá: “Giang Hạo, nào có ai tiêu tiền như anh, tốc độ tiêu còn nhanh hơn cả tốc độ kiếm tiền.”

“Em biết tốc độ kiếm tiền của anh thế nào à?”

“Em không biết tốc độ kiếm tiền của anh thế nào, nhưng em có thể chắc chắn anh không thể kiếm hơn mười vạn trong một ngày.”

Giang Hạo mỉm cười: “Được rồi, khó được một lần mua đồ cho em, bình thường anh cũng không có thời gian đi dạo phố cùng em mà.”

Đang nói, ở cửa truyền đến một giọng nữ quen thuộc: “Anh Kính Nghiệp, em muốn đôi ủng tuyết kia, em nhắm tới nó lâu rồi, bằng phẳng thoải mái, đế giày còn chống trượt nữa.”

Giang Hạo và Kiều Tâm Duy không hẹn mà cùng nhìn ra cửa, nhìn thấy Chu Tiểu Y kéo tay Trần Kính Nghiệp vào cửa hàng, bụng của Chu Tiểu Y đã phồng to lên, trông cô ta cũng béo thêm một vòng.

Tâm trạng đang tốt đẹp của Kiều Tâm Duy lập tức biến mất hoàn toàn, Trần Kinh Nghiệp, chồng tốt của Văn Thanh, người đàn ông tốt trong mắt người đời, thế mà vợ chết chưa được bao lâu đã mang theo người đàn bà có con của mình, quang minh chính đại đi dạo trong trung tâm thương mại, đúng là con mẹ nó không biết xấu hổ.

Giang Hạo cũng sửng sốt hồi lâu, không phải đã bảo dù thế nào anh ta cũng phải xử lý xong Chu Tiểu Y sao, anh ta xử lý như vậy ư? Quá tệ hại! “Kính Nghiệp!”

Trần Kinh Nghiệp quay lại nhìn thấy họ cũng kinh ngạc, ánh mắt né tránh, trên mặt hiện rõ vẻ muốn trốn tránh.

Anh ta kéo Chu Tiểu Y ra sau theo bản năng, nhưng mà, cho dù thân thể anh ta có cao lớn hơn nữa, cũng không che được Chu Tiểu Y thân phồng mình béo.

Chu Tiểu Y thay đổi rất nhiều, dáng người thướt tha xinh đẹp trước kia đã biến mất không thấy đâu, tóc buộc đơn giản thành đuôi ngựa, còn hơi bóng dầu, cô ả không trang điểm mà để mặt mộc, có thể là do tuổi còn nhỏ nên gương mặt của cô ta cũng không khác mấy so với lúc trang điểm.

Giang Hạo đi tới, khí thể mạnh mẽ khiển Trần Kinh Nghiệp liên tiếp lùi ba bước, anh nhìn Chu Tiểu Y rồi lại nhìn Trần Kinh Nghiệp, nói: “Cậu ra đây với tôi.”

Nói xong, anh bỏ đi ra ngoài.

Chu Tiểu Y rất lo lắng, túm chặt lấy cánh tay Trần Kinh Nghiệp: “Anh Kinh nghiệp, em sợ...”

Trần Kinh Nghiệp vỗ mu bàn tay của cô ta thì thầm an ủi: “Đừng sợ, em tự xem trước đi, anh ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay.”

Chỉ với hành động nhỏ này, Kiều Tâm Duy đã cảm thấy ghê tởm, từ lúc nào mà Trần Kính Nghiệp lại có thể dịu dàng săn sóc ả đàn bà mưu mô như Chu Tiểu Y thế? Đúng là lòng người khó dò, rất nhiều lần cô nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của anh ta sau khi Vân Thanh qua đời, khi đó cô cảm thấy, Vân Thanh đã đi rồi, đáng thương chính là người còn sống, Trần Kinh Nghiệp đáng thương biết bao.

Bây giờ ngẫm lại, đều là con mẹ nó chó má mà.

Hai người đàn ông đi ra ngoài nói chuyện, để lại Kiều Tâm Duy hung tợn trừng Chu Tiểu Y, nếu có thể, thậm chí cô muốn thay Vân Thanh tát cô ả hai cái.

Chu Tiểu Y vẫn mang dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nói chuyện cũng khẽ khàng dịu nhẹ, cô ả yên lặng đi tới, cúi đầu nói: “Chị Tâm Duy, đã lâu không gặp, chị...”

Cô ả ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Duy, lại nhanh chóng cúi xuống, vẫn là bộ dạng vừa né tránh vừa nhường nhịn.

