Hắn cùng với Ninh Lập Cương nói thêm vài câu khách sáo sau đó tìm gặp Vương Mạch Chi để tìm hiểu về Trúc Tử trong thời gian gần đây.
Cô giáo Vương nói mọi chuyện đều tốt. Biểu hiện của Trúc Tử cũng không có gì lạ. Trong lúc học rất chăm chú nghe giảng, đàn hoàng lễ phép. Chuyện đánh nhau với Phùng Yến ngày hôm nay chỉ là ngẫu nhiên, cũng không thể nói lên điều gì. Vương Mạch Chi vừa nói chuyện, vừa ngạc nhiên đánh giá vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy trẻ tuổi trước mặt.
Nghe An Tại Đào rất uyển chuyển đề cập đến vấn đề Trúc Tử có biểu hiện gì khác thường, ví dụ như có yêu sớm hay không. Vương Mạch Chi hơi sửng sốt, không kìm nổi mỉm cười nhìn An Tại Đào:
- Bí thư An, sao lại yêu sớm chứ? Bạn học An Ngọc Trúc sau khi chuyển trường đến đây, chỉ thân với Tôn Hiểu Đan trong lớp mà thôi. Không thấy cô bé có quan hệ với bất cứ một bạn học nam nào.
An Tại Đào cười ha hả, không nói gì nữa. Đang muốn chào tạm biệt cô giáo Vương thì bắt gặp Lưu Ngạn thần sắc lo lắng bước đến. Cô lái xe đi chợ mua đồ ăn, khi chạy về trường học, chờ cả một khoảng thời gian, thấy các bậc phụ huynh khác đã ra về, trời thì càng lúc càng tối, mà An Tại Đào và Trúc Tử vẫn chưa ra, nên không kìm nổi chạy vào trong trường tìm.
Nghe nói Trúc Tử thiếu chút nữa là bị vợ của Trưởng phòng Giáo dục Phùng đánh, Lưu Ngạn sa sầm nét mặt. Cô nắm lấy tay Trúc Tử kéo lại gần, cao thấp đánh giá, cả giận nói:
- Đàn bà mà như vậy sao? Học sinh cãi nhau, bà ta là người lớn xen vào làm gì? Vợ của Trưởng phòng Giáo dục thì to lắm sao? Cũng chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, lớn lối làm gì?
Lưu Ngạn liền rút điện thoại ra gọi cho Phùng Đào. Phùng Đào vừa đang lái xe, vừa mắng vợ của mình, oán giận bà ta đã mang đến tai họa thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lưu Ngạn thì không khỏi có chút hết hồn.
Sau khi nghe Lưu Ngạn kết tội, Phùng Đào căm tức cúp điện thoại, quay sang vợ mình mắng một câu:
- Bà làm đẹp mặt tôi quá nhỉ? Lần này thì tốt rồi, đắc tội với cả hai vị Ủy viên thường vụ.
Lưu Ngạn lại bao che khuyết điểm như thế, An Tại Đào có chút không ngờ. Hắn không biết, gần đây Lưu Ngạn và Trúc Tử sớm chiều ở chung nên tình cảm rất tốt. Trúc Tử chịu thiệt thì làm sao cô bỏ qua được? Hơn nữa, Lưu Ngạn xuất thân từ nhà quyền quý, mắt cao hơn trán, ngày thường quen được người khác xu nịnh, chợt nghe thấy người nhà của mình bị ức hiếp thì cơn tức không kềm lại được. Cho tới bây giờ đều là người khác nể cô, làm sao đến lượt người khác tác oai tác quái trên đầu cô chứ?
Chỉ có một Trưởng phòng giáo dục huyện nho nhỏ, ngay cả Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc trong mắt cô cũng chẳng là cái gì.
Tuy nhiên, việc như vậy lại khiến An Tại Đào thở phào nhẹ nhõm. Hắn tuy ngoài miệng nói rằng "Thôi đi, về sau chú ý một chút là được" nhưng lửa giận trong lòng làm sao mà tiêu tan chứ. Nếu không phải vì cái chức "ủy viên thường vụ Huyện ủy" thì hắn đã phẫn nộ mà ra tay với Trương Lam khi thấy bà ta túm tóc Trúc Tử. Nhưng hắn không thể phát hỏa được. Hắn cần phải giữ uy tín của một cán bộ đảng viên. Cho dù mình có không thích cũng không thể quá mức thất thố được. Nhất là lúc ấy có quá nhiều cha mẹ và học sinh ở đó. Cho nên hắn mới kìm cơn tức lại, nói đạo lý với Trương Lam.
