Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 195

Cuối cùng, Cố Vinh Sâm không thể thay đổi ý định, đành phải đưa cô về khu chung cư, ngay cả việc đỡ cô đi mà cô cũng không chịu để anh ta giúp.

Nhìn cô đi cà nhắc vào khu chung cư, anh ta đau lòng biết bao.

Giang Hạo không phải là người đàn ông hết lòng vì vợ, Kiều Tâm Duy xứng đáng đến với người có thể yêu thương và bảo vệ cô tốt hơn.

Anh ta thấy Nguyễn Tân còn phù hợp hơn cả Giang Hạo.

Bỗng nhiên, anh ta chợt bắt gặp một người đàn ông kì lạ đang nhìn về phía mình.

Anh ta vừa nhìn qua, ánh mắt của người đàn ông đó chuyển sang hướng khác ngay lập tức, anh ta cảm thấy có điều gì đó lạ lùng.

Người đàn ông đang đội mũ lưỡi trai, khoác bộ đồ lao động màu xanh da trời, đứng lén lút ở bên ngoài khu chung cư.

Khu đô thị cao cấp này nổi tiếng về hệ thống an ninh cao, người sống bên trong hầu hết đều là những ông to bà lớn, chẳng lẽ là trộm để mắt đến nơi này? Người đàn ông đi tới đi lui một lát, nhác thấy Cố Vinh Sâm vẫn đang nhìn mình thì ung dung bỏ đi.

Cố Vinh Sâm nhìn xung quanh, cách đó không xa có một chiếc xe đô thị xanh đang đỗ cạnh một bồn hoa.

Mấy công nhân mặc đồng phục lao động màu xanh da trời giống hắn ta đang cặm cụi cắt tỉa hoa cỏ.

Anh ta nghĩ thầm, hẳn là mình đa nghi.

Anh ta lại nhìn về phía Kiều Tâm Duy đi vào trong, bóng dáng của cô đã biến mất.

Anh ta thầm thở dài, sau đó lái xe rời đi.

Kiều Tâm Duy về đến nhà, cảm giác bên trong thật trống trải, lúc sáng rời nhà, cô quên đóng cửa sổ phòng khách nên trên bệ cửa sổ đang chất một lớp tuyết thật dày, còn có một vũng nước dưới sàn do tuyết tan.

Trên tường đọng một lớp tuyết mờ, hơi lạnh bay khắp nhà xua tan không khí ấm áp.

Cô cất giày lên kệ, thay một đôi dép lê mềm bằng vải bông, sau đó nhảy lò cò đến đóng cửa sổ lại.

Trong nhà rất yên tĩnh, nhưng cô đã quen với điều này từ lâu rồi.

Mỗi lần Giang Hạo đi công tác, cô phải ăn cơm một mình, làm việc một mình và đi ngủ một mình.

Dần dần, nhiệt độ trong phòng lại ẩm lên, cô cảm thấy nóng nên cởi áo khoác ra.

Mắt cá chân vẫn sưng tấy, bây giờ cô muốn giẫm chân xuống cũng thấy khó khăn.

Cô lấy dầu hoa hồng trong tủ thuốc ra, sau đó vừa thoa vừa xoa bóp vết thương.

Mỗi khi dùng sức thì lại đau điếng, nhưng không dùng sức thì không hiệu quả.

Nhưng cô lại sợ đau nên chỉ dám dùng khoảng ba phần lực tay của mình mà thôi.

Nhiệt độ trong phòng rất vừa vặn, cô nhịn đau cởi quần xuống, hai đầu gối đã chuyển sang màu xanh, chỗ nào bị nặng thì tím sậm lại, nhấn một cái là đau điếng.

Aiz, sau này cô không dám chạy trên mặt đường đóng tuyết đầu, quá nguy hiểm.

Bữa tối của cô là sủi cảo, trước khi đi, Giang Hạo gói rất nhiều sủi cảo, tất cả được cất trong ngăn đá.

Anh sợ cô bận rộn quên ăn cơm nên làm sủi cảo cho cô dễ ăn.

