Sau khi ngủ dậy thì bên ngoài trời đã tối. An Tại Đào bước xuống giường, ra khỏi ký túc xá, đến quán mỳ gần cổng trường Đảng ăn một bát mì sợi. Bên ngoài, dòng người chen chúc nhau xen lẫn với tiếng còi ô tô và tiếng người huyên náo. Bài hát "Dĩ vãng tình yêu" của Trương Quốc Vinh không biết từ nhà ai phát ra, mang theo một nỗi buồn triền miên.
An Tại Đào thì chẳng thích chàng ca sĩ này chút nào, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này. Hắn vội vàng ăn xong bát mì sợi, uống một ly nước nóng rồi quay trở lại trường Đảng, trước sau cũng chỉ tốn có nửa giờ. Ở ngoài đường, giọng hát của Trương Quốc Vinh vẫn cứ vang lên như ai oán. Khóe mắt An Tại Đào đột nhiên lóe lên. Hắn nhìn thấy Lưu Ngạn đang lái chiếc xe Lexus chạy vào trong trường Đảng.
Xe Lưu Ngạn đột nhiên dừng lại, cô thò đầu ra cửa kính. An Tại Đào dường như không có việc gì cũng đáp lại.
- Phóng viên Lưu giờ này mới trở về à?
Lưu Ngạn gật đầu, thấy hắn vẫn không có bất cứ một cảm xúc nào, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Người này quả nhiên là một quái nhân.
Lưu Ngạn khởi động xe chạy đi. An Tại Đào bước chậm rãi về phía khu lầu ký túc xá. Lúc này từ trong ký túc xá đi ra không ít học viên, tụm năm tụm ba bàn tán về việc sau khi khóa học kết thúc nhất định phải tụ họp một phen.
An Tại Đào vẫn thản nhiên đi ngang qua bọn họ. Những người này nhìn thấy An Tại Đào thì lại xầm xì to nhỏ. An Tại Đào cũng lờ đi, bước nhanh hơn một chút lên lầu. Ngọn đèn u ám khiến cho hành lang vô cùng yên tĩnh. Thình lình cửa một phòng đột nhiên mở ra khiến cho An Tại Đào muốn nhảy dựng lên.
Một cô gái còn trẻ mặt đỏ bừng bước ra. Khi bước ra vừa lúc đối diện với An Tại Đào. Hắn nhận ra cô gái này. Cô ta là học viên do tỉnh Đông Sơn tiến cử, nghe nói là Bí thư đoàn của một huyện ủy nào đó. Mà cô ấy bước ra từ phòng này, An Tại Đào nhớ không lầm là phòng ngủ của hai vị học viên của tỉnh lân cận.
Xem ra là mới vừa có một trận "ẩu đả" xong. Nghĩ vậy An Tại Đào cười thầm trong bụng. Thời gian học hơn một tháng chắc phát sinh hỏa rồi đây? Sắp chia tay nên muốn giữ lại chút kỷ niệm bằng cách đại chiến trên giường?
Tuy nhiên, có cảm thấy buồn cười thì hắn cũng không thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Nghĩ vậy nên hắn liền nghiêng người tránh một bên cho cô gái. Cô ta nhìn An Tại Đào có một chút xấu hổ. An Tại Đào đã nhường đường thì cô lại muốn tránh khỏi hắn. Kết quả là hai người lại va vào nhau.
Trên người cô gái vẫn còn lưu lại cái mùi hỗn tạp của tình ái nam nữ sau khi giao hoan. Cái mùi này thực sự cũng có sức hút với một số người. An Tại Đào nhíu mày, lui lại một bước. Cô gái kia có chút không vui, liền than thở một tiếng:
- Đi đường nào vậy, không có mắt nhìn à?
