Bí thư Đảng ủy trẻ tuổi của thị trấn ở cổng trụ sở bị mấy dân phòng uy hiếp, tin tức đó nhanh chóng lan truyền đi trong cái thị trấn nhỏ bằng lòng bàn tay này. Bây giờ còn chưa đến ngày mùa, cư dân thị trấn đang nhàn rỗi, hoặc đi dạo trên đường, hoặc tụ tập đánh bài, nên loại tin tức vỉa hè này truyền đi với tốc độ chóng mặt.
An Tại Đào bình thản theo Trương Kính Phú đi vào phòng họp trên lầu ba, phía sau có Tiêu Hoàng, và mấy lãnh đạo thị trấn. Mà trong phòng họp, các cán bộ phụ trách cán ban ngành đã chờ sẵn, người hút thuốc, người tám chuyện, trong phòng họp khói mù mịt.
Tiêu Hoàng ho khan một tiếng, phòng họp liền im ắng, tiếp sau đó, vanglên tiếng vỗ tay như sấm. Nhưng sau khi vỗ tay lại châu đầu lại xì xầm bàn tán. Hơn mười ánh mắt cùng tập trung vào gương mặt trẻ trung anh tuấn điềm tĩnh. Đây là Bí thư Đảng ủy thị trấn? Là Huyện ủy viên? Trẻ như thế này á? Trời!
Trên đài chủ tịch đặt ba cái ghế, dành cho Trương Kính Phú, An Tại Đào và Chủ tịch thị trấn Tiêu Hoàng, vài vị lãnh đạo khác của thị trấn cùng ngồi phía dưới. Phó bí thư thị trấn Trương Khuê cười tủm tỉm, dùng hết sức vỗ tay nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia nhìn khó hiểu.
Phó chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh cực kỳ nho nhã nhã, tóc cắt ngắn, hơn 30 tuổi, tướng mạo sắc sảo, cá tính, nhìn cũng biết là một cán bộ cơ sở xuất thân trí thức. Trên mặt cô không có bất luận một thái độ nào, đối mặt với tân Bí thư trẻ tuổi này cô cực kỳ lạnh lùng. Sau khi nhận tin này, lại mơ hồ nghe nói An Tại Đào là cán bộ nguồn, cô lập tức cho rằng người này đơn giản là tới đây để đánh bóng lý lịch, sau khi thấy An Tại Đào lại càng củng cố nhận định này.
Phó chủ tịch thị trấn Trương Trí Dũng đã 47 tuổi, nên trong bộ máy lãnh đạo thị trấn này được xem là bậc lão làng. Đến giờ này vẫn còn ở vị trí Phó chủ tịch xã thị, chứng tỏ khả năng lên chức của ông ta là hoàn toàn vô vọng.
…
Trương Kính Phú đằng hắng mấy tiếng, rồi cao giọng nói:
- Các đồng chí, chúng ta họp. Chịu sự ủy quyền của Tôn Bí thư Huyện ủy, Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy hôm nay cử đồng chí An Tại Đào tới nhậm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà.
Trương Kính Phú chầm chậm giới thiệu ngắn gọn về quá trình công tác của An Tại Đào, nhấn mạnh vấn đề là cán bộ nguồn, giọng nói có chút cường điệu đó khiến An Tại Đào cau mày, mà Tiêu Hoàng khóe miệng hơi co giật.
- Phía dưới, mọi người hoan nghênh đồng chí An Tại Đào phát biểu.
Trương Kính Phú vỗ tay trước, phía dưới dĩ nhiên cũng hưởng ứng, tiếng vỗ tay rào rào vang lên.
An Tại Đào khẽ mỉm cười. Lương Mậu Tài khẩn trương chạy lên đem theo chân micro từ Kính Phú chuyển đến trước mặt An Tại Đào. Nhưng gã cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Sau khi xảy ra chuyện, gã trong lòng lo lắng, sợ vị tân Bí thư này sẽ làm khó dễ gã để trả đũa.
Nói thế chứ, Huyện ủy viên, Bí thư Đảng ủy vừa tới, thân là cấp dưới chẳng những không hầu hạ lãnh đạo chu đáo lại còn khiến lãnh đạo mất mặt, hỏi ai mà chịu cho nổi. Hơn nữa, vị này tuổi còn trẻ như vậy, hẳn sẽ càng khó chịu hơn.
