Quân Lâm Dưới Thành

Chương 91

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Trong thời điểm mấu chốt Thái tử lộ diện, rất nhiều đại thần bất mãn với Nghị vương đều trông mong nhìn hắn ta, hi vọng hắn ta có thể nói thêm chút gì đó, nhất là những người vốn qua lại thân thiết với Thái tử, càng hi vọng hắn ta có thể lập tức chiếm thế chủ động. LQDON

(Vì là Nguyên Sinh nên mình vẫn để hắn ta nhé)

Làm gì được khi mà Thái tử chỉ nói miễn lễ rồi không nói gì thêm, ngược lại sau khi Vương Thuật Chi thay hắn ta giải thích một hồi thì cau mày lảo đảo.

Vương Thuật Chi đã sớm quan sát, lanh tay lẹ mặt vọt tới đỡ hắn ta, cung kính nói: “Điện hạ cẩn thận!” Nói xong lén lút nháy mắt với hắn ta.

Thái tử hiểu ý, lại nhắm mắt, vội “Chóng mặt quá.”

Cả đám đại thần đều thay đổi sắc mặt, có người lo lắng, có người nhìn có chút hả hê.

Nghị vương bước lên trước hai bước, bộ dạng huynh hữu đệ cung, đang muốn mở miệng nói đưa hắn ta tới Đông cung mời thái y xem, không ngờ lại bị Vương Thuật Chi giành trước.

“Thái tử điện hạ kiên cường chống đỡ đến bây giờ đã không dễ dàng gì, thật sự là mệt muốn chết, hạ quan cũng nên đưa hắn về chạy chữa.” Vẻ mặt Vương Thuật Chi tràn đầy thương xót, cũng không cho người ta có cơ hội phản ứng, lập tức sắp xếp người đưa Thái tử xuất cung, cũng tự mình hộ tống tới phủ Duệ vương.

Nghị vương nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Thuật Chi nghiến răng nghiến lợi.

Tin tức Thái tử trở lại kinh thành nhanh chóng truyền ra, trên mặt Nghị vương người luôn chắc chắn Thái tử đã chết oan chết uổng không chút ánh sáng, nghĩ đến Hoàng đế và Thái hậu bị khống chế trong cung, càng tiến thoái lưỡng nan.

Hoàng đế lâu chưa lộ mặt, dã tâm của Nghị vương rõ rành rành, bây giờ Thái tử trở về, ngay cả gặp vua cũng chưa gặp, vẫn ở tại phủ Duệ vương như trước, một số đại thần đứng ngồi không yên, đã muốn đi thăm bệnh tiện thể dò xét thật giả, làm gì được khi mà đến đó lại bị sập cửa trước mặt.

“Haizzz… Vốn cho rằng Thái tử xuất chinh trở về địa vị càng thêm vững chắc, không ngờ cuối cùng còn phải né tránh Nghị vương, Thái tử yếu đuối đến mức này!”

“Cũng không biết rốt cuộc Thừa tướng có tính toán gì, đến bây giờ vẫn không nhìn ra đầu mối, nếu muốn nói đồng lòng với Nghị vương thì bây giờ rõ ràng áp chế khắp nơi, nếu muốn nói ủng hộ Thái từ, thì sao chẳng làm gì cả.”

“Có lẽ Thái tử điện hạ giả vờ bệnh, bây giờ Hoàng thượng và Thái hậu không được tự do, nếu Thái tử mạo muội tiến cung thì có thể làm được gì? Chỉ cần y vẫn còn là Thái tử, trừ khi Nghị vương học vị kia, nếu không vĩnh viễn không trở mình ra khỏi sóng gió.”

“Vì kia? Nói đến chính là cựu Thái tử?”

“Hm….”

Vương Thuật Chi không cần nghe cũng đoán được mọi người đang bàn luận chuyện gì, bất quá không để trong lòng, sau khi sắp xếp phủ Duệ vương xong, trở về tiếp tục chăm sóc Tư Mã Vanh.

Tuyết đã rơi hai đợt, đêm xuống càng lạnh thêm, các đại phu trong phủ Thừa tướng bó tay với Tư Mã Vanh, luôn miệng than thở.