Đúng là tức cười! Chỉ là tình cờ chạm mặt thì cô đi đường cô là được rồi. Tôi đang đi thì cô ở đâu xông ra. Hơn nữa, cô dù sao cũng là một người con gái, lại đêm hôm chạy đến phòng của con trai, lại còn nhăn nhó cái gì? Sao không mau đi cho rồi. An Tại Đào không muốn kiếm chuyện nhưng nhìn thấy cô gái này ngang ngạnh, lại có chút khó chịu nên nói một câu:
- Đây là phòng ngủ của đàn ông, cô là con gái lại chạy đến đây làm gì?
Gương mặt của cô gái lập tức đỏ ửng lên, xấu hổ nói:
- Tôi thích đến đây đấy, anh cấm được tôi sao?
- Tôi chẳng thèm rỗi hơi đi cấm đoán cái thứ đàn bà chanh chua, vô sỉ.
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, người đàn ông mới cùng cô gái vui vẻ liền thò đầu ra khỏi phòng, nhíu mày nói:
- Tiểu Lệ, em mau đi đi!
Cô gái kia cũng biết ồn ào thì cũng không tốt cho mình nên oán hận nhìn An Tại Đào, vội vàng ngoảy mông rời khỏi. Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà inh ỏi nghe thật chói tai. Gã đàn ông hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn An Tại Đào. Khi thấy An Tại Đào không thèm để ý đến mình thì liền chui vào phòng ngủ, không khỏi mắng thầm một câu:
- Đúng là đồ chó. Cầu trời cho mày chết quách cho rồi!
Tại Ban tổ chức cán bộ Đông Sơn, Trần Cận Nam buông điện thoại, tháo mắt kính trên mặt xuống. Ông ta mới vừa nhận được điện thoại ở thủ đô. Bài báo chọc vào tổ ong vò vẽ của An Tại Đào viết đã lọt vào tai ông. Ông tuy không trực tiếp tiếp xúc với An Tại Đào nhưng đối với việc An Tại Đào tham dự khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy ở thủ đô thì ông ta đặc biệt chú ý.
Vốn ông muốn cho An Tại Đào một cơ hội để sáng tạo nhưng lần này quả thật là nghiệp chướng. Trần Cận Nam thở dài, ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại đến Tân Hải. Hạ Thiên Nông đang ở trong phòng làm việc, xem báo một cách nhàm chán, đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Cận Nam thì trong lòng mừng như điên. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Tuy nhiên, khi nghe Trần Cận Nam nói không phải là chuyện của mình mà là chuyện của An Tại Đào thì ông trong lòng cũng có chút thất vọng. Nhưng ông ta lập tức ý thức được, An Tại Đào lúc này dường như là đã gây phiền toái, ảnh hưởng đến tiền đồ của nó. Tiền đồ của con rể cũng không phải là chuyện nhỏ. Do đó, ông nói vài lời khách sáo với Trần Cận Nam rồi cúp điện thoại. Sau đó gọi điện cho An Tại Đào.
Qua hơn nửa tiếng sau, An Tại Đào mới nghe điện thoại. An Tại Đào không đồng ý với những lời ông nói khiến cho ông cảm thấy rất tức giận. Nói với nó hơn nửa ngày mà nó cũng chẳng nghe. Đến đó ông liền cúp máy.
Buổi lễ kết thúc khóa học.
Trên khán đài chật ních các lãnh đạo của Ban tổ chức Trung ương và trường Đảng Trung ương. Dưới đài hiển nhiên là các vị học viên đang hưng phấn. Nhưng cũng có nhiều người đang buồn bực vì sự việc của An Tại Đào không biết giải quyết như thế nào?
Phó hiệu trưởng Lý chủ trì buổi lễ. Ông khẳng định lại tình trạng học tập của các học viên tại trường Đảng Trung ương. Sau đó liền mời Phùng lão của Ban tổ chức Trung ương lên phát biểu. Nằm ngoài dự đoán của mọi người, khi Phùng lão bắt đầu nói chuyện, đã cầm lấy micro hô tô lên:
- Ai là học viên An Tại Đào? Có ở đây không?