Kiều Tâm Duy không giữ nổi lịch sự mà ngắt lời: “Đừng, cô đừng dùng vẻ mặt và giọng điệu này để nói chuyện với tôi, tôi sẽ hiểu nhầm cô là cô gái tốt, ngây thơ, không có mưu mẹo gì mất.”

Môi Chu Tiểu Y co giật, bỗng nhiên, cô ả nhìn thấy đôi ủng tuyết cô đi mang dưới chân, lại nhìn sang rất nhiều túi đặt bên cạnh, tán thưởng nói: “Chị Tâm Duy, anh Giang Hạo thương chị thật, cái gì cũng chịu mua cho chị.”

Kiều Tâm Duy thẩm phỉ nhổ, da mặt đúng là không phải dày bình thường, ai thèm để ý đến cô chứ? Chu Tiểu Y nhợt nhạt cười, cũng không tức giận, cô ả nhìn sang nhân viên rồi nói: “Tôi cũng muốn thử đôi giày này, phiền cô lấy cho tôi được không?”

Đương nhiên là nhân viên vui vẻ rồi: “Mời cô ngồi bên này, đây chính là mẫu mới ra đang rất hot của năm nay, cô xem bạn của cô cũng vừa mua.”

“Tôi không phải bạn của cô ta!”

Kiều Tâm Duy sửa lại cho đúng, dáng vẻ nghiêm túc đó khiến nhân viên rất xấu hổ.

Nhưng Chu Tiểu Y hoàn toàn không để bụng, cô ả đỡ bụng chậm rãi đi qua: “Phiền cô đi giúp tôi nhé, tôi không cong người được.”

“Vâng.”

Khách hàng là thượng đế, nhân viên trực tiếp quỳ xuống mang giày cho ả.

Kiều Tâm Duy tức anh ách, cô nhìn ra ngoài, thấy Giang Hạo đang nói gì đó với Trần Kinh Nghiệp đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt của Giang Hạo, hình như là đang mắng anh ta, đáng mắng lắm! Chu Tiểu Y mang ủng tuyết vào, cố ý đi đến bên cạnh Kiều Tâm Duy so sánh: “Haiz, sao em đi vào lại xấu như vậy chứ, cả cẳng chân bị phù cả rồi, đi cái gì cũng không hợp.”

Kiều Tâm Duy thật muốn chửi người, dán vào đâu chứ đừng có dán vào cạnh cô, cô chỉ liếc một cái thôi cũng cảm thấy ghê tởm rồi.

Nhưng mà, Chu Tiểu Y lại cứ quấn lấy không chịu bỏ qua, nói tiếp: “Chị Tâm Duy, chị gầy quá, chị và anh Giang Hạo kết hôn cũng đã lâu rồi, chắc sắp có thai rồi nhỉ? Ha ha, vậy chị nên ăn nhiều cho mập lên một chút, như vậy mới dễ mang thai, bằng không dù có bầu cũng rất dễ bị sảy.”

Shit, lúc nào thì đến phiên cô nói ra nói vào về cái bụng của tôi rồi?! Kiều Tâm Duy mơ hồ đau đớn.

“Chị Tâm Duy, em nghe anh Kinh Nghiệp kể lần trước chị bị bắt cóc, sau khi được cứu về thì sảy thai mất, haiz, thật đáng tiếc mà, nếu không sảy thì bây giờ chị cũng đã lộ bụng ra rồi.”

“Câm miệng, nói đủ hay chưa?!”

Kiều Tâm Duy lại ngắt lời cô ả, thật sự không chịu nổi vẻ cố ý như thân với mình lắm.

“Ha ha, em còn chưa nói đủ đâu, anh Kinh Nghiệp nói anh ấy sẽ cưới em, trước khi cục cưng của chúng em sinh ra sẽ đi đăng ký kết hôn, sau đó chờ cục cưng tròn một tuổi, chúng em sẽ tổ chức hôn lễ cùng lúc với tiệc thôi nôi của cục cưng.

Anh ấy nói muốn đưa em đi Maldives hưởng tuần trăng mật, một nhà ba người cùng đi.”

Chu Tiểu Y càng nói càng đắc ý: “Chị Tâm Duy, các người không ngờ tới nhỉ? Chị càng chán ghét em thì em càng phải sống tốt hơn hẳn chị, chị đừng tưởng rằng đàn ông toàn thế giới đều thích chị, đều chỉ vây quanh chị.

Chị cũng đừng cho là Chu Tiểu Y em chỉ có sổ bị đánh, em chắc chắn sẽ sống tốt hơn bất kỳ kẻ nào khác trong các người, chắc chắn!”

Kiều Tâm Duy còn có thể nói gì nữa, đối với loại đàn bà đánh mất tam quan lại còn đầy bụng mưu mô này, cô chỉ có thể cười ha ha.