Lương Mậu Tài xấu hổ cười, rồi lui trở về. Hành động này của gã lọt vào mắt Tiêu Hoàng. Chân Tiêu Hoàng ở dưới bàn đá nhẹ vào bàn một cái, thanh âm tuy rất hẽ, nhưng ngồi dưới đài, Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy lão Lộ vẫn phát hiện ra, khóe miệng không kìm nổi hơi nhếch lên cười.
Chánh văn phòng Ủy ban là người của Chủ tịch thị trấn, hiện giờ Bí thư mới đến nhậm chức, là Chánh văn phòng UBND, Lương Mậu Tài hiển nhiên phải biểu hiện ân cần săn đón, mặc dù hợp tình hợp lý nhưng Tiêu Hoàng vẫn thấy không thoải mái. Đương nhiên đây là cảm giác khó chịu rất tinh tế, chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.
Lão Lộ không biết Lương Mậu Tài đang ở tình huống khó xử khi vừa rồi đã mạo phạm tân lãnh đạo, nên cố nhiên cảm nhận cũng chẳng khác nào Tiêu Hoàng.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của An Tại Đào dừng lại trên người Lương Mậu Tài chợt lóe lên rồi thu ngay lại, hắn cất cao giọng nói:
- Đầu tiên, xin cám ơn cấp trên đã tín nhiệm, cảm ơn Tôn bí thư huyện ủy, và Trưởng ban Trương… Các đồng chí, có thể đến thị trấn Tư Hà công tác, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Cũng cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Từ hôm nay, tôi xin cùng ăn cùng làm với mọi người, uhm, thời gian này tôi sẽ ở trấn trên, nếu công tác có gì không cẩn thận, xin mọi người thẳng thắn góp ý để tôi còn sửa sai.
Nói xong An Tại Đào đứng dậy, hướng về phía dưới đài cúi người cung kính. Dưới đài tiếng cười và tiếng vỗ tay lập tức vanglên.
Mọi người đang nghĩ An Tại Đào sẽ tiếp tục diễn thuyết, không ngờ hắn đột nhiên nói:
- Phía dưới, mọi người tự giới thiệu chút đi, tôi cũng muốn làm quen mọi người. Bắt đầu từ lãnh đạo thị trấn.
Tiêu Hoàng cười:
- Tốt, nếu Bí thư An đã nói như thế, tôi sẽ điểm tên và chức vụ, mời các đồng chí đứng lên. Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Trương Khuê!
Tiêu Hoàng giới thiệu một lượt, An Tại Đào yên lặng ngồi quan sát, ánh mắt dừng lại ở từng người một khi họ đứng lên, trí nhớ hắn rất tốt, nhất là khi cần tập trung, nên cơ bản đã ghi nhớ tên và chức vụ của tất cả các vị lãnh đạo thị trấn cùng các ban ngành.
Giữa trưa, trấn trên đã sớm an bài tiệc rượu, tân lãnh đạo mới nhậm chức, lại có Trưởng ban tổ chức Huyện ủy đến, trấn trên sao có thể không tiếp đón chu đáo? Đây là một lễ nghi cơ bản trong quan trường. An Tại Đào dĩ nhiên không phản đối. Dù hắn trong lòngcó ý kiến gì, thì hôm nay là ngày đầu nhậm chức cũng không thể làm mọi người mất hứng. Có chuyện gì, tính sau.
Ví dụ như chính quyền thị trấn còn nợ quầy tạp hóa Vượng Tài 17 ngàn đồng tiền bo, hay vấn đề dân phòng không ổn…
Tiệc rượu bày ở nhà hàng duy nhất ở trấn trên. Đây là nơi sang trọng nhất thị trấn Tư Hà, ngoại trừ một ít thôn dân có việc hiếu hỉ phải ra ngoài, còn trấn trên cơ bản bày tiệc đều ở trong này.
Dựa theo chức vị mà ngồi xuống, Tiêu Hoàng cười ha hả:
- Trưởng ban Trương, Bí thư An, các vị lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ, chúng ta ở trấn trên điều kiện đơn sơ, chỉ có thể lấy rau dưa hoan nghênh các vị lãnh đạo. Dạ, đây đều là một ít món ăn thôn quê vùng sơn cước, trứng chim trĩ, chim trĩ cách thủy, còn có đĩa rau dại… mong mọi người không chê!
Nhìn trên bàn có bốn đĩa gà cách thủy, chim trĩ luộc, thịt thỏ hoang nướng, các loại rau dại… tuy rằng không có gì đa dạng nhưng cũng là ngồn ngộn đầy bàn, An Tại Đào nghiêng đầu cười hỏi:
- Tiêu chủ tịch, những đồ ăn này, một bàn bao nhiêu tiền?