Hội trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả ánh mắt của các học viên đều tập trung lên người An Tại Đào đang từ từ đứng lên. An Tại Đào vẫn đứng yên, thần sắc thản nhiên, như chưa từng bị kích động hay khiếp sợ nào cả. Phùng lão nhìn sâu vào mắt hắn, cười rồi khoát tay:
- Đồng chí Tiểu An, mời ngồi!
- Các học viên thân mến, lần này luận văn tốt nghiệp của các đồng chí đã trải qua sự thẩm duyệt của các giáo sư ở trường Đảng Trung ương và Ban tổ chức Trung ương. Phải nói, là bên trong đã xuất hiện không ít những bài văn hay, đưa ra nhiều quan điểm mới mẻ. Các đồng chí phải biết rằng, muốn các đồng chí viết bài luận này không phải là không có mục đích. Kiểm nghiệm tư duy của các đồng chí về việc cải cách đổi mới mới là mục đích chính.
- Bài luận văn của đồng chí An Tại Đào tôi đã xem qua, có thể nói là trong đó đã đề ra một bước phát triển rất lớn. Đồng thời nói đến một vấn đề mà chúng ta đã bỏ qua. Tôi không nói là bài luận văn này cùng với những quan điểm đề xuất có giá trị hay không, có đứng vững được hay không? Nhưng đồng chí Tiểu An đã phát hiện được vấn đề đổi mới. Tinh thần này rất đáng cho chúng ta phải học hỏi.
Phùng lão nói xong thì liền vỗ tay. Tiếp theo, các lãnh đạo trên đài cũng đồng loạt vỗ tay theo. Phía dưới khán đài, rất nhiều học viên cảm thấy choáng váng. Mặc kệ là tình nguyện hay không thì các lãnh đạo đã vỗ tay, chẳng lẽ mình lại không dám. Những tiếng vỗ tay lúc đầu thì thưa thớt nhưng sau đó lập tức nhiều hơn.
Kỳ thật thì đây cũng là một quá trình chuyển biến tâm lý.
Trương Hân ngồi ở một bên, hơi trợn mắt há mồm, thầm nghĩ người này chẳng phải là chó ngáp phải ruồi sao? Quan điểm ngược đường lối như vậy lại được lãnh đạo trung ương tán thành?
Lưu Ngạn cũng có vài phần kinh ngạc. Cô ngồi một bên chậm rãi vỗ tay rồi quay đầu nhìn về phía An Tại Đào. Nhìn thấy sự bình tĩnh cùng nụ cười thản nhiên trên nét mặt của hắn, cô cảm thất có chút bất mãn trong lòng, liền hừ lạnh một tiếng. Có cái gì mà phải đắc ý chứ?
Lưu Ngạn quay đầu lên, tiếp tục nhìn các vị lãnh đạo trên khán đài.
Phùng lão khoát tay, tiếng vỗ tay dần dần ngừng lại. Kiếp tiếp là phần khen thưởng những học viên ưu tú. Mỗi người được một cái bằng màu đỏ thẫm cùng với phần thưởng là một chiếc bút ngòi vàng Pike. An Tại Đào là người thứ nhất được gọi tên. Ngoài hắn ra, còn có chín học viên ưu tú khác. Lưu Ngạn cũng ở trong nhóm này. Cầm giấy chứng nhận và phần thưởng trên tay, các học viên ưu tú đều rạng rỡ nét mặt, cùng chụp ảnh với các lãnh đạo dưới sự hoan hô của các học viên bên dưới. Đây không chỉ là một kết quả tốt đẹp mà còn tạo sự tự tin cho con đường làm quan sau này.
Phải biết rằng, khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy tại trường Đảng Trung ương không chỉ là một thông lệ, trình tự hóa hư vinh mà nó còn có ý nghĩa về mặt chính trị. Những học viên được trường Đảng Trung ương và Ban tổ chức Trung ương tuyển chọn thì lý lịch cả đời sẽ được thêm phần sáng chói.