Tuy nhiên, khiến Lưu Ngạn ra mặt giúp mình giải tỏa cơn giận thì hiệu quả cũng như nhau. Nhưng quá trình lại mạnh hơn so với mình nhiều. Nghĩ đến đây, miệng hắn nở nụ cười cổ quái, liếc mắt nhìn Lưu Ngạn đang nổi giận đùng đùng:
- Anh dù sao cũng là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, là một cán bộ lãnh đạo. Anh làm sao mà đi chấp nhặt với một người phụ nữ chứ.
Thốt ra lời này, An Tại Đào cảm thấy có chút xấu hổ, trong bụng thầm nhủ tại sao mình lại trở nên âm hiểm như vậy. Có lẽ, sau khi tái sinh, tính cách của hắn đã phát triển theo quan trường, biến hóa theo từng hoàn cảnh.
Đương nhiên, sự lột xác này là tất yếu. Nếu không hắn không thể sinh tồn trong chốn quan trường. Khôn thì sống, ngu thì chết. Đây là quy luật. Con người không thể thay đổi được xã hội, chỉ có thể thích ứng xã hội mà thôi.
Lưu Ngạn hừ một tiếng.
Nhìn thấy cơn giận của Lưu Ngạn vẫn chưa tiêu tan, Trúc Tử nhu thuận kéo cánh tay của cô, dịu dàng nói:
- Chị Lưu Ngạn à, đừng nóng giận nữa. Em đâu có bị thiệt gì. Người ta đều đã xin lỗi em rồi mà.
- Không thể thôi đi như vậy được. Nếu không thì Trúc Tử của chúng ta có thể sẽ bị người khác ức hiếp trong trường.
Lưu Ngạn khoát tay:
- Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm trước. Buổi tối sẽ nói chuyện sau.
Hai người cùng với Trúc Tử rời khỏi trường Trung học. Bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Ánh đèn đường mờ ảo, không một bóng người, chỉ có một người bán khoai nướng, một người bán hàng rong đang chuẩn bị thu dọn hàng hóa ra về.
Lưu Ngạn đột nhiên phát hiện một người tóc húi cua, mặc bộ đồ màu đen đứng trước cổng trường, không ngừng nhìn xung quanh. Còn Trúc Tử thì không ngờ lại giãy khỏi tay của cô, chạy vội đến đó.
Lưu Ngạn tim nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu nhỏ giọng nói với An Tại Đào:
- An Tại Đào, mau nhìn đi, đứa nhỏ này chính là tên thiếu niên mà em nhìn thấy Trúc Tử đi vào rạp chiếu phim cùng.
An Tại Đào ngẩn ra, cẩn thận nhìn lại, rồi cười khổ một tiếng:
- Lưu Ngạn, em nhìn ra cái quỷ gì thế? Em nhìn kỹ xem, đó là một cô gái. Anh vừa mới nhìn thấy cô bé đó ở lớp học, là bạn học Tôn Hiểu Đan của Trúc Tử. Chính vì cô bé này mà hôm nay Trúc Tử mới đánh nhau với Phùng Yến.
Lưu Ngạn hơi sửng sốt, đến gần hơn, nhìn lướt qua. Quả nhiên là một cô gái nên trong lòng thầm kêu khổ. Cô không khỏi quay đầu lại cười nói:
- An Tại Đào, là em nhìn lầm. Trúc Tử, đây là bạn của em à?
Trúc Tử cười hì hì:
- Chị Lưu Ngạn, đây là bạn tốt của em, Tôn Hiểu Đan. Hiểu Đan, đây là chị Lưu Ngạn của mình, còn đây là anh trai mình. Bạn đã gặp qua rồi đấy.
Tôn Hiểu Đan cúi đầu kêu lên một tiếng:
- Em chào chị!
Lưu Ngạn cười tủm tỉm, lấy tay vò đầu Tôn Hiểu Đan, cố ý nhìn xuống bộ ngực hơi chút phập phồng của Tôn Hiểu Đan. Lúc này mới thả lỏng mà cười:
- Được rồi, trời tối thế này, Trúc Tử, chúng ta về nhà đi. Bạn học của em, nếu không thì để chị đưa về nhé?
Nhìn Lưu Ngạn như vậy, An Tại Đào có chút dở khóc dở cười, biết cô vẫn còn chưa yên tâm.