Tiêu Hoàng cười cười, liếc về phía Lương Mậu Tài sắc mặt kính cẩn ngồi phía cuối. Lương Mậu Tài theo phản xạ đứng dậy, hướng An Tại Đào cười nói:
- Bí thư An, đều là một ít đồ ăn thôn dã, cũng không có gì đáng giá. Không thể so với các khách sạn trong thành phố, chỉ là ăn no bụng thôi mà. Vâng, một bàn áng chừng hơn 100 tệ một chút.
An Tại Đào lại liếc nhìn hai chai nước trên bàn, phía trên có dán chữ Nhà máy rượu Tư Hà, tủm tỉm cười, gật đầu, rồi không nói thêm gì nữa.
Trên bàn rượu, Lương Mậu Tài nâng ly ba lần với các nhóm lãnh đạo, đợi lãnh đạo uống xong, mới thật cẩn thận đi tới, đầu tiên là nâng chén lên, sau mới cười nịnh nọt:
- Bí thư An, tôi hôm nay đã phạm sai lầm lớn, anh cứ việc phê bình, dạ, mời lãnh đạo cứ phê bình ạ…
An Tại Đào cười, chậm rãi đứng dậy, cùng Lương Mậu Tài chạm cốc, hơi nhấp môi, Lương Mậu Tài cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể cười trừ, rồi trở về.
Uống rượu hơn một canh giờ, tiễn Trương Kính Phú và mấy người của Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, Lão Lộ Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy dẫn An Tại Đào đến vănphòng đã chuẩn bị sẵn. Ở cuối hành lang lầu hai có hai phòng thông nhau, phòng trong là chỗ ở, bên ngoài là nơi làm việc.
Phòng trong dành dể ở có một tấm phản quân dụng, còn có hai cái ghế sô pha lò xo kiểu cũ, khá đơn giản, Phòng ngoài lại khác hẳn, nếu không nói là khá xa hoa. Không chỉ có một cái bàn lớn mới tinh, còn có một máy điều hòa nhỏ, một máy tính, nhưng An Tại Đào cũng biết nơi này đại khái là không thể vào mạng.
Lão Lộ đứng ở bên vừa giúp An Tại Đào thu xếp bàn làm việc, vừa hàn huyên chuyện trò, An Tại Đào câu được câu mất tám chuyện với y, rồi đột nhiên hỏi:
- Lão Lộ, tài chính của trấn trên thế nào?
Lão Lộ giật mình, ngập ngừng định nói gì đó, nhưng tạm thời chưa đoán ra tâm tình lãnh đạo, nhất là vị tân lãnh đạo này còn là Huyện ủy viên, vị trí rất cao, y do dự một chút rồi cười cười:
- Thực tế thế nào tôi cũng không rõ lắm, hay là để tôi bảo người của phòng tài vụ đến để anh hỏi thêm?
An Tại Đào mày nhíu lại, lắc đầu:
- Được rồi, không cần đâu, tôi chưa có nhiều kinh nghiệm ở đây, phiền anh báo cho các ban, đem các tài liệu báo cáo của trấn trên đến, càng nhiều càng tốt càng cẩn thận càng tốt.
Lão Lộ ừ một tiếng, bình thường các lãnh đạo mới bao giờ cũng có yêu cầu này, y đã sớm có chuẩn bị, các loại báo cáo đều đã sẵn sàng, để sẵn trên bàn y, chỉ cần quay về là có thể lấy đem đến, nhưng y sẽ không nhanh như vậy.
Lão Lộ vừa mới rời khỏi, đã nghe An Tại Đào nói:
- Ngày mai, nếu thời tiết tốt, tôi muốn đi xuống phía dưới một chuyến, anh xem tìm người dẫn đường.
Lão Lộ ngẩn ra, nhưng nhanh chóng quay đầu lại cười nói:
- Tốt, Bí thư An, tôi dẫn anh đi.
An Tại Đào khoát tay:
- Không cần, tìm một đồng chí nào đó trẻ trẻ là được.
Lão Lộ ra đến cửa liền nhẹ nhàng cài cửa lại. An Tại Đào ngồi ở chiếc ghế bành rộng thênh thang, mày dần dần cau lại. Tuy rằng mới đến ngày đầu tiên, nhưng hắn có cảm giác, thị trấn này tuy rằng xa xôi hẻo lánh khó khăn chồng chất, nhưng quan hệ con người khá phức tạp, nhiều vấn đề vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Tuy rằng chỉ có gặp trên bàn rượu chút xíu, nhưng hắn cũng mơ hồ nhìn ra, bộ máy lãnh đạo thị trấn này không hề đoàn kết, đã chia làm ba phái. Tiêu Hoàng và Trương Khuê một phái, Tôn Hiểu Linh một phái, Trương Chí Dũng trung lập. Lãnh đạo thị trấn chia làm ba phái, tất nhiên bộ máy cấp dưới cũng chia làm nhiều phái. Hình thành quan hệ phe phái cực kỳ phức tạp.