Đây là một loại gia tăng vô hình cho chính trị. Tạo nên ưu thế cho các cán bộ thanh niên. Về sau, ưu thế này sẽ từ từ phát huy tác dụng của nó.
Trong lúc trao phần thưởng cho An Tại Đào, Phùng lão đã cẩn thận đánh giá chàng thanh niên này, thấy thần sắc của hắn luôn tỏ ra bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, trong mắt liến lóe lên một sự khen ngợi. Khi chuẩn bị xuống đài, Phùng lão cố ý đưa tay ra, nắm chặt tay An Tại Đào, cười nói:
- Đồng chí Tiểu An rất có tinh thần đổi mới. Tốt lắm. Tôi đã xem qua lý lịch của cậu, quả thật là không tồi. Từ nhỏ cho đến đại học vẫn luôn là những học sinh đứng đầu. Ở đại học Yến Sơn lại là sinh viên, cán bộ Đảng viên ưu tú. Thời gian công tác sau khi tốt nghiệp không dài nhưng đã đạt được nhiều thành tích. Quả thật rất tốt.
An Tại Đào kính cẩn hướng về Phùng lão gật đầu, buông tay mình ra khỏi tay Phùng lão:
- Cám ơn Phùng lão đã động viên. Em sẽ tiếp tục cố gắng để không phụ lòng tổ chức đã kỳ vọng và bồi dưỡng cho em.
Khóe miệng của Phùng lão hiện lên nụ cười đầy thâm ý:
- Tốt lắm, đồng chí Tiểu An. Hãy cố gắng lên. Là một cán bộ lão thành làm công tác Đảng hàng chục năm nay, tôi có mấy câu muốn nói với cậu.
Nói đến đây, Phùng lão hơi nhỏ giọng. An Tại Đào vội khom người xuống, tập trung lắng nghe.
- Đối nhân xử thế thì phải khiêm nhường nhưng trong công việc lại không cần khiêm tốn. Hãy nhớ kỹ lời nói của tôi. Tiểu tử, tương lai của cậu sẽ là vô lượng.
Sau khi phát thưởng xong, Phó hiệu trưởng Lý tổng kết lại một lần nữa, mong muốn các học viên khi trở lại cương vị của mình sẽ không kiêu ngạo, không nóng vội, không ngừng học hỏi những thực tiễn đổi mới, tiến thêm một bước đem những lý luận tri thức đã học trong khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy tại trường Đảng Trung ương áp dụng vào công tác thực tế...
Khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy tại trường Đảng Trung ương diễn ra hơn một tháng đã kết thúc. Ngày hôm sau, trên đường An Tại Đào chạy về Tân Hải, tại thủ đô, Lưu Ngạn nhìn một tờ báo trước mắt mình mà ngẩn cả người. Ngoại trừ tờ Nhật báo Kinh tế của cô thì một số tờ báo của Trung ương khác đã phát động một thông cáo lên thông tấn xã trung ương:
- Cải cách doanh nghiệp Nhà nước là hình thức cải cách dần dần.
Bài báo trên đã trích dẫn một số đoạn trong bài luận của An Tại Đào:
- Do kinh tế Trung Quốc vẫn còn non trẻ và yếu kém, do đó việc xác định cải cách doanh nghiệp nhà nước không thể giống như quá trình phát triển kinh tế ở nước ngoài. Một số lãnh vực kinh tế quốc hữu đã hoàn toàn biến mất khỏi thị trường. Thế nên đã mang đến kết quả là nền kinh tế chỉ nhìn mà không làm được, không thể phát huy tác dụng một cách hữu hiệu. Cải cách doanh nghiệp nhà nước phải phù hợp với thực tế, phù hợp với quy luật phát triển kinh tế, cần tập trung vào việc xây dựng một hệ thống các xí nghiệp hiện đại, chứ không phải chỉ đơn giản là việc chuyển giao các giao dịch sở hữu nhà nước.
