An Tại Đào bất đắc dĩ đứng nhìn Tôn Lan cầm bản thảo của mình đi.
Bất kể thế nào, hắn hiện tại cũng ý thức rằng mình chỉ là một phóng viên mới, Tôn Lan là Trưởng ban Tin tức, vốn có tư cách duyệt bài hắn, hắn không nên từ chối.
Phân vân mãi, hắn định gọi điện thoại cho Hoàng Trạch Danh, chỉ cần hắn nhấc máy lên, bản thảo của hắn chắc chắn sẽ nằm trên bàn TBT Hoàng. Chỉ là nếu làm như vậy, hắn sẽ trực tiếp đắc tội với Tôn Lan, rồi thành đắc tội với Phó TBT. Bài viết này tuy rất quan trọng nhưng nếu chỉ vì một bài viết mà ảnh hưởng quan hệ của hắn ở Thần báo từ trên xuống dưới, đây là việc hoàn toàn không nên.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy, cũng không nên quá căng thẳng. Phó TBT chắc chắn phải là người giỏi, cho dù Tôn Lan xem không hiểu gì, thì các Biên tập viên của Thần báo ắt sẽ có người hiểu. Bài viết chắc chắn sẽ được đăng.
Nhưng An Tại Đào không ngờ, trực biên tập hôm nay lại là Phó TBT Lưu Kỳ.
Tôn Lan cầm bản thảo kia, yểu điệu gõ cửa phòng Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ giương mắt lên nhìn Tôn Lan, thấy bộ ngực cao ngất của cô rung rinh chuyển động, cặp mông đầy đặn đung đưa theo từng bước chân, không kìm nổi âm thầm nuốt nước miếng. Nói thật, Tôn Lan này dù đã qua tuổi 30, lại son phấn đậm đà khiến người ta cảm thấy rất phàm tục, nhưng về tổng quan, cũng được xem là một người đẹp, dáng người trước vểnh sau cong khiến đàn ông nhìn vào chảy cả nước dãi.
Đối với Tôn Lan, Lưu Kỳ chỉ có thể dùng một chữ "thèm muốn", nếu Tôn Lan không phải là bồ của một lãnh đạo nào đó trên Ban tuyên giáo, thì chắc chắn y đã sớm xuống tay. Hơn nữa, Lưu Kỳ tự tin cô nàng lẳng lơ này nhất định sẽ không cự tuyệt mình.
Kỳ thật, cho dù cô nàng là bồ của vị nào đó, chỉ cần y phát tín hiệu, chắc chắn Tôn Lan sẽ vớ lấy. Chỉ có điều, xài chung tình nhân với người khác, Lưu Kỳ không có lá gan đó. Chỉ riêng việc cô ta là em vợ của Phó Chủ tịch thành phố, bồ là Phó trưởng ban Tuyên giáo trực tiếp lãnh đạo truyền thông, liên quan trực tiếp đến tiền đồ của y, y không dám, vì một nữ nhân mà mạo hiểm.
Tôn Lan không biết là vô tình hay cố ý, cúi người đặt bản thảo lên bàn Lưu Kỳ, sau đó, cũng không đứng dậy ngay, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lưu Kỳ.
- Phó tổng Lưu, đây là bài viết của Tiểu An, đề tài khá, viết sâu sắc, nhờ anh duyệt.
Mùi son phấn nồng nặc xộc thẳng vào mũi Lưu Kỳ, một cặp nhũ cao ngất chọc vào mắt, Lưu Kỳ trong lòng giật mình, dục vọng đã bị kìm nén bấy lâu vì hương vị đàn bà ngay trước mắt đánh thức dậy.
Y thở dốc.
Tôn Lan trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, ánh mắt lả lơi nhìn Lưu Kỳ, đột nhiên rên khẽ một tiếng, đổ vào ngực Lưu Kỳ.
Hương thơm nồng nàn, thân hình mềm mại ngay trong vòng tay khiến Lưu Kỳ bất ngờ luống cuống chân tay. Dục vọng nổi lên. Y run run vuốt ve bộ ngực đẫy đà ngồn ngộn trước mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
Tôn Lan biến sắc, trong ánh mắt thoáng có chút thất vọng, rất nhanh rời khỏi người Lưu Kỳ, đứng sang một bên.
Lưu Kỳ lấy lại bình tĩnh, dùng sức kẹp chặt vật giữa hai chân lại, sau đó mới trầm giọng nói:
- Vào đi!
Cửa mở. Gương mặt giảo hoạt của Trưởng Ban biên tập Triệu Sắc ló vào. Triệu Sắc nhẹ nhàng đi đến, thái độ cung kính, cười nói:
- Phó tổng Lưu, TBT Hoàng mới điện thoại nói là ngày mai họp Đảng ủy và Ban biên tập, mời lãnh đạo tòa soạn tham dự bàn kế hoạch cải tiến tờ báo.