Thật ra, ngoài vấn đề Giang Hạo rất bận rộn trong công việc thì cô không thể bắt bẻ điều gì ở anh, ngay cả điều cô bất mãn duy nhất chính là Tiểu Thiên Ái thì bây giờ anh cũng đã xử lý ổn thỏa rồi.

Từ khi phẫu thuật xong, Tiêu Thiên Ái dường như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hai người.

Như vậy cũng tốt, ai cũng không liên lạc với ai, ai cũng không làm phiền ai.

Dù sao Tiêu Thiên Ái cũng khá đáng thương khi cô ta không có ai để nương tựa, nhưng chỉ cần cô ta không dính líu đến cuộc sống của họ thì thích ở thủ đô cũng được.

Họ cũng không định “diệt cỏ tận gốc”

, con người ai cũng có lòng từ bi.

Đêm đến, Giang Hạo gọi về, cô vội nhấn nghe: “Alô, anh có nhận được tin nhắn của Tổng giám đốc Nguyễn không?”

“Ừ, anh trả lời cậu ấy rồi, Tâm Duy, em và Nguyễn Tân đừng quan tâm đến chuyện này nữa.”

Giang Hạo chưa dứt lời, nhưng cô cảm thấy giọng nói của anh khá nghiêm túc.

Dù sao đây cũng là chuyện xảy ra ở trong cuộc sống của mình, cô cũng hơi nghi ngờ: “Trần Kính Nghiệp thật sự xảy ra chuyện ư?”

“Chuyện này cũng chưa rõ, anh cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, em đừng hỏi nữa, tóm lại em nhớ đừng quan tâm là được.

Sau này có gặp lại, em cũng đừng chửi bới, chỉ cần lơ cậu ta đi.”

“Tổng giám đốc Nguyễn đã kể hết với anh rồi?”

“Ừ, còn về Chu Tiểu Y, cô ta không phải đứa dễ chọc, là kẻ lòng dạ độc ác, em đừng có nhanh mồm nhanh miệng đắc tội cô ta.”

Kiều Tâm Duy không thích nghe câu này của anh chút nào, cô thành thật nói: “Em chỉ nói sự thật thôi, em không chào đón cô ta, mặt cô ta dày như vậy thì chắc chắn là kẻ không biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì, em chưa bao giờ gặp loại người nào để tiện như cô ta.”

“Em nhìn mình kìa, chưa gặp cô ta mà đã tức giận đến mức này, em bình tĩnh một chút đi.”

“Gặp cô ta thì em bình tĩnh không nổi, không phải em trêu cô ta mà là cô ta cố tình trêu em trước.”

Giang Hạo im lặng trong giây lát, có rất nhiều vấn đề anh vẫn đang điều tra, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, anh không thể nói những chuyện này cho Kiều Tâm Duy biết, chỉ có thể khuyên nhủ cô: “Em cứ coi cô ta như không khí là được, cô ta cố tình chọc em mà em giận dữ thì chẳng phải đã trúng kế của cô ta rồi sao? Em cứ mặc kệ, để cô ta đạt được mong muốn như vậy à?”

Nếu khuyên bình thường không được thì dùng kế khích tướng để khuyên, anh biết rất rõ cách này.

Quả nhiên, Kiều Tâm Duy không phục nói: “Anh nói đúng, vậy được rồi, sau này em sẽ xem cô ta như không khí, hừ, nhưng em phải mắng chết cô ta sau lưng, đồ mặt dày, cô ta và Trần Kinh Nghiệp là đồ mặt dày.”

Giang Hạo vẫn lặng thinh, dù sao Kiều Tâm Duy vẫn còn trẻ, cũng còn nhiều mặt chưa trưởng thành.

Anh chuyển chủ đề, nói: “Đúng rồi bà xã, tuần sau anh được nghỉ phép, quân doanh tổ chức ngày lễ Gia đình, thủ trương Cận điểm danh em đến tham quan quân đội, tiện thể trò chuyện với em một lát.”