Vương Thuật Chi càng khó bình tĩnh tiếp, ngày càng tiều tụy, đêm kia không biết rốt cuộc là ngoài trời quá lạnh hay là trong lòng mình quá lạnh, chỉ cảm thấy người trong ngực ủ thế nào cũng không thể ấm lên, trong lúc nửa tỉnh nửa mê sờ mặt y, cảm xúc lạnh buốt, không khỏi cả kinh lập tức tỉnh ngủ.

“Yến Thanh?” Trong lòng Vương Thuật Chi hoảng loạn, đặt trán lên trán y, cầm lấy tay y dùng sức xoa nắn, “Yến Thanh! Yến Thanh, sao đệ lại lạnh như vậy?”

Trong lòng Vương Thuật Chi run rẩy kịch liệt, vô thức đưa tay xuống dưới mũi Tư Mã Vanh thăm dò lại đột nhiên kháng cự động tác của mình, vội thu hồi tay về, sau đó ghé vào ngực y, sau một lúc lâu mới thấy tim đập một lần, vẻ mặt bỗng nhiên không chút huyết sắc.

“Yến Thanh! Đệ đừng làm ta sợ!” Vương Thuật Chi run rẩy đưa tay dò xét hơi thở của y, phúc chốc trong lòng trầm xuống, đột nhiên cảm giác có hơi thở yếu ớt lướt qua, ngón tay run lên, cuống quít nhảy xuống giường.

“Đại phu! Mau mời đại phu! Mau!”

Một chiếc đèn chụp nhanh chóng sáng lên, trong nháy mắt phủ Thừa tướng lâm vào rối ren, các đại phu ngay cả y phục cũng không kịp mặc chỉnh tế, chân bước ngổn ngang chạy tới.

Một đám người tràn vào phòng, không ai thấy được có một bóng mờ chậm rãi từ trên giường bay lên, nhìn không chớp mắt đám người lướt qua.

Bóng dáng ấy tung bay bất định, hòa vào bóng đêm chợt sâu chợt cạn, chính là Tư Mã Vanh.

Tư Mã Vanh bay qua cửa, đột nhiên dừng lại, tựa như bên trong nhà này có gì đó đáng để y lưu luyến, quay đầu xuyên qua đám người nhìn về phía tận cùng bên trong, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vô thần rơi vào mặt Vương Thuật Chi, vô thức xoay người trở về, nhưng vừa nâng một chân lên, sau lưng lại có một sức mạnh khó hiểu kéo y quay lại.

Vẻ mặt Tư Mã Vanh mờ mịt, thu hồi tầm mắt xoay người, bay thẳng ra khỏi phủ Thừa tướng, ra khỏi Ô Y Hạng thẳng hướng cửa cung.

Càng đến gần cửa cung, ánh mắt Tư Mã Vanh càng nhìn rõ, ngực đau đớn mơ hồi, sau đó xuyên tường vào trong, vào hoàng cung, dưới chân như chỉ có một con đường, đi thẳng tới tẩm cung của Hoàng dế.

Càng đến gần tẩm cung, ngực càng cảm nhận sâu sắc mãnh liệt, thấp thoáng có hận ý lan tràn ra, trong đầu ầm ầm thoáng hiện bầu trời rực lửa, thần chí đột nhiên rõ ràng, rốt cuộc nhớ ra mình là ai.

Đưa tay giữ ngực đau đớn kịch liệt, vẻ mặt Tư Mã Vanh buồn bã chầm chậm đi lên bậc thang.

Xung quanh tâm cung có trọng bình canh giữ, Hoàng đế bị giam lỏng đã lâu kinh sợ nhưng lại bất lực, trong đêm ngủ rất không an ổn, giữa lúc hoảng hốt mơ tới cảnh Thái tử Tư Mã Xương và Vĩnh Khang vương mưu phản, nhưng vừa đưa mắt nhìn lại thấy bên ngoài dấy lên lửa mạnh hừng hực.

Dưới cơn kinh hoảng, hình như mình chạy tán loạn xung quanh hoàng cung, vừa quay đầu thì lại phát hiện sau lưng có người theo sát không nghỉ, tập trung nhìn vào, người nọ chính là trưởng tử Vương Dự Vương Trọng Chi.

