Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 515: Đụng mặt ba vợ tương lai (2)

“Không phải do ba sợ con bị lừa sao?” “Con lớn vậy rồi, làm gì có chuyện dễ bị lừa thể?” Hạ Chính Đông cố ý nói: “Lớn tuổi có ích gì, con lớn tuổi chứ đầu óc không lớn

Không giống như người ta, trời sinh đã là cáo già.”

Hạ Chí không hé răng, ra vẻ cúi đầu nghe răn dạy.

“Sao, ba nói thật mà con không vui hả?”

“Không dám, ba nói gì cũng đúng.”

Không khí giữa hai ba con bắt đầu căng thẳng, lúc này Nguyễn Tấn ra mặt giảng hòa, anh đẩy khuỷu tay Hạ Chí và nói: “Ăn cơm trước đã, màu gắp thức ăn cho chú đi.”

Hạ Chí làm theo, Hạ Chính Đông nếm thử và oán trách: Mùi vị này còn không bằng bản lĩnh mèo cào của con...”Ông nhìn3xung quanh, bàn to như vậy chỉ có ba người thôi, ông không kìm được nói: “Cần gì long trọng vậy? Ba người ăn cơm mà cậu gọi hẳn một bàn, gắp thức ăn cũng mệt, có chút tiền mà phung phí như vậy thì có tiết kiệm được mấy?” Hạ Chí vừa định mở miệng nhưng Nguyễn Tấn đã ấn tay cô, khiêm tốn nói: “Chú nói phải, sau này chúng cháu nhất định sẽ tiết kiệm hơn.” Hạ Chí cười nói: “Ba, lần sau ba đến, con sẽ nấu cơm cho ba ăn

Đã lâu ba chưa thử tay nghề của con rồi.” “Mấy chiêu đó của con còn có thể gọi là tay nghề hả? Hôm nay ba mang đến cho con ít thịt bò, con về nếm thử để biết cái gì0gọi là tay nghề.” “Dạ, ba tốt với con nhất.”

Hạ Chính Đông lại nói: “Con ăn xong còn đi làm, đừng để lỡ việc chính.”

“Công việc của con không gấp.” “Vậy cũng không thể bỏ bê công việc, ăn nhanh về nhanh.”

“Con...” Nguyễn Tấn kịp thời ngắt lời Hạ Chí: “Nghe lời chú, em yên tâm đi làm đi, ở đây anh sẽ lo được.”

“Vâng.”

Hạ Chính Đông phát hiện cô rất nghe lời Nguyễn Tấn

Hạ Chí ăn xong là đi, Hạ Chính Đông và Nguyễn Tấn tiếp tục ngồi ở phòng VIP

Nguyễn Tân biết, ba cô có lời muốn nói với anh

Giữa chừng Hạ Chính Đông gọi điện thoại về nhà: “Tối nay tôi về, mọi người ra quán ăn bữa tối đi..

Đợi tôi về tôi kể với bà, cúp máy đây, có việc bận.”5Gác điện thoại, Hạ Chính Đông nhìn Nguyễn Tấn: “Nếu cậu đã là bạn trai chính thức của con gái tôi thì cậu có biết chuyện gia đình tôi không?...” Khó khăn lắm ông mới mở miệng nói được: “Tiểu Chi vẫn còn một đứa em trai sinh đôi, nó không giống với người bình thường.” “Chú quên rồi, lúc nãy Hạ Chí đã nói cháu từng giới thiệu bác sĩ cho nhà mình mà.”

Hạ Chính Đông chớp mắt, đúng vậy, lẩm cẩm rồi

Ông hơi ngại ngùng nói: “Lần đó phải cảm ơn cậu

Cách chữa trị của viện trưởng Lý rất có ích với Tiểu Thiên nhà tôi.” “Không cần cảm ơn đâu, nếu có cần gì chú cứ nói ạ.” Hạ Chính Đông lắc tay rồi nói tiếp: “Nhưng mà chuyện nào ra chuyện4đó

Tôi vẫn phải suy nghĩ cẩn thận chuyện cậu với con gái tôi.” “Đương nhiên ạ.” Trái tim của Nguyễn Tân như đi tàu lượn siêu tốc, hết lên rồi xuống.

Cho tới nay, tinh thần và sức lực của vợ chồng Hạ Chính Đông đều đặt lên người con trai Hạ Thiên

Nhất là lúc còn nhỏ, họ dắt Hạ Thiên đi khắp các bệnh viện, còn Hạ Chí gần như lớn lên cùng với ông bà nội.

Hiếm thấy là Hạ Chí chưa từng oán trách cha mẹ mình, mà lại rất ủng hộ và giúp đỡ cha mẹ

Cô thông minh, ngoan ngoãn, siêng năng, cũng rất hiểu chuyện.