“Nhưng mà, em và ông ấy có chủ đề gì chung đâu mà trò chuyện.”

Giang Hạo bật cười thành tiếng, qua điện thoại, tiếng cười của anh vừa sâu sắc vừa trầm thấp, như thể đang cười tự tận đáy lòng: “Dù là chủ đề nào đi nữa thì em vẫn có thể nói được mà.

Ông ấy hỏi gì thì em cứ thành thật đáp nấy, em không hiểu gì thì có thể hỏi ông ấy, ông ấy rất hiền hòa.”

“Em không tin, quân nhân các anh chỉ có một khuôn dạng đó, đó là mặt như mạt chược.”

Giang Hạo lại bật cười: “Sao có thể, mặt anh cũng giống như mặt mạt chược à?”

“Trước đây anh đúng là như vậy đấy, bây giờ thì có khác biệt hơn chút xíu.”

“Em lại nói nhảm nữa rồi, thứ tư tuần sau nhớ sắp xếp công việc, coi như đến đây thăm thú một chút.”

“Ừ, được.”

“Cần anh cho xe đến đón em không?”

Kiều Tâm Duy trợn mắt: “Thôi đi, năm ngoái cũng khoảng tháng này, một chiếc xe quân đội đứng trước cổng công ty làm bao nhiêu người bị dọa sợ, em cũng sợ đến choáng váng.

Từ nhà đến quân khu cũng không xa, em tự đi được.”

“Được, vậy anh đứng ở cổng chờ em.”

“Đừng có chào đón bằng mấy cái nghi thức long trọng nào đó nhé, nếu vậy thì em không đi đâu đấy.”

“Không, anh sẽ làm khiêm tốn hơn.”

“Vậy thì tạm được.”

“Cũng khuya rồi, anh phải đi kiểm tra phòng, em ngủ sớm một chút nhé.”

“U”

Cúp điện thoại, những cảm xúc ngọt ngào vừa rồi không thể lấp đi sự cô đơn trong lòng, và cả sự nhớ nhung của cô nữa.

Thứ tư tuần sau có thể gặp lại anh nhanh hơn rồi, tốt quá! Có câu thương gân động cốt mất một trăm ngày, vết thương của cô hẳn là không thể khỏi trong vòng một tuần được, chưa kể vết bầm ở đầu gối có khi cũng chưa kịp tan hết.

Nhưng điều này không thể làm giảm nhiệt tình của cô khi được gặp lại anh.

Quân khu trung ương được xem là doanh trại quyền lực nhất cả nước, bình thường nơi này không cho người ngoài vào trong, dù là người ở bên trong thì ra vào cũng cần giấy thông hành.

Ngày lễ Gia đình không phải là ngày dành cho tất cả binh lính trong quân đội, cũng chỉ có vài vị đặc biệt mà thôi, nói thẳng ra là cuộc khảo sát của cấp trên dành cho cấp dưới.

Lần đầu tiên Kiều Tâm Duy đến quân khu, lúc cô nói điểm đến là khu bộ đội xx, tài xế taxi còn trêu cô đi tham quan quanh bức tường rào hay sao vậy, cô đành mỉm cười không tiện trả lời.

Quân khu tối cao ấy được bao bọc bởi một bức tường cao và từng hàng đại thụ, người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy gì bên trong.

Giang Hạo chờ cô sau cánh cổng, cô nở nụ cười với anh.

Trong giây phút đó, cô ngơ ngẩn nhìn chồng mình, anh khoác một bộ trang phục bằng vải nhung, dáng đứng thẳng, vừa tuấn tú lại vừa mạnh mẽ.

Anh đứng đó với ánh mắt chỉ chứa mỗi bóng hình cô, đây là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

Cô ký tên nhận giấy thông hành ở chốt bảo vệ, sau đó thuận lợi đi vào trong, đến bên cạnh người mà mình nhớ nhung hằng đêm.

Hơn nửa tháng không gặp, Giang Hạo vừa thấy cô thì gương mặt nghiêm túc cứng nhắc thường trực đã biến mất ngay.