Tiêu Hoàng và Trương Khuê là điển hình của cán bộ quan trường ở cơ sở. Một lòng một dạ hướng về việc sẽ lên chức rời khỏi xã thị, nên thời gian ở đây cũng sẽ làm cầm chừng, kỳ thật là không tâm huyết. Mà Trương Chí Dũng bởi vì tuổi lớn, hy vọng lên chức không còn, nên mới ung dung tự tại, biến cơ quan thành nơi dưỡng lão. Chỉ còn Tôn Hiểu Linh là còn khiến hắn có cảm giác là muốn làm một người làm việc thật sự, chỉ có điều tính tình hình như có chút bộp chộp.
An Tại Đào trầm ngâm suy nghĩ, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Nhìn mặt trời bắt đầu lặn qua cửa sổ, một góc núi Thanh Thúy ẩn hiện mờ tỏ, hắn hít một hơi dài, trong hoàn cảnh công tác như vậy, hắn càng phải thêm trầm ổn và thận trọng.
Hắn đang suy tính kế hoạch của mình, thì đã nghe tiếng đập cửa nhẹ nhàng vanglên.
- Mời vào!
An Tại Đào theo bản năng ngồi thẳng thân mình. Từ sau khi không còn là phóng viên An Tại Đào, cũng không còn là Thư ký Bí thư thành ủy An Tại Đào, mà Huyện ủy viên, Bí thư Đảng ủy một thị trấn, An Tại Đào tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tính tình vốn chín chắn, khi ngồi vào ghế quan, tự nhưng khí thế lãnh đạo cũng theo đó mà biểu lộ ra.
Một người đàn ông hơn 30 tuổi mặc trang phục cảnh sát tươi cười đi đến. Vóc dáng gã không cao lớn mà tầm thước. Gã cầm theo một gói plastic to, bên trong hình như chứa hai tút thuốc. An Tại Đào liếc nhìn gã một cái, đây là người vừa gặp ở tiệc rượu, là Đồn trưởng Đồn công an thị trấn Tư Hà Tôn Thắng Lợi.
Tôn Thắng Lợi đưa tay đặt hai tút thuốc trước mặt An Tại Đào:
- Bí thư An, đây là hai tút thuốc. Tôi thấy anh có hút thuốc nên mang đến.
An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ có người nào tặng lễ như vậy không? Cứ như vậy mang đến một gói to, cũng không dùng báo bọc lại, còn công nhiên mang tới phòng lãnh đạo, đặt lên bànlàm việc, nói bằng giọng cứng rắn: tôi biếu anh đấy.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Anh làm gì vậy, cất vào đi, tôi có mang theo thuốc theo, sau này cũng không cần đến.
Tôn Thắng Lợi hơi đỏ mặt:
- Bí thư An, đây không phải là lễ vật. Tôi cũng là lần đầu tặng quà cho lãnh đạo. Tôi là ngươi thô thiển, biết vừa rồi đắc tội lãnh đạo nên mới mua hai tút thuốc đến xin lỗi. Anh nếu là người rộng lượng, thì hãy nhận, nếu anh không nhận, tôi cũng ở đây không về.
An Tại Đào dở khóc dở cười, hắn quét ánh mắt lên người vị cảnh sát thô kệch trước mặt, trong lòng cười thầm. Xem ra người này dường như là người bộc trực, tuy nhiên, hắn nguyện ý giao tiếp với loại người này.
Hắn hiểu vì sao Tôn Thắng Lợi vội vàng đến tặng lễ, tuy rằng trú ở xã trấn nhưng đồn công an không trực thuộc chính quyền. An Tại Đào không chỉ là Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà mà còn là Huyện ủy viên, chỉ cần hắn nói một câu, có khả năng kéo Tôn Thắng Lợi khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Gã tin tưởng, Trưởng đồn công an huyện Quy Ninh tuyệt đối sẽ không vì một trưởng đồn công an thị trấn mà đắc tội với tân Ủy viên thường vụ. Kỳ thật, điểm này, cho dù Tôn Thắng Lợi là người bộc trực cũng hiểu rất rõ.