Tuy rằng, tờ nhật báo Đảng nhân dân không có phát biểu xã luận nhưng tờ báo trung ương này cũng những tờ báo lớn khác phát hành cùng một lượt thì không phải là không có ý. Đây chính là một làn gió chính trị mới. Hoặc nói cách khác là Trung ương đã ý thức được đề xuất của mấy năm trước, lấy nguyên tắc "Bắt lớn thả nhỏ, kích thích nguồn sinh lực" trong quá trình cải cách doanh nghiệp nhà nước tại thực tiễn các địa phương. Cục diện bắt đầu có những biến chuyển. Dư luận tất yếu ở hướng nào để uốn nắn ở hướng đó.
Xem xong bài luận này, Lưu Ngạn trong lòng thở dài, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ người thanh niên này là khắc tinh của mình sao? Về vấn đề này hắn lại chiếm thứ nhất".
Thời điểm An Tại Đào trở lại Tân Hải thì đường phố đã lên đèn. Hắn trước tiên ở nhà ga gọi điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết. Trong điện thoại, hắn từ chối việc Hiểu Tuyết đến nhà ga đón hắn. Vốn Hạ Hiểu Tuyết đâu có muốn đến nhà ga đón hắn, nhưng khi An Tại Đào lên tàu lại quên gọi điện thoại cho cô khiến cô còn nghĩ rằng ngày mai An Tại Đào mới về.
Khi về đến nhà, mẹ của hắn vẫn còn ở trường để dạy thêm, trong nhà chỉ có Trúc Tử đang ở trong phòng làm bài tập. Đôt nhiên nghe tiếng An Tại Đào mở cửa, Trúc Tử có chút vui mừng chạy ra, nhẹ giọng hô:
- Anh đã về!
An Tại Đào cười ha hả, buông hành lý xuống, tiến đến ôm thân hình nhỏ bé của Trúc Tử vào trong lòng. Hắn cảm thấy thân hình của Trúc Tử hơi run lên thì liền ngẩn ra, cúi xuống nhìn bắt gặp mặt cô bé đỏ bừng cúi đầu xuống. Hắn hơi ngẩn người một chút nhưng ngay lập tức tỉnh tại, khẩn trương vỗ vai cô:
- Anh có mang quà về cho em nè.
An Tại Đào từ trong túi lấy ra một cái khăn choàng cổ, một bộ găng tay và một cái mũ, nhẹ nhàng đội mũ lên đầu cô. Chiếc mũ màu nâu đỏ, chiếc khăn choàng cổ màu đỏ sậm và đôi găng tay màu hồng phấn. Trúc Tử nhìn những thứ vật phẩm xinh đẹp mà trước kia chưa bao giờ có, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu:
- Cảm ơn anh, lại khiến anh phải tốn tiền rồi.
An Tại Đào thuận tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ lên của cô bé nói:
- Cô bé à, chúng ta là người một nhà, khách sáo với anh làm gì? Đúng rồi, anh có mua cho em hai quyển từ điển. Một quyển là từ điển thành ngữ Hán ngữ, còn quyển kia là từ điển tiếng Anh. Em cầm lấy đi. Hãy cố gắng học thật giỏi, trong tương lai sẽ là thủ khoa trong kỳ thi đại học.
Khóe mắt Trúc Tử lóng lánh giọt lệ. Cô choàng khăn quàng cổ và đeo găng tay vào, cẩn thận tiếp nhận hai quyển từ điển rồi chậm rãi bước về phòng ngủ. Đến bên bàn học ngời sáng ánh đèn, cô đem hai quyển từ điển đặt lên bàn, ngồi ngây người ra, một hồi lâu cũng vẫn không nhúc nhích. Khi An Nhã Chi từ trường trở về nhà, cô mới hoảng hốt tỉnh lại mà tiếp tục học bài.