Nhân lúc không có ai, anh mân mê hai má và hôn cô một cái: “Lạnh không? Nhìn mặt em kìa, bị lạnh đến đỏ lên rồi.”

“Ban đầu rất lạnh, nhưng vừa nhìn thấy anh thì không còn nữa.”

Sao cô dám nói mình lạnh chứ, cô mặc đồ không khác gì một con gấu, còn anh chỉ mặc một bộ quân trang mỏng manh, thậm chí còn không mặc áo khoác, thế mà tay của anh còn ấm hơn tay cô: “Ông xã, anh gầy đi rồi.”

“Đàn ông trông cao lớn mới tốt.”

Giang Hao cười cười, dắt tay cô nói: “Đi, anh dẫn em đến chỗ của anh tham quan.”

Bước chân của anh khá nhanh, cô có vết thương ở chân, đi chậm thì không sao, nhưng đi nhanh thì không chịu nổi.

Cô kéo tay anh: “Đi chậm thôi.”

Giang Hạo cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”

Anh để ý thấy chân trái của cô đang không chạm đất, cô nào có thói quen vểnh chân bước đi đầu cơ chứ: “Chân sao thế?”

Anh vội hỏi.

“Không sao không sao, trận tuyết hôm vừa rồi ấy, em bị trượt chân, chỉ là trật một chút thôi.”

“Trận tuyết hôm vừa rồi? Chẳng phải một tuần trước à, để anh xem thử xem.”

Nói xong, Giang Hạo không để ý gì mà ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân cô.

“Ai u, đau quá, anh sờ nhẹ thôi.”

“Anh còn chưa đụng mạnh mà em đã kêu đau rồi, không phải bảo em chăm sóc bản thân thật tốt à, sao lại không cẩn thận thế?”

Kiều Tâm Duy quệt miệng, rõ ràng cô là người bị thương mà, tại sao vẫn bị mắng cơ chứ? Giang Hạo thở dài, anh không nói gì đã bế cô lên, nhẹ nhàng ôm cô đi.

Kiều Tấm Duy kinh ngạc hét lên: “Này, anh làm gì đấy, mau thả em xuống, lỡ có ai nhìn thấy thì không hay đâu.”

“Họ không dám nhìn.”

“...”

Được rồi, có người bị không cần tự đi nữa, dễ chịu biết bao.

Họ đi một đoạn đường thật dài, vào rồi mới biết trong này rất lớn, có ba lớp tường vây quay, đi qua ba lớp cửa thì mới chính thức đi vào quân khu.

Trên đường đi không bắt gặp nhiều người lắm, bây giờ mọi người đang tập luyện, chỉ gặp mặt vài bộ đội công tác thường trú ở đây.

Họ thấy Giang Hạo đang bế một cô gái thì lập tức chủ động đi tới chào hỏi: “Thủ trưởng Giang, phu nhân.”

Vừa thấy đã đoán được là ai đến.

“Trong này lớn cỡ nào vậy? Sao mãi mà chưa đến thế?”

“Tóm lại là lớn hơn em tưởng tượng nhiều, lớn hơn những gì em đã thấy.”

Kiều Tâm Duy nhìn xung quanh, chỗ này hẳn là khu dừng chân.

Gần đó có sân bóng rổ, có khu đánh bóng bàn, có máy tập thể hình, giống như ký túc xá ở trường học, nhưng điều kiện kém hơn rất nhiều: “Các anh ở đây à?”

“Ừ, nhưng anh không ở nơi này, ở đây dành cho lính mới.

Thường thì họ sẽ ở tạm thời thôi, ba bốn tháng sau sẽ điều đi, cho nên điều kiện khu này khá thấp, cũng là cách để rèn luyện.”

“Sao hôm nay em hỏi gì anh cũng trả lời hết vậy?”

“Ha ha, bởi vì điều này cũng là một trong những lịch trình dành cho các gia đình đến đây tham quan.”

“...”

Thật sự coi cô là khách du lịch đấy à?