Cô con gái như vậy, cho đến khi đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, cô không yêu đương thì họ lo lắng, cô yêu đương rồi thì họ9càng lo lắng hơn

“Bởi vì có em trai như thế cho nên Tiểu Chí rất bị động về chuyện tìm đối tượng

Có đối tượng xem mắt rất hài lòng về Hạ Chí nhưng vừa nghe nói đến chuyện trong nhà thì không còn sau đó nữa

Chúng tôi không ngốc, biết được suy nghĩ của người ta, đương nhiên cũng tôn trọng suy nghĩ của họ.” “Tiểu Chí ba mươi tuổi rồi, thành gái lỡ thì rồi

Tôi với mẹ nó đều rất sốt ruột, không thể để chuyện trong nhà làm lỡ hạnh phúc của nó được

Nhưng tính tình Tiểu Chỉ không lạnh không nóng, có thúc giục thế nào cũng không tác dụng, nên làm thế nào vẫn tiếp tục làm thế đó.”

“Cho nên hôm nay nhìn thấy cậu tôi quả thật hoảng sợ

Tôi nói rõ ràng với cậu, tôi không đồng ý cho hai đứa ở chung

Chưa chắc chắn chuyện gì đã ở chung với nhau có ra thể thống gì? Cậu là đàn ông nên không sao, nhưng con tôi là con gái

Danh tiếng rất quan trọng với con gái, cậu hiểu không?”

Cuối cùng Nguyễn Tấn cũng có cơ hội xen lời, anh trịnh trọng hứa hẹn: “Cháu và Hạ Chí đều coi nhau là đối tượng kết hôn

Chúng cháu yêu đương rất nghiêm túc

Chú, cháu bảo đảm với chú, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Hạ Chí.”

Hạ Chính Đông phất tay: “Mấy lời này nói nhiều cũng vô dụng, tôi cũng là đàn ông tôi biết

Đừng có nói với tôi yêu thật hay không thật, càng đừng nói tới cả đời này, chưa đến năm, sáu mươi năm thì đừng nhắc cả đời với tôi.” Những lời này làm Nguyễn Tấn câm nín, không nói thêm được một câu nào

“Tuổi của hai đứa đều không nhỏ nữa, tôi tin cậu nghiêm túc yêu đương với con gái tôi, nhưng tôi cũng hy vọng có thể đứng ở góc độ của người lớn mà suy nghĩ

Tôi không trông cậy vào con trai mình được, tôi chỉ có một đứa con gái này

Tôi không tham lam, tôi chỉ mong nó có thể bình thản vui vẻ mà sống cả đời.”

“Chuyện của hai đứa tôi phải nghĩ kĩ lại, về nhà cũng phải bàn bạc kĩ với mẹ nó

Trước khi tôi chưa đồng ý, tôi hy vọng cậu đừng ức hiếp con gái tôi, hiểu ý tôi không?” Nguyễn Tân gật đầu: “Hiểu ạ.”.

Hạ Chính Đông nói suốt ba tiếng liền

Nếu không phải vội về nhà, ông còn muốn nói tiếp.

“Tôi phải đi rồi, cảm ơn cậu đã tiếp đãi

Hôm nay tôi nói hơi nhiều, nhưng hy vọng cậu có thể hiểu nỗi khổ tâm của một người ba.”

“Vâng, cháu hiểu, để cháu tiên chú.” “Không cần tiền, không cần tiễn, cậu nghĩ thật kĩ lời tôi nói đi.” Nguyễn Tấn chỉ tiễn đến của nhà hàng

Hạ Chính Đông đi rồi, Nguyễn Tấn nhẹ nhàng thở phào

Hơn một tiếng nữa là Hạ Chí cũng tan làm rồi, nên anh tìm chỗ ngồi đợi cô luôn.

Hạ Chính Đông lái xe về nhà, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện thoại cho Hạ Chí.

“Alo, ba, hai người nói xong chưa? Ba không làm khó anh ấy chứ?” Vừa nhận điện thoại là Hạ Chí đã hỏi, cô vẫn căng thẳng đến giờ.

“Con nhóc, chỉ biết lo cho nó.”

“Ha ha, ba, con không có ý này.”

“Yên tâm, ba không làm khó cậu ta

Cậu ta rất từng trải, sao để ba làm khó được? Tiểu Chí, ba cảnh cáo con, trước khi kết hôn đừng làm chuyện vượt rào, con gái quan trọng nhất là bảo vệ bản thân, hiểu không?”

Hạ Chí vui vẻ hỏi: “Ba, ý của ba là ba đồng ý rồi ạ?”

“Ba chưa nói thế, ba vẫn chưa biết người này có đáng tin không.”

“Ba...”