Sao lại là Vương Trọng Chi?

Sắc mặt hoàng đế trắng bợt, không kịp suy nghĩ gì nữa, hoảng hốt chạy bừa xông vào cung điện đã vứt bỏ từ lâu, sau khi đi vào mới phát hiện bên trong có người.

«Vanh nhi?" Đây là điện Đình Vân sao? Vì sao bên ngoài toàn là cỏ khô?

Người hầu hạ trong điện sớm đã không thấy tung tích, Hoàng đế nhìn người trên giường cố sức đứng lên, trong lòng lại nghi hoặc: Chẳng phải chân của Vanh nhi tốt rồi?

«Phụ hoàng…. "

Giọng nói yếu ớt truyền vào trong tai, Hoàng đế hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhớ ra bên ngoài còn có truy binh, lập tức hoảng loạn, đang tìm chỗ ẩn thân thì đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, thân thể đột nhiên cứng đò.

Vương Trọng Chi cầm kiếm chậm rãi đi tới, trên mặt lộ ra ý cười đắc thắng.

Hoàng đế đột nhiên xoay người, sợ hãi nhìn hắn ta, run giọng nói: «Loạn thần tặc tử, dám kích động Nghị vương mưu phản! Dữu tướng quân đã mang binh tới cứu giá, các ngươi chắc chắn tự ăn quả đắng!"

«Tư Mã Xương ngu xuẩn như vậy sao có thể làm được Hoàng đế? Nhưng, ngươi đã chết đến nơi, Dữu tướng quân có chạy tới thì thế nào? " Vương Trọng Chi cười khinh miệt, hoàn toàn không đặt thiên tử trước mặt vào trong mắt.

Hoàng đế nói xong lại sững sờ: Chẳng phải Dữu Mậu đã sớm bị bãi chức rồi sao? Rốt cuộc trẫm đang nói gì?

Thấy bóng người càng lúc càng gần, Hoàng đế không kịp suy nghĩ, hốt ha hốt hoảng né tránh hai bên, phía sau lưng chạm vào giường ngủ của Tư Mã Vanh.

«Hả? Còn có một con ma ốm? Ai vậy? A…. Chẳng lẽ là…. "

Hoàng đế không thể lui được nữa, thấy Vương Trọng Chi nhìn về phía Tư Mã Vanh, vô thức muốn cách xa một chút, không nghĩ tới chân còn chưa giơ lên, ánh mắt lạnh lùng của Vương Trọng Chi lại chuyển lên người mình lần nữa, cùng với nụ cười lạnh, mũi kiếm đột nhiên lao tới.

«A –" Hoàng đế kinh hãi, thuận tay quơ một cái, kéo Tư Mã Vanh tới trước người mình.

Trong nháy mắt mùi máu tưới tràn ngập, Tư Mã Vanh đau đớn kêu lên một tiếng, chậm rãi ngã xuống, lộ ra khuôn mặt Vương Trọng Chi.

Trên gương mặt đó có không thể tin, còn mang theo vài phần khinh miệt, giống như nhìn thấy một cảnh mà không ngờ tới.

«Đây là con trai của ngươi đó! Ha ha ha! Đế vương vô tình nhất, quả thật như vậy! Ha ha ha! "

Hoàng đế nghe hắn ta cất tiếng cười to, chân mềm nhũn muốn cướp đường chạy, lại bị hắn ta cản lại, lúc vô cùng tuyệt vọng thì nghe xa xa truyền tới một tiếng thét to: " Dữu Mậu cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội! "

Mặt Hoàng đế lộ vẻ vui mừng, thân thể giống như nhanh nhẹn hơn rất nhiều, lần nữa né tránh Vương Trọng Chi.

Vương Trọng Chi như trêu chọc mèo, chậm rãi trái ngăn phải đón: «Ngươi đoán xem, Dữu đại tướng quân bao lâu mới tìm ra nơi này? A không, ngươi đoán xem, Dữu đại tướng quân thật sự tới cứu giá? "

Hoàng đế nghe không hiểu rõ ý.  