Gã về đến nhà kể chuyện xui xẻo hôm nay cho bà xã nghe, bị vợ mắng cho một trận, sau đó giục gã đến tặng lễ. Cho dù là lãnh đạo không nhận, thì cũng là việc cần làm để bồi tội với lãnh đạo. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
An TạiĐào cười cười, từ trong túi mình lấy hai gói thuốc Trung Hoa ra, đưa cho Tôn Thắng Lợi:
- Tốt lắm, chỉ là việc nhỏ mà thôi, tôi sao lại để bụng được chứ? Đây là hai gói Trung Hoa, anh cầm lấy đi, tôi nhận lời xin lỗi của anh. Tuy nhiên, đối với thuộc hạ của anh, về sau sẽ phải can thiệp đấy. Tuy rằng chỉ là dân phòng nhưng vẫn là người của chính quyền, làm việc không thể có tác phong như du côn được.
An Tại Đào mang theo ba gói Trung Hoa, là ba vợ Hạ Thiên Nông đưa cho hắn. Hai gói để ở phòng làm việc, hôm nay đi nhận chức có mang theo một gói.
Tôn Thắng Lợi cũng không khách khí, cầm hai gói Trung Hoa màu đỏ lên, chậc chậc hai tiếng:
- Khó trách người ta đồn Bí thư An là người có tiền, quả nhiên là cán bộ từ tỉnh xuống. Bí thư An, tôi là người thành thật, tôi cũng cầm thật đấy. Tốt, Bí thư An, nếu đã như vậy, tôi đây liền trở về.
Nhìn Tôn Thắng Lợi cầm theo túi plastic rời khỏi vănphòng, An Tại Đào khẽ mỉm cười, người nọ là thật tình hay giả bộ, hắn còn cần thời gian quan sát. Chỉ mong, hắn không cần phải quá hao tâm vì chuyện này.
Trước giờ tan tầm, ước chừng các nhân viên của văn phòng Huyện ủy đều đi rồi, Tôn Cốc chắp tay sau đi vào phòng Trương Tịnh Tịnh, khẽ mỉm cười:
- Tiểu Trương, còn chưa đi sao? Ngày nào cũng làm thêm giờ như thế, đúng là một đồng chí mẫu mực a. Đúng rồi, sau khi cô đi về tôi khá lo lắng, cô xem tôi và cô uống rượu với các chiến hữu nhiều đến thế, sức khỏe của cô chịu sao nổi.
Nếu có người ngoài nghe thấy, khẳng định là thấy lời của Tôn Cốc có chút kỳ quặc. Cáo lại đi chúc tết gà. Nhưng Trương Tịnh Tịnh tính tình hướng ngoại đơn giản như tờ giấy trắng, dường như, trong lúc đó cũng không để ý thâm ý của Tôn Cốc.
- Tôn bí thư, tôi không sao, thật sự là uống hơi nhiều, làm Tôn bí thư phải lo lắng, thật là ngại ngùng.
Trương Tịnh Tịnh cười hì hì, cảm thấy vị Bí thư quyền thế này đối với mình có chút gần gũi hơn tý.
- Bằng hữu với nhau không tính chuyện cứu giúp gì cả. Một là có thể mời rượu, uống đến lúc không thể đứng lên được nữa, ngày đó quay về được cô giúp tôi mời họ ăn cơm, nếu tôi trình diện xong rồi đi luôn thì thật chẳng còn ra thể thống gì nữa.
- Tôn bí thư, kỳ thật đó là những chiến hữu tốt, vâng, tôi cũng đã thấy, anh đối với bọn họ khá có uy tín.
- Khụ… hiện tại thì thế, sau này tôi chuyển nghề về đạp xe, chắc chắn bọn họ sẽ không đối với tôi tốt như vậy đâu. Đều làm bộ cả thôi. Tôi là Bí thư Huyện ủy, ai dám phản ứng?
Tôn Cốc thở dài, ra vẻ rất hiểu đời.
Tán gẫu một hồi, Tôn Cốc lại chắp tay sau lưng rời đi. Giờ khắc này, nhìn theo bóng dáng Tôn Cốc, Trương Tịnh Tịnh trong lòng đã bắt đầu có chút kính nể với y. Cảm giác Tôn bí thư cũng là người thật sự rất khá, không quan cách, biết quan tâm cấp dưới, không xem mình là người ngoài, có gì nói nấy, lại nhớ y có nhắc đi nhắc lại sẽ đề bạt mình làm Phó chủ tịch thị trấn, cô bắt đầu cảm thấy hưng phấn…