“Ba không bảo thủ, cậu ta ba mươi bảy tuổi nên từng kết hôn cũng là chuyện bình thường

Bây giờ ly hôn rất bình thường, không có gì để nói

Ba mươi bảy mà chưa kết hôn mới có vấn đề

Điều ba quan tâm là cậu ta có đáng tin hay không.”

“Vậy hôm nay gặp rồi ba cảm thấy anh ấy đáng tin không?” Hạ Chính Đông tổng kết bằng sáu chữ: “Giấu quá sâu, nhìn không thấu!” “Vậy...”

“Con gái ngốc của ba, ba cao hơn con vài bậc, con không phải đối thủ của cậu ta

Nghe lời ba, đừng làm chuyện vượt rào, hiểu không?”

“Da.”

“Ba về nhà đây, con nhớ kĩ lời ba đó.” “Vâng, ba đi đường cẩn thận.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Chí nhanh chóng gọi điện thoại cho Nguyễn Tấn, muốn hỏi rốt cuộc họ đã nói gì với nhau, nhưng Nguyễn Tấn rất thoải mái, chỉ nói đợi cô tan làm rồi nói.

Trong văn phòng, Trần Bắc Đình trêu chọc cô: “Nhìn Hạ Chí xem, vẻ mặt lén lút yêu đương bị người lớn trong nhà phát hiện đây mà.”

Hạ Chí ngại ngùng, không thể nào giải thích

Lưu Dương nhiều chuyện hỏi: “Chị Hạ Chí có bạn trai rồi ạ? Ngoại hình thế nào?”

Trần Bắc Đình khinh bỉ nói: “Chỉ có con gái mới lớn các em mới để ý mặt của đối tượng

Với kinh nghiệm của người từng trải, chị nói cho mấy đứa biết, đàn ông đẹp cũng vô dụng, đối xử tốt với em mới quan trọng nhất.” Hạ Chí ngại ngùng nói: “Mọi người đừng hỏi nữa, đợi đến lúc em sẽ nói với mọi người.” Lưu Dương: “Vậy tới lúc đó mời ăn cơm đi.” Hạ Chí: “Ừ, nhất định sẽ bảo anh ấy mời.”

Một ngày thấp thỏm qua đi, cuối cùng cũng tới giờ tan làm, Hạ Chí như mũi tên rời khỏi dây cung, cầm lấy túi xách nhanh chóng biến mất

Nguyễn Tấn đang đợi ở sảnh lớn dưới lầu tòa nhà văn phòng

Anh ăn mặc không khác gì dân văn phòng bình thường, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, ống tay áo xắn đến dưới khuỷu tay

Nhưng mà anh vẫn nổi bật nhất giữa đám đông

Lúc này đúng giờ tan làm, trong sảnh lớn nhiều người ồn ào, người đi qua đi lại, đặc biệt là con gái đều không kìm được mà nhìn về phía anh mấy lần

Thứ nhất là do gương mặt của anh, thứ hai là do phong thái của anh, khí chất vượt trội nên đương nhiên rất được mọi người yêu thích

“Chào anh, thật trùng hợp, gặp được anh ở đây.” Một cô gái trẻ bỗng nhiên bước lên chào hỏi với anh: “Lần trước đã cùng ăn cơm với Trần Tổng, anh còn nhớ tôi không?” Nguyễn Tấn lễ phép đứng lên, cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt, dáng người đẹp, khuôn mặt ưa nhìn, nhưng anh thật sự chưa từng gặp.

“Thật ngại quá, có phải cô nhận nhầm người phải không?”

Cô gái trẻ chắc chắn: “Không nhận nhầm đâu, con người tôi rất khó quên thứ gì đẹp mắt, hay là anh cho tôi số điện thoại đi?”

Nguyễn Tấn cười: “Tại sao tôi phải cho cô số điện thoại?” Anh bị người ta tán tỉnh rồi, con gái thời nay to gan thật.

“Anh chắc chắn không nhớ bữa tiệc lần đó, anh cho tôi biết số điện thoại, tôi cho anh biết đó là bữa tiệc nào.” Đúng lúc này Hạ Chí bước ra khỏi thang máy

Nguyễn Tấn vẫy tay về phía cô, sau đó thoải mái nói: “Vợ tôi đến rồi, hay là tôi cho cô số điện thoại của cô ấy nhé?”

Cô gái trẻ ngẩn ra tại chỗ.

Hạ Chí từ xa nhìn thấy Nguyễn Tân đang nói chuyện với người ta, cô đến gần hỏi: “Tân, vị này là?” Nguyễn Tấn thuận tay ôm lấy vai cô và nói: “Hỏi đường thôi

Chúng ta đi nào.”

“Dạ..” Hạ Chí không hiểu gì nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái nọ, hỏi nhỏ: “Hỏi đường thật sao?” Nguyễn Tân chỉ cười cười.

Lúc này cô gái trẻ mới hồi phục tinh thần, lần này đúng là mất mặt quá đi mất.