Vương Trọng Chi cười rộ lên: «Hét lớn như vậy, là đang thôi thúc ta giết ngươi chăng? "

Hoàng đế giận quá hóa cười: " Trẫm chết có gì tốt với ông ta! Ai chẳng biết ông ta và Vương thị ngươi bất hòa? "

Vương Trọng Chi nhìn như nhìn một kẻ ngốc: «Ngươi chết Thái tử mới kế vị được!"

Hoàng đế bị nghẹn.

«Nói nhảm nhiều như vậy, là muốn để ngươi làm ma có hiểu biết." Vương Trọng Chi nói xong thu liễm ý cười, sát ý lập tức lan tràn.

Hoàng đế mắt thấy thanh kiếm rỉ máu lao tới trước mặt mình, trong nháy mắt ý lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu, nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên mũi kiếm, thân thể như bị ghìm chặt, không thể động đậy.

Mũi trên mũi kiếm nhanh chóng phóng đại trước mặt, trời đất quay cuồng.

«A –"  Hoàng đế từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, ánh mắt đăm đăm, mồ hôi đầm đìa, nhất thời không phân biệt được mưu phản rốt cuộc là Nghị vương và Vương thị, hay là cựu Thái tử và Vĩnh Khang vương, ra sức thở hồng hộc, trước mặt một màu đỏ chói, trong chóp mũi đều là mùi máu tươi ngai ngái trên mũi kiếm kia.

«Phụ hoàng…. " Một giọng nói quen thuộc từ xa vọt vào trong tai.

Hoàng đế như bị sét đánh, vừa nâng mắt, đột nhiên nhìn thấy Tư Mã Vanh một thân y phục màu trắng phiêu diêu đứng trước giường, sợ tới mức thiếu chút nữa muốn sặc khí.

«Vanh Vanh Vanh… Vanh nhi… " Đầu lưỡi của Hoàng đế thắt lại.

Tư Mã Vanh che ngực, nở nụ cười mỏng: “Phụ hoàng có từng hối hận?”

Hoàng đế sững sờ.

“Xem ra, phụ hoàng thật sự không hiểu hối hận là gì.”

Hoàng đế liền vội lắc đầu: “Không không không, phụ hoàng thật sự tình thế bất đắc dĩ, phụ hoàng đã hối hận, phụ hoàng truyền ngôi vị Hoàng đế này lại cho con!” Nói xong muốn đứng lên.

“Ngôi vị Hoàng đế?” Tư Mã Vanh khinh thường nhìn ông ta, “Lại làm một Hoàng đế giống như ông sao?”

Hoàng đế nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh ứa ra: “Con con con…. Con chính là đến lấy mạng sao?”

Tư Mã Vanh che ngực đau đớn kịch liệt, chần chừ nói: “Ta…. Hình như ta chưa chết…” Nói xong cũng không biết thế nào, đau đớn trên ngực hình như giảm bớt, một cảm xúc không hiểu truyền tới, vô thức xoay người nhìn sang Ô Y Hàng, mặt lộ vẻ mờ mịt.

Hoàng đế thừa dịp y xoay người, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, muốn lặng lẽ rời đi.

Tư Mã Vanh chợt xoay người, nhìn chòng chọc vào ông ta: «Ông muốn đi đâu? "

«Ta ta…. " Hoàng đế xiết chặt tay, đã quên luôn xưng hô, gấp gáp hoảng sợ chỉ vào trong triều, «Ta đi lấy Ngọc tỷ truyền quốc! Ngoài ta ra không ai biết được nó giấu ở đâu."

Vẻ mặt Tư Mã Vanh thờ ơ, không kinh hỉ như trong dự đoán của ông ta, chỉ hơi suy nghĩ, gật đầu: «Cũng được, đỡ phải đưa cho đám phế vật kia."

Hoàng đế lấy Ngọc tỷ truyền quốc trước mặt y, vạn phần không muốn đưa tới trước mặt y.

Tư Mã Vanh đưa tay ra, tay trong suốt bị Ngọc tỷ xuyên qua, sửng sốt một chút, mặt lộ vẻ mờ mịt: “Dường như ta quên mất một chuyện.” Nói xong liền xoay người không chút nào lưu luyến, chậm rãi đi ra cửa.