Lưu Kỳ khẽ mỉm cười:
- Lão Triệu a, chuyện này anh gọi điện là được, làm gì mà phải chạy tới? Haha, tôi biết rồi!
Triệu Sách gật gật đầu:
- Lãnh đạo đang bận, tôi xin phép!
Triệu Sách từ đầu đến cuối tảng lờ Tôn Lan đứng bên cạnh, coi như không tồn tại, ánh mắt nhìn lướt qua bản thảo trên bàn Lưu Kỳ rồi chậm rãi xoay người rời khỏi phòng Lưu Kỳ, không quên đóng sập cửa lại.
Nói chuyện một hồi với Triệu Sách, dục vọng trong lòng Lưu Kỳ không cánh mà bay, y cúi đầu giả vờ đọc bản thảo, Tôn Lan cũng thất vọng ra về, chỉ có điều khi cô quay lưng đi, cặp mông phốp pháp lồ lộ trước mắt, Lưu Kỳ ánh mắt dán vào đó không rời được, miệng khô khốc, lại nuốt nước miếng cái ực.
Tôn Lan đương nhiên tràn đầy hy vọng. Cô tuy rằng có bệ đỡ ở Ban Tuyên giáo, nhưng mối quan hệ đó cũng không giúp được gì nhiều cho công việc của cô ở Tân Hải Thần báo. Dù sao, cô cũng không hề có chút nghiệp vụ làm báo, nên có thể tòa soạn chẳng ai nói ra miệng nhưng trong lòng khinh thường là cảm giác cô có thể cảm nhận rõ.
Khi Báo Tân Hải Thần cải tổ lại, Tôn Lan muốn leo lên tiếp, ngồi vào hàng lãnh đạo của báo, có hay không có nghiệp vụ cũng chẳng quan trọng. Vấn đề là bồ của cô đã bóng gió với Hoàng Trạch Danh mấy lần nhưng ông ta tảng lờ đi. Hoàng Trạch Danh cũng là người có chút máu mặt, nên cũng không cần phải bợ đỡ người kia, chuyện này, đành phải tạm gác lại.
Tôn Lan vốn định đong đưa Hoàng Trạch Danh nhưng TBT không hề cho cô có chút cơ hội, nhất định không chịu "đi đêm" với cô. Rơi vào đường cùng, Tôn Lan chuyển sự chú ý sang Lưu Kỳ. Vốn là người giỏi "câu dụ" đàn ông, dùng thân xác để trao đổi, nên cô nhanh chóng phát hiện Lưu Kỳ khác hẳn với Hoàng Trạch Danh.
Sau khi biết Lưu Kỳ chính là em vợ của Phó chủ tịch Thành phố, Tôn Lan liền quyết định "bỏ vốn đầu tư" vào Lưu Kỳ. Chỉ cần Lưu Kỳ chịu núp dưới váy của cô, cô chắc chắn trong cuộc họp Đảng ủy Lưu Kỳ sẽ nói đỡ cho mình, hơn nữa, cùng áp lực từ Ban tuyên giáo, việc cô đặt mông ngồi vào bộ máy lãnh đạo báo là chuyện không phải xa vời. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Từng bước từng bước một, cho dù lúc này chưa ngồi đươc vào bộ sậu, nhưng chỉ cần Lưu Kỳ trong thời gian tới ủng hộ hết mình, thì cơ hội sẽ ngày càng nhiều hơn.
Lưu Kỳ là một người như thế nào, có để mắt tới cô hay không, Tôn Lan trong lòng hiểu rất rõ.
Đúng lúc thấy mỹ nhân kế của mình sắp thành, lại bị Triệu Sách phá ngang, không chỉ Lưu Kỳ mất hứng mà cô cũng thất vọng, đành phải tìm cơ hội khác. Tôn Lan âm thầm cắn chặt răng, bước nhanh khỏi phòng của Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ tiếc nuối co rúm cả mặt, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, thân hình hấp dẫn cùng cặp mông đầy đặn của cô nằm gọn trong tay mình, ông ta liền thấy dục hỏa lại bốc lên, không khỏi khép hai chân lại, theo bản năng lấy tay đè cái vật kia xuống.
Dục vọng một khi đã quật khởi, cái gọi là lý trí chỉ là nước bọt.
"Mẹ nó, cô muốn chơi chẳng lẽ lão tử không? Mỡ đã dâng miệng mèo lão tử ngu gì mà không ăn. Lần tới, lão tử quyết không tha con đàn bà lẳng lơ này".
Lưu Kỳ nuốt nước miệng, cố gắng gạt bỏ hình ảnh quyến rũ của Tôn Lan trong đầu, dán mắt vào bản thảo trên bàn mà cô vừa đưa tới.