“A, quên nói, mắt thẩm mỹ của chị Vân Thanh rất tốt, giường ngủ chị ta chọn đúng là thoải mái, cả tủ quần áo kia của chị ta em đều bán sang tay, còn kiếm lời không ít, em giữ lại làm tiền riêng hết, sau này mua sữa bột cho con của em và anh Kính Nghiệp.”

Kiều Tâm Duy kinh ngạc, rất kinh ngạc, sao Chu Tiểu Y lại có thể nói được những lời này một cách đương nhiên như thế, một khoảng thời gian không gặp, Chu Tiểu Y lại càng để tiện hơn rồi.

Lúc này, nhân viên đã đóng gói xong, nho nhã lễ phép đưa đến: “Thưa cô, đây là giày của cô, có bất kỳ vấn đề gì cô đều có thể mang đến đây, chúng tôi sẽ giúp cô bảo dưỡng và sửa chữa miễn phí.”

Kiều Tâm Duy chỉ muốn nhanh chóng bỏ đi, xách túi lên rồi ra cửa luôn.

“Chị Tâm Duy, chị cứ đi như thế à? Khó có dịp gặp mặt, không bằng cùng ăn cơm nhé!”

Ăn cơm? Nói nhiều thêm với cô một câu tôi cũng cảm thấy mình thấp kém.

Kiều Tâm Duy ra khỏi tiệm giày, nổi giận đùng đùng đi về phía Giang Hạo: “Đi thôi, còn nói cái gì nữa, không cần phải nói gì nữa hết.”

Sắc mặt của Trần Kinh Nghiệp rất khó coi, anh ta chỉ nói: “A Hạo, tôi có khó xử của mình, hy vọng các cậu có thể thông cảm.”

“Cậu không cần chúng tôi thông cảm, đây là chuyện riêng của cậu, cậu quyết định thế nào là việc của cậu, không quan hệ gì đến chúng tôi.

Nhưng Kinh Nghiệp, làm bạn bè nhiều năm như vậy, tôi không muốn sau này cậu lại khóc lóc chạy tới tìm chúng tôi để kể khổ.”

Giang Hạo kéo Kiều Tâm Duy đi, nhìn lại Chu Tiểu Y tiểu nhân đắc chí ở trong tiệm, Trần Kinh Nghiệp thành thật sao lại coi trọng loại người này chứ? “Kính Nghiệp, có phải cậu bị Chu Tiểu Y nắm thóp cái gì rồi không?”

Trần Kinh Nghiệp lắc đầu, cười khổ nói: “A Hạo, cậu nghĩ nhiều quá rồi, không có chuyện đó đâu.”

Kiều Tâm Duy đã chờ không nổi nữa, nghe thêm một chữ cũng cảm thấy ghê tởm, hóa ra tới cuối cùng, Trần Kinh Nghiệp và Chu Tiểu Y mới là tuyệt phối, chắc chắn là cặp tiện nhân xứng đôi, hy vọng bọn họ bạch đầu giai lão cả đời bên nhau, đừng gây tai họa cho người khác.

Cô lôi Giang Hạo đi: “Chúng ta đừng quan tâm chuyện không đâu, đi thôi.”

Không còn tâm trạng dạo phố, hai người về nhà.

Trên đường về, Kiều Tâm Duy kể lại từ đầu đến cuối lời nói của Chu Tiểu Y ở trong tiệm cho Giang Hạo, cô chỉ hận mình phản ứng chậm chạp, lúc đó nên tát cho cô ả hai cái bạt tai.

Tâm trạng của Giang Hạo nặng nề, lông mày nhíu chặt lại: “Trần Kinh Nghiệp không phải là người như vậy, chắc chắn không phải.”

“Thôi bỏ đi, thật ra anh có thể hiểu Trần Kinh Nghiệp bao nhiêu chứ, anh bận rộn như vậy, các anh quanh năm suốt tháng có thể tụ tập được mấy lần? Dạng người như vậy, thấp kém, dơ bẩn, sau này tuyệt giao đi, đỡ phải bị anh ta dạy hư.”

Giang Hạo trầm mặc, cảm giác rất không vui, anh lại không nhìn thấu người bạn thân nhất của mình.

Anh vĩnh viễn sẽ không quên cảnh tượng lúc trước khi Trần Kinh Nghiệp cầu hôn Vân Thanh, càng sẽ không quên nỗi đau khổ và tuyệt vọng của Trần Kinh Nghiệp sau khi mất đi Vân Thanh, tình cảm sâu như vậy, sao có thể nói thay đổi là thay đổi? Trần Kính Nghiệp, chắc chắn không phải là người như vậy.