Tôn Hiểu Đan sợ hãi nhìn Lưu Ngạn, lắc đầu:
- Trúc Tử, mình về nhà đây, ngày mai chúng ta....
Trúc Tử hướng ánh mắt nhìn Tôn Hiểu Đan, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôn Hiểu Đan gật đầu, lập tức vội vàng đeo túi xách chạy đi. Thân hình nhỏ nhắn trong bộ đồ đồng phục rộng thùng thình lắc lư trong màn đêm, xuyên qua đường cái đối diện rồi biến mất.
Về đến nhà, nhìn thấy Lưu Ngạn bận rộn trong bếp, Trúc Tử cũng tiến vào giúp một tay. An Tại Đào thì ngồi trong phòng khách xem TV. Ánh mắt của hắn thì dừng trên màn hình nhưng đầu óc lại nghĩ đến chuyện ở thị trấn. Hắn là một người tái sinh, có được tin tức đi trước và ưu thế cùa người sớm giác ngộ, cấp một kế hoạch phát triển cho thị trấn thì không khó. Nói cách khác, hắn muốn tạo ra thành tích trong một thời gian ngắn.
Nhưng vấn đề ở chỗ, cái gọi là cây cao đón gió lớn (người nổi bật dễ bị ghét), hắn không muốn lập tức gặp phải chướng ngại vật. Cố nhiên là phải tạo ra thành tích, nhưng thành tích này cũng không thể quá mức "long trời lở đất", phải khống chế ở mức vừa phải khiến quần chúng và lãnh đạo sáng mắt ra, mà không đến mức trở thành con chim đầu đàn bị đánh chết.
Không bao lâu sau, Lưu Ngạn và Trúc Tử mang ra ba món ăn và một món canh. Thịt kho, trứng gà chiên cà chua, rau trộn mộc nhĩ, còn có một tô canh rong biển. Tuy rằng chỉ là những món ăn bình thường nhưng Lưu Ngạn chế biến rất là tinh xảo.
Đôi khi, An Tại Đào cảm thấy hoài nghi, Lưu Ngạn xuất thân quyền quý, như thế nào lại có tay nghề làm bếp giỏi như thế. Dường như có chút không hợp lẽ thường.
Lưu Ngạn sống một mình ở đây. Đừng nhìn cô ngoài mặt thì lạnh lùng, cao ngạo, dường như không quan tâm đến thế tục. Nhưng trên thực tế lại là một cô gái rất chú trọng đến chất lượng sinh hoạt, nhất là đối với cách ăn và mặc. Chỉ có một người ăn cơm nhưng cô cũng vẫn chuẩn bị hai món ăn. Cô thường xuyên ở nhà nấu ăn, chứ không ra ngoài.
- Lưu Ngạn, không thể không nói, tay nghề làm bếp của em rất giỏi. Trong tương lai, người nào thật có phúc mới cưới được em. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
An Tại Đào cười ha hả, thuận miệng nói. Nhưng những lời này lại khiến trong lòng của Lưu Ngạn nổi sóng.
Tâm trạng của cô trở nên phức tạp. Cô quét mắt nhìn An Tại Đào, lãnh đạm nói:
- Đừng nói nhiều nữa, ăn cơm đi.
Trúc Tử vừa nhìn An Tại Đào rồi lại nhìn Lưu Ngạn, ánh mắt sáng ngời, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, chậm rãi gắp thức ăn, cười nói:
- Anh, anh mau ăn đi. Tay nghề của chị Lưu Ngạn giỏi lắm, làm đồ ăn còn ngon hơn mẹ nữa.
An Tại Đào biết mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, xấu hổ xoa tay rồi vùi đầu vào bát cơm, không nói gì nữa. Không khí trên bàn cơm rất nặng nề, cũng may là Trúc Tử đã biết cách hòa giải, vừa nói chuyện với An Tại Đào, vừa đùa giỡn với Lưu Ngạn.
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Ngạn vội vàng thu dọn chén bát, bảo Trúc Tử đi làm bài tập, còn mình thì sắc mặt âm trầm ngồi ở ghế sofa.
An Tại Đào biết cô đang chờ vợ chồng Phùng Đào và Trương Lam đến nhà nên đứng dậy nói:
- Lưu Ngạn, anh về trước nha. Trúc Tử, tối nay em ngủ với chị Lưu Ngạn nhé.
- Em biết rồi, anh. Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Trúc Tử ở trong phòng vọng ra. Lưu Ngạn bĩu môi:
- Đi đi, ở đây chỉ làm tôi chướng mắt thêm. Tránh ra cho tôi xem TV.
Vào lúc 8h, Phùng Đào và Trương Lam gõ cửa phòng Lưu Ngạn.
Phùng Đào vốn đầu tiên là gõ cửa An Tại Đào nhưng không thấy hắn ra mở cửa, đành phải gõ cửa phòng Lưu Ngạn đối diện.
Lưu Ngạn ra mở cửa, sắc mặt không được tốt, lạnh lùng nhìn hai người một cái rồi quay đầu bước vào.
Phùng Đào và Trương Lam trong tay cầm theo túi lớn túi nhỏ, đa số là quà cho Trúc Tử. Nhìn thấy thần sắc của Lưu Ngạn không tốt, Phùng Đào trong lòng run rẩy, quay đầu lại căm tức nhìn vợ mình, rồi khuôn mặt trở nên tươi cười, mặt dày mày dạn bước vào.
- Trưởng ban Lưu, không biết Bí thư An có ở nhà không?
Phùng Đào cười miễn cưỡng:
- Trưởng ban Lưu, chuyện hôm nay thành thật xin lỗi. Vợ tôi không biết An Ngọc Trúc là em của Bí thư An, cho nên....
- Nếu không phải là em của An Tại Đào, mà là một đứa trẻ bình thường thì có thể tùy tiện ức hiếp sao? Mâu thuẫn nhỏ giữa học sinh với nhau, vốn là chuyện bình thường nhưng các người là cha mẹ, không ngờ lại tự mình đánh đứa nhỏ như vậy.
Lưu Ngạn cười lạnh một chút.
- Anh không cần tìm Bí thư An đâu. Trúc Tử đang ở đây. Cô bé cũng là em của tôi. Trúc Tử, ra đây đi.
Trúc Tử vội vàng chạy ra, có chút xấu hổ đứng bên cạnh Lưu Ngạn. Lưu Ngạn nhẹ nhàng kéo tay cô, trầm giọng nói:
- Hai người xin lỗi Trúc Tử mau.
Giọng nói của Lưu Ngạn lạnh như băng, hống hách vô cùng. Ánh mắt cô dừng lại trên người Trương Lam, khiến Trương Lam trong lòng run lên, cảm thấy mình không thể với tới cô gái ung dung cao quý này.
Mặc dù trong lòng xấu hổ và giận dữ nhưng ngoài mặt không dám biểu hiện gì, cắn chặt răng, tươi cười nhìn Trúc Tử nói:
- An Ngọc Trúc à, hôm nay cô hơi quá đáng, cháu đừng trách cô nhé. Hôm nay cô có mua rất nhiều quà cho cháu, hy vọng là cháu nhận lấy.
Lưu Ngạn khoát tay:
- Chúng tôi không thiếu thứ gì đâu, các người mang về đi. Phùng Đào, tôi hy vọng lần này là lần đầu và cũng là lần cuối. Anh hãy trở về dạy lại vợ và con của mình. Đừng suốt ngày không biết mình là ai, cứ như chó điên chạy ngoài đường mà cắn loạn xạ.
Lời nói của Lưu Ngạn không chỉ cao ngạo mà còn không nể mặt Phùng Đào và Trương Lam. Nói thật, sắc mặt của Phùng Đào đỏ lên, trong lòng vừa giận vừa sợ, một câu cũng không nói nên lời. Y vô cùng tức giận người phụ nữ hống hách này, nhưng lại sợ hãi quyền lực trong tay cô ấy. Y biết sau lưng người phụ nữ này có lai lịch rất lớn. Đừng nói chi mình, ngay cả Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc cũng không thể trêu vào.
- Trương ban Lưu, thành thật xin lỗi. Chúng tôi xin phép về trước.
Món đồ trong tay Phùng Đào và Trương Lam còn chưa để lại thì đã tiu nghỉu ra về. Khi bọn họ về, Lưu Ngạn cũng không tiễn, chỉ có điều khi hai người vừa mới xuống lầu thì đã nghe truyền đến tiếng đóng cửa phòng thật mạnh.
Lưu Ngạn không sợ đắc tội với bất cứ người nào, không giống như An Tại Đào, luôn có sự đắn đo trong quan trường. Phùng Đào là một Trưởng phòng Giáo dục huyện, cũng được xem là một đại nhân vật. Nhưng trong mắt Lưu Ngạn thì cũng chẳng khác gì người bán hàng rong ngoài đường.
Nghe thấy âm thanh như vậy, trong lòng Phùng Đào giận run lên, tay run rung khiến bao lớn bao nhỏ rớt xuống mặt đất.
Nhặt những món đồ lên, hai người thần sắc khó coi đang muốn lên xe thì thấy An Tại Đào mặc bộ đồ thể thao màu trắng, chậm rãi chạy vòng quanh công viên.
- A, Trưởng phòng Phùng? Sao anh lại đến đây?
- Bí thư An, chúng tôi đến xin lỗi Bí thư An. Sự việc ngày hôm nay, thật sự là vợ tôi hơi quá đáng. Mong rằng Bí thư An không để bụng. Chúng tôi có mua cho An Ngọc Trúc một ít quà, mong Bí thư An nhận lấy.
Phùng Đào nhìn thấy An Tại Đào mới đi tản bộ về thì gương mặt nở nụ cười miễn cưỡng, bước đến chào hỏi.
An Tại Đào cười, cũng không từ chối, tiếp nhận những cái túi của Phùng Đào đưa qua.
- Ồ, thật ra cũng không có chuyện gì đâu. Việc này là chuyện nhỏ thôi mà, đừng để ở trong lòng. Thôi, về phòng tôi chơi một lát nhé.
Phùng Đào xấu hổ cười, liên tục xua tay:
- Trời cũng không còn sớm nữa. Chúng tôi sẽ không quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi. Chúng tôi xin phép về trước.
Nói xong, Phùng Đào lập tức bước lên xe, khởi động đi ngay.
Ngồi trên xe, Trương Lam thở dài, oán giận nói:
- Em thấy Bí thư An là người tốt. Nhưng còn Lưu Ngạn thì... Bí thư An không để trong lòng, cô ta ra uy làm gì. Hừ, không phải chỉ là một Ủy viên thường vụ thôi sao, có gì giỏi chứ.
Phùng Đào không kiên nhẫn nói:
- Bà mau im cái miệng thối của bà lại. Còn chưa đủ phiền sao? Bí thư Tiểu An là người tốt? Bà thì biết cái gì. Người ta vừa đấm vừa xoa, cấp cho chúng ta một vở kịch hay đấy.
Nhìn chiếc xe Santana màu đen của Phùng Đào biến mất trong màn đêm, An Tại Đào cười lạnh một tiếng, thuận tay ném mấy cái túi vào trong thùng rác trước mặt.
Hắn bước lên lầu, Lưu Ngạn đứng ở cửa, cười lạnh. Chờ hắn bước vào phòng thì hừ một tiếng.
- An Tại Đào, em phát hiện ra anh là người rất âm hiểm. Anh lấy em ra làm súng bắn, vậy mà em không nhìn ra. Nói cho anh biết, nếu không phải vì Trúc Tử thì em đã mặc kệ anh rồi.
An Tại Đào cười ha hả, cũng không nói lại với cô, chủ động chuyển sang đề tài khác.
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào tự mình lái xe đưa Trúc Tử đến trường. Khi chiếc xe màu trắng của hắn dừng lại trước cổng, Trúc Tử bước xuống, rồi vẫy tay chào.
An Tại Đào quay xe lại. Hắn quyết định hai ngày này không về lại thị trấn mà chạy đến Tân Hải và tỉnh, làm công tác thu hút đầu tư. Đồng thời, thăm dò xem phản ứng của sở Giao thông. Tuy rằng, Lưu Phương đã đồng ý kết hợp với thị trấn Tư Hà trong việc sửa đường. Nhưng chuyện này phải nhanh chóng tiến hành. Nếu chẳng may xảy ra biến cố gì thì thật là phiền toái.
Hắn gọi điện thoại cho Lưu Ngạn, sau đó trực tiếp lái xe đến Tân Hải. Đối với việc thu hút đầu tư cho thị trấn Tư Hà, hắn đã có biện pháp nhưng rất tốn hao thời gian. Nếu như vậy thì chi bằng đến trực tiếp nhà họ Lộ ở Tân Hải.
Hắn cùng nhà họ Lộ hợp tác, cùng nhau khai thác thị trấn Tư Hà. Hắn được thành tích, Lộ gia được lợi ích, quần chúng nhân dân được lợi ích. Cả ba bên cùng có lợi.