Hoàng đế không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của y biến mất bên ngoài như quỷ mị hư vô, vội vàng cất Ngọc tỷ vào rồi chạy lẹ ra cửa, tránh ở góc tối nhìn lén ra bên ngoài.

Tư Mã Vanh ra khỏi hoàng cung, ngực đau đớn cũng giảm bớt, hận ý tràn ngập và không cam lòng dường như cũng tiêu tan trong gió.

Phảng phất như có một sợi dây thừng dẫn dắt, Tư Mã Vanh không nhanh không chậm đi vào Ô Y Hạng, càng đi ánh mắt càng sáng rỡ, mãi đến vào trong phủ Thừa tướng, bước trên hành lang quen thuộc, lúc này mới nhớ ra đây đã là kiếp thứ hai của mình.

Trong phòng, Tư Mã Vanh mặt không còn chút máu nằm trên giường, Lý đại phu thu cây ngân châm cuối cùng, thở dài lắc đầu, mấy đại phu khác cũng đều bất lực đồng loạt chắp tay tạ tội, cũng không biết là tuổi già không chịu được gió lạnh, hay là tâm tàn ý lạnh, chân chậm chạp lảo đảo bước đi ra.

Trong lòng tĩnh lặng như chết, Vương Thuật Chi như rơi vào hầm băng, nhẹ nhàng nâng Tư Mã Vanh dậy ôm vào ngực, càng ôm càng chặt.

«Yến Thanh, ta chờ đệ lâu như vậy… " Vương Thuật Chi nghẹn ngào, đáy mắt đỏ au, ngực quặn đau không chịu nổi, không nhịn được hôn lên đôi môi lạnh như băng của y, chỉ cảm thấy trên môi truyền tới cảm giác lạnh như tên, hung hăng đâm vào đầu quả tim.

«Yến Thanh… " Vương Thuật Chi rốt cuộc không nói nên lời, chỉ ôm chặt người trong ngực lẩm bẩm: «Yến Thanh… Yến Thanh…. "

Một bàn tay nhẹ nhàng dán trên mặt, xúc cảm lạnh buốt, lại vô cùng quen thuộc.

Vương Thuật Chi ngơ ngẩn.

Chỉ một cái chớp mắt, Vương Thuật Chi đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng cầm bàn tay dán trên mặt hắn, yên lặng nhìn Tư Mã Vanh, trong đầu trống rỗng.

Đầu ngón tay Tư Mã Vanh nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt hắn, nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn, trong mắt tràn đầy đau lòng, nhìn chằm chằm hắn một lúc, cong môi cười rộ lên.

“Yến Thanh!” Vương Thuật Chi đột nhiên ôm chặt y, niềm vui mất mà lại được trái trúng phải đụng xen lẫn bối rối trong lòng, ngoài việc đưa tay tay ôm chặt thì hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì.

“A…” Tư Mã Vanh bị hắn ghì đau nhức.

Vương Thuật Chi giật mình, vội vàng buông y ra, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt y, lại sờ đầu y, cánh tay…. Gần như sờ khắp toàn thân trên dưới, xác nhận người trước mắt còn sống, lúc này mới bắt đầu kinh hỉ.

“Yến Thanh! Đệ đã tỉnh!” Vương Thuật Chi vui đến mức không biết nên làm thế nào cho phải, trong nháy mắt tựa như mình cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, ôm y hung hăng hôn một cái, hôn xong vẫn cảm thấy chưa đủ lại hôn thêm một cái nữa, “Thật tốt quá! Tốt quá!”

Ý cười của Tư Mã Vanh càng sâu, sờ lên mặt hắn.

Vương Thuật Chi cảm giác tay y dần vô lực, dần lấy lại tinh thần, nhìn y từ trên xuống dưới, “Chỗ nào khó chịu?”

“Vẫn… Tốt….” Tư Mã Vanh lâu chưa mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Vương Thuật Chi mừng đến không biết nên làm thế nào, lại nặng nề hôn lên môi y một cái, quay đầu hét với bên ngoài: “Mau đi mời đại phu!”

